Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 10: Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất 9

Edit: Jess93

Vừa thấy nàng ta Liên Nhã Như đã âm dương quái khí*, trong chốc lát bầu không khí hơi lạnh xuống, Tô Khả Hinh không tìm thấy chuyện gì để nói, vì vậy nói đến vòng tay của mình. Kết quả Liên Nhã Như vừa thấy vòng tay này đã muốn lấy để xem, Tô Khả Hinh cũng không có nghĩ nhiều, lập tức tháo vòng tay đưa cho nàng ta.

*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Liên Nhã Như vừa nhìn vòng tay vừa lẩm bẩm trong miệng: "Vòng tay phỉ thúy khắc hoa, một cái vòng tay phỉ thúy khắc hoa thật tốt!"

Tô Khả Hinh bị nàng ta khiến cho không sờ được suy nghĩ, bỗng nhiên trên mặt Liên Nhã Như nở nụ cười, rất thân thiết hỏi: "Khả Nhi muội muội, sao trước đây không thấy muội mang chiếc vòng tay này?"

Tô Khả Hinh nói: "Hôm qua mới có được, hôm nay muội liền mang theo cho tỷ tỷ nhìn này, Khả Nhi nghĩ Liên tỷ tỷ lớn lên ở kinh thành, dĩ nhiên là đi nhiều thấy rộng, cũng có thể bình phẩm giúp muội muội, vòng tay này có được hay không?"

Nàng ta âm thầm nịnh nọt Liên Nhã Như một chút, không nghĩ tới vẻ mặt Liên Nhã Như liền thay đổi ngay lúc ấy, cười lạnh nói: "Đúng không, thật sự mới có được từ hôm qua! Chẳng lẽ có được từ tỷ tỷ của ngươi?"

Dù sao Tô Khả Hinh cũng sắm vai là tỷ muội tốt luôn đối xử chân thành với Liên Nhã Như, cho nên cũng đã từng nói với nàng ta, đồ vật của mình hầu như đều lấy từ kẻ ngốc Tô Lan Hinh kia, Liên Nhã Như có thể đoán được cũng không kì lạ, vì vậy gật đầu xác nhận.

Sau đó..

Trán của nàng ta bị công kích bất ngờ bởi một vật không rõ từ đâu bay đến, nàng ta chưa kịp lấy lại tinh thần, thì nghe một tiếng "Rắc" cúi đầu nhìn xuống, vòng tay phỉ thúy khắc hoa của nàng ta vỡ thành mấy đoạn.

Tô Khả Hinh tức giận, Liên Nhã Như này nổi điên gì chứ, bỗng nhiên lấy vòng tay của nàng ta đánh mình, vòng tay tốt như vậy mới mang một ngày đã vỡ, nàng ta vừa đau đầu vừa đau lòng. Càng quá đáng chính là, tiểu thư điêu ngoa này đã đánh người vậy mà còn giống như chịu rất nhiều uất ức, đùng đùng nổi giận khóc lóc nói: "Tô Khả Hinh, chuyện hôm nay, Liên Nhã Như ta nhớ kỹ, ngày khác nhất định báo đáp thật tốt!"

Sau đó vừa khóc vừa la to: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!"

Kế tiếp Tô Khả Hinh gần như bị người Từ gia đuổi ra ngoài, ầm ĩ đến nỗi mặt xám mày tro, mặc dù không có người ngoài nhìn thấy, nhưng mà Tô Khả Hinh vẫn tức giận không thôi, nổi giận đùng đùng trở về nhà tìm Từ thị tố cáo.

Tô Khả Hinh chỉ nói trọng điểm cho Từ thị nghe, nhưng Từ Hương Hương là ai, rất nhanh đã biết được mọi chuyện xảy ra được bảy tám phần từ trong những manh mối đó, bà ta thật sự không biết phải nói gì đối với nữ nhi chỉ có chút khôn vặt lại luôn thích tự cho là thông minh của mình.

Từ Hương Hương chọc một ngón tay vào đầu Tô Khả Hinh, nhưng vô tình chạm vào nơi bị đập sưng, Tô Khả Hinh đau nhe răng trợn mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Từ Hương Hương vội vàng bảo Xuân Đào cầm thuốc mỡ đến, tự tay tỉ mỉ bôi lên, trong miệng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con nói nương sẽ hại con sao? Tuổi càng lúc càng lớn mà đầu óc lại không dài một chút, nếu hôn sự với Mộc gia thật sự tốt như vậy, nương sẽ cho kẻ ngu xuẩn kia mà không cho nữ nhi bảo bối của mình sao? Nương đã sớm nghe ngóng, Mộc Thế tử là người có bệnh không tiện nói ra, chẳng qua cưới thê tử để trang trí che giấu tai mắt của những người khác mà thôi. Nương tốn một lượng tiền bạc lớn cho Trương bà tử của Mộc phủ, là vì để Tô Lan Hinh gả đi trải đường cho con gả vào Chiêm Sĩ phủ. Tuy rằng hiện tại Liên Hoành Đồ Chiêm Sĩ phủ chỉ là tứ phẩm Chiêm Sự, nhưng lại là thân tín của Thái tử, tương lai địa vị có khả năng cực kì cao, con vào nhà như vậy, vẫn là gả cho đích thứ tử, so với gả tới Mộc gia sống như quả phụ không tốt hơn gấp trăm lần sao?"

Tô Khả Hinh không khỏi há to miệng: "Không thể nào, vậy tại sao Liên Nhã Như có thể vì Mộc Thế tử mà không do dự chạy đến Bảo Ứng phủ chứ!"

Nói đến chuyện này, Từ Hương Hương càng hận không thể đánh nữ nhi của mình hai bạt tai: "Con còn có mặt mũi nói, Liên Nhã Như chỉ là một tiểu thư khuê các ở kinh thành, có thể biết cái gì chứ? Chuyện dơ bẩn đến mức này nếu không phải sợ con suy nghĩ vớ vẩn, nương cũng sẽ không nói với con! Bảo con đi kết giao với tiểu thư Liên gia, là vì chuẩn bị nền móng tốt tương lai con gả vào Liên gia, con ngược lại thì giỏi rồi, đắc tội người ta!"

Tô Khả Hinh nghe xong, gương mặt xinh đẹp không khỏi nở nụ cười, vừa vội vừa xấu hổ, giữ chặt ống tay áo Từ thị nhẹ nhàng lung lay: "Nương, vậy làm sao bây giờ?"

"Cũng không có gì, hôn sự với Mộc gia là ván đã đóng thuyền, chỉ cần tất cả thuận lợi, chắc chắn Tô Lan Hinh có thể gả vào Hầu phủ, nương lại cho Liên gia nhiều lợi ích một chút, việc hôn sự này của con với Liên gia cũng không phải một tiểu nha đầu như nàng ta có thể ảnh hưởng được!"

Dáng vẻ Từ Hương Hương bình chân như vại, suy nghĩ, vẻ mặt lạnh lùng cảnh cáo nữ nhi: "Chỉ có một chuyện, con không thể lại thêm phiền phức cho nương, từ hôm nay trở đi, con đàng hoàng ở trong nhà cho ta, không cho phép chạy loạn khắp nơi! Còn chuyện của Mộc Thế tử, nương cũng là trùng hợp mới biết được, toàn bộ kinh thành cũng không có mấy người biết, không cho phép con nói với bất kỳ ai! Nếu để cho mẹ con Diệp thị ngu xuẩn đó biết được, ầm ĩ lên thì coi như hỏng chuyện lớn đấy!"

Tô Khả Hinh vội vàng gật đầu, hôm nay cuối cùng nàng ta cũng biết kế hoạch của mẫu thân, mình cũng có thể nở mày nở mặt gả đến kinh thành xa hoa phú quý, còn gả cho nhi tử Liên Chiêm sự, tuy rằng không phải trưởng tử, nhưng cũng đủ để những tỷ muội trong Từ gia cực kỳ hâm mộ.

Vừa nghĩ tới tương lai những tỷ muội Từ gia cao cao tại thượng lúc trước đều thấp hơn nàng ta phải làm thϊếp, toàn thân nàng ta đều cảm thấy thoải mái, ngay cả cái trán cũng không không thấy đau.

Mà nàng ta vừa ra khỏi Mai Hương Viện, mặt Từ thị lập tức xụ xuống, nữ nhi ngốc này thành sự thì ít bại sự có nhiều, chắc chắn bị Tô Lan Hinh đùa giỡn, thật sự là nhìn lầm rồi, ngày bình thường buồn bực không mở miệng, lại yên lặng không một tiếng động ngầm cho nữ nhi của mình chịu thiệt thòi lớn như vậy. Hiện tại chỉ có âm thầm đưa số tiền lớn cho Liên phu nhân người thấy tiền là sáng mắt này. Nhưng lúc này, tiền bà ta để dành mấy năm nay, gần như dùng để chuẩn bị cho việc bên Hầu phủ, trong lúc vô ý biết Thế tử Hầu phủ có bệnh kín thì đã bắt đầu lên kế hoạch, tiền riêng của bà ta dường như giống nước chảy ra ngoài, Tô Đào chỉ là một người Tri huyện nho nhỏ, mà mẫu thân của mình là một người thϊếp không được sủng ái, bà ta đã sớm nghèo rớt mồng tơi, Từ Hương Hương thở một hơi dài, xem ra vẫn muốn sử dụng những thứ đồ cưới kia!

Những đồ cưới của Diệp thị, vốn dĩ bà ta muốn đưa phần lớn cho nhi tử, phần nhỏ cho nữ nhi, bây giờ vì có thể thuận lợi kết thân cùng Liên gia, cũng chỉ đành cho nữ nhi trước. Dù sao, nữ nhi gả tốt, cũng có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Sở dĩ bà ta chậm chạp kéo dài hôn sự của nhi tử, là vì đang chờ đợi một cơ hội, chỉ cần kế hoạch của bà ta thực hiện được, có khả năng lớn Tô Đào sẽ được chuyển vào trong kinh, con dâu của Từ Hương Hương bà ta, chắc hẳn là tiểu thư khuê các trong kinh thành!

Đối với Từ Hương Hương mà nói, đồ cưới của Diệp thị chính là tài sản riêng của bà ta, chẳng qua bà ta không muốn hành động mù quáng cho đến khi không còn sự lựa chọn nào khác, mà Diệp thị sinh ra nha đầu ngu xuẩn đó, chính là để trải đường cho nữ nhi và nhi tử bảo bối của bà ta, nếu không thì phí công nuôi nàng ta nhiều năm như vậy làm gì?

Trong mắt Từ Hương Hương lóe lên một tia độc ác, xem như nhìn lầm thì có thể như thế nào? Một nha đầu nho nhỏ còn có thể bọ ngựa đấu xe? *

*Bọ ngựa đấu xe: Thành ngữ chỉ sự đấu tranh không cân sức, dẫn đến tình thế nguy hiểm, thường là lâm vào thất bại. Đó là điều không nên làm.

Mọi chuyện cũng là ván đã đóng thuyền, một nha đầu nhảy lên nhảy xuống cũng không nhảy ra sóng gió gì! Mọi thứ đang khẩn cấp tiến hành, khóe môi Từ thị nhếch lên lộ ra một nụ cười âm lãnh: Đã cùng Hầu phủ nói xong từ sớm, không cần có đồ cưới gì, chỉ cần một chút bên ngoài là được, một khi nữ nhi Tô gia gả vào Hầu phủ, sau này sẽ không có quan hệ gì với Tô gia nữa, không nói sinh tử!

Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, nếu không phải chờ nàng ta vội vàng thêu xong bình phong, hiện tại đã đưa nàng ta vào Hầu phủ rồi, bớt ở trước mặt mình chướng mắt.

Từ Hương Hương thản nhiên phân phó Xuân Đào: "Đi, bảo phòng bếp buổi tối chuẩn bị vài món thức ăn lão gia thích!"

Bà ta muốn cùng tướng công thân ái nói chuyện thật tốt!

Mà lúc này Lâm Tịch đang xem một tờ giấy: "Mộc gia nguy hiểm, có đi không về, nếu muốn bình an, gặp nhau ở Bác Nhã! Giờ Thìn xin đợi xa giá!"

*Xa giá: Xe ngựa.

Bạc Hà nhặt được tờ giấy này ngây ngốc hỏi: "Tiểu thư, phía trên này viết cái gì vậy?"

Lâm Tịch nhìn chữ viết, nét chữ cứng cáp, ý nghĩa rõ ràng hời hợt, khẳng định là người nam nhân viết, người này chẳng những biết tình hình bên trong Mộc gia, còn biết mình sắp gả vào đó, người này sẽ là ai chứ? Lâm Tịch trái lo phải nghĩ, cũng đoán không được người này rốt cuộc là ai, có mục đích gì?

Nàng vẫn cho rằng biết được hướng đi cốt truyện thì mình âm thầm chờ hành động, nhưng không ngờ có người còn có thể che dấu sâu hơn so với mình, nàng không khỏi thấy lạnh sống lưng, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, dường như cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn trộm mình ở nơi mà nàng không thể nhìn thấy!