Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 4: Đừng bao giờ Ꮆiết ta vì không ưa ta

Mục Loan Loan nhìn những vết thương thấy mà sợ trên người hắn, chiếc sừng bị gãy cộng thêm cái đuôi tàn khuyết thối rữa, sau đó nhớ lại thái độ của nha hoàn Phất Liễu trước đó thì đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho tên trùm phản diện từng tung hoành đại lục, thiên lương vương phá (*) này.

(*) Là một từ lưu hành trên mạng, rút gọn từ câu "Trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi". Từ này nằm trong cuốn đam mỹ "Ta đích liệt hỏa bảo tiêu", "Trạch thiên ký". Trong "Ta đích liệt hỏa bảo tiêu" mang nghĩa là quá trang B (làm màu). Trong "Trạch thiên ký" là chỉ một loại người.

Một khi bại trận, người đi trà nguội*, trở thành một con rồng bị ném ở trong căn phòng hiu quạnh, không ai quan tâm cũng không ai hỏi. Lúc hôn mê thì bị nhồi nhét thêm một cô vợ xung hỉ có thiên phú thấp. Khó lắm mới tỉnh lại nhưng vì không có đuôi, sừng rồng cũng bị gãy. Từ một con rồng tuấn mỹ vô song cũng bị người mình thích ruồng bỏ nhiều lần, hơn nữa nữ nhân này và bạn tốt của hắn còn cùng nhau cho hắn đội mũ xanh, điều quan trọng đó là hắn vẫn không biết..

*Ám chỉ lòng người dễ thay đổi, khi người nắm quyền rời khỏi cương vị, không còn giá trị lợi dụng nữa thì người ta cũng xem nhẹ họ luôn.

Này.. quá thảm, đúng là sinh rồng thảm nhà.

Mục Loan Loan đồng tình nhìn con rồng nào đó đang nằm liệt giường. Có lẽ là nhờ đồng tình bổ trợ nên nàng cảm thấy dáng vẻ của hắn không còn đáng sợ như vừa nãy.

Nàng nhìn máu đen lan đầy dưới thân hắn, không chần chừ nữa mà lật tìm ký ức xem nên làm những gì. Sau đó nàng cầm mấy cái khăn sạch sẽ, vốn định nhờ người chuẩn bị nước ấm nhưng tìm khắp cả tẩm cung cũng không thấy bóng dáng một người hầu gác đêm nào. Thế là nàng đành phải chạy đến nơi chuyên dùng để trữ nước ngoài tẩm cung để lấy một chậu nước lạnh bưng vào phòng.

Mục Loan Loan quần quật đặt chậu nước trước bức màn, trước mắt cũng hơi tối sầm lại, nàng lập tức có nhận thức mới về mức độ yếu đuối của cơ thể này. Nàng nhúng khăn vào nước rồi vắt nó, sau đó thở ra thật sâu và lấy hết can đảm đi đến bên giường ngọc, bắt đầu lau máu đen dọc theo mép, cố gắng không đυ.ng đến nửa cái đuôi nhìn là phát sợ của bạo quân.

Thực ra lúc nàng lau có hơi mạnh tay, nhưng bạo quân vẫn không hề có chút phản ứng. Nếu không phải vì thấy vảy trên người hắn thỉnh thoảng có biến đổi thì Mục Loan Loan cũng tưởng là hắn đã chết.

Nàng dọn dẹp từng chút một. Máu đen rất bẩn và còn trộn lẫn không ít con sâu nhỏ, có chỗ cũng đã khô, dọn dẹp cực kỳ vất vả. Mục Loan Loan lau đến da đầu tê dại, cuối cùng không chịu được nữa mà thấp giọng nói: "Ta không có chê ngươi như vậy đấy, sau này ngươi tỉnh, dù có cùng nữ chính ở bên nhau thì cũng đừng bao giờ gϊếŧ ta vì không ưa ta. Ngươi không trả lời thì ta coi như ngươi đáp ứng rồi!"

Nàng cảm thấy hơi buồn cười sau khi nói điều đó. Hiện tại bạo quân chỉ là một con rồng thực vật đáng thương không có ý thức gì, nàng làm như vậy có được coi là giậu đổ bìm leo hay không?

Mục Loan Loan lau hồi lâu vẫn là không thể tránh khỏi đυ.ng vào đuôi rồng của bạo quân, xúc cảm rất kỳ lạ, hơi trơn nhưng rất thô ráp. Nàng cố gắng cả buổi mới dọn sạch phần ngoài giường, chậu nước cũng đã thay rất nhiều lần, chiếc khăn vốn có màu trắng cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, giặt thế nào cũng không sạch được.

Mục Loan Loan đau eo đau chân, đầu óc choáng váng, thật sự không làm nổi nữa. Nàng cau mày nhìn vết thương bẩn thỉu và nửa cái đuôi co quắp trên giường.

Cái đuôi rồng dài trông rất khủng khϊếp, vảy rồng trên đó đã khô vàng và hiện ra màu sắc không khoẻ mạnh. Nàng hơi hoảng sợ nhìn đống thịt rữa bốc ra mùi thối kia. Nàng thấy có hơi may mắn khi giờ đã là cuối mùa thu, nhiệt độ không quá thấp và cũng không dễ bị nhiễm trùng như mùa hè. Bằng không thì e rằng tình huống của con rồng đáng thương này còn bết bát hơn bây giờ.

"Huh." Vừa nãy khi Mục Loan Loan dọn dẹp đã cố hết sức tránh chạm vào thân thể hắn, nhưng bây giờ vẫn là quyết định chuyển hắn sang vị trí khác, giúp hắn tránh khỏi những vết máu đen mà nàng chưa dọn dẹp rồi hẳn nói.

Mục Loan Loan hơi lo lắng đi đến trước giường, hai tay cẩn thận ôm lấy phần đuôi rồng không bị thương của hắn và gian nan kéo ra bên ngoài.

"Hít hà.."

Mục Loan Loan cảm thấy đau nhói từ nơi tiếp xúc với vảy của hắn, nhưng nàng không thể cộc cằn ném người ta xuống. Nàng phải chịu đựng cơn đau và cố gắng cả buổi mới lau sạch phần giường ban nãy kéo đuôi rồng ra.

"Đau quá." Mục Loan Loan rút tay lại và khóc không ra nước mắt nhìn những vết máu trên tay mình.

Rõ ràng là lúc lau vảy chỉ cảm thấy hơi thô ráp, không quá đau. Sao mà mới ôm lên một lần đã bị xước tay.

Mục Loan Loan thở dài một hơi và cam chịu số phận dời vị trí nửa thân trên của hắn. Sau đó vịn cái eo đau nhức vì lao động cực nhọc ngồi xuống ghế, không thèm để ý bàn tay rướm máu và nằm nhoài trên bàn chuẩn bị ngủ tạm một giấc.

Mặc dù nàng rất muốn ngủ trên giường nhưng phần giường trống của bạo quân vẫn chưa dọn dẹp, hơn nữa vết thương trên người hắn chưa được xử lý, trên giường cũng không có chăn, trông chẳng khác gì so với cái ghế..

Theo ấn tượng về tiểu thuyết trong đầu nàng, Phất Liễu sẽ đưa chút đồ ăn đến cho nguyên thân vào mỗi sáng, sau đó dẫn nàng tới từ đường. Đợi đến gần mười hai giờ tối rồi đến đón nàng về.

Trong tiểu thuyết, có một lần Ngao Khâm đã từng tới từ đường để tìm nguyên thân lúc nhá nhem tối, nhưng khi đó nguyên thân đã đồng ý chạy trốn cùng Bạch Thủy Dao nên đã rời khỏi từ đường từ sớm.

Bây giờ nàng đã quyết định sẽ không chạy trốn và nhất định phải nắm lấy cơ hội gặp Ngao Khâm vào ngày mai, nghĩ cách tìm đại phu lấy ít thuốc cho bạo quân. Nếu tìm thêm được hai nha hoàn đến chăm sóc cùng với nàng thì càng tốt..

Mục Loan Loan mơ hồ suy nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ.

___________o0o___________

Cập nhật ngày 4/1/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: Lam Nhạn

Beta: Thụy Mặc