Kinh Hồng Vũ

Chương 2

Quả đúng như lời tên Dã Vô Thường đã nói. Đúng ngay giờ mùi, tại trước đại môn quỷ nha liền một đám oanh oanh yến yến nương đầy, lòng hẳn rất muốn đặt chân vào quỷ nha một bước, muốn hảo hảo nhìn thấy thân ảnh bạch y, muốn động vào hắn một cái, muốn đem cả tim moi ra để cho hắn hảo bảo quản, muốn đem tấm thân đều dâng hết cho hắn, nháo đến mức long xà hỗn tạp. Đám tiểu quỷ sai chỉ còn biết thủ đỡ lấy trán, trong lòng khóc than, Minh Giới này cũng thật nhiều quỷ công tử tuấn tú a, đám quỷ sai chúng ta chọn ra cũng có người dung mạo không tệ a, không cần bàn xa, Hắc đại nhân cộng Thụy, Du đại nhân cũng thật là một dạng tuấn dật a, hà cớ tất cả cô nương Uông Thành đều chỉ một lòng một dạ với Bạch đại nhân đây a. Từ khi Bạch đại nhân nhậm chức thì quỷ nha hầu như không ngày yên ổn, oanh yến ngày đêm đều có, ban ngày còn có thể cầm cự chống đỡ, ban đêm thì không thể địch lại, một đêm bắt được một hai cô nương lẻn vào phòng Bạch đại nhân không phải chuyện xa lạ, nói đến hôm trước, có cô nương kích động đến thân không mảnh vải, trèo lên giường Bạch đại nhân, liền bị Bạch đại nhân gọi người đưa trở về, còn hảo nói lại với phụ mẫu cô nương một câu dạy bảo nữ nhi thật tốt a. Giờ mùi là lúc đám tiểu quỷ sai thay phiên nghỉ ngơi, dùng cơm. Đám tiểu quỷ dùng cơm bên trong ngày ngày đều bị màng này làm đầu óc điên loạn liền chịu không nổi, ra ngoài phân trần.

"Ta nói các vị cô nương, Bạch đại nhân hiện không ở quỷ nha đâu. Thỉnh các vị đại cô nương, đại tiểu thư hảo trở về có được không?" tiểu quỷ sai hướng oanh yến làm cái lễ thỉnh.

"Chúng ta đợi Bạch đại nhân quay về hảo." một cô nương hướng tiểu quỷ sai tiếp lời.

"Phải a, đã mấy ngày chúng ta không thể thấy Bạch đại nhân a, chúng ta hảo nhớ ngài ấy." cô nương gò má ửng hồng, khăn tay che diện, cuối đầu thẹn thùng.

"Ta nói các vị đại tiểu thư a, Minh Giới hẳn không phải chỉ Bạch đại nhân tuấn tú đi, hẳn còn rất nhiều quỷ công tử tiêu sái a, hà cớ chỉ hướng một Bạch đại nhân đây?" tiểu quỷ sai thủ đỡ lấy trán thở dài, lắc đầu.

"Đám quỷ công tử đó mới không bằng Bạch đại nhân đi." cô nương khác lớn tiếng xét.

"Các vị hảo trở về đi thôi, Vương Thượng biết được thì chúng ta sẽ bị trách tội a. Các người ngày ngày đều đến, đem quỷ nha vây kín một vòng, các người không mệt chúng ta cũng mệt a." quỷ sai khác lắc đầu phân trần.

"Chúng ta nhất định phải thấy được Bạch đại nhân a." cô nương khác kiên nhẫn lắc đầu không di dời.

Các tiểu quỷ sai chứng kiến một màng như vậy thì thật không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ còn cách để Bạch đại nhân trở về rồi hảo xử lí đi. Lúc sáng thì Mục Thành công chúa, bây giờ thì là nữ nhi của Uông Thành, đám quỷ sai cũng sắp bị đám cô nương của Bạch đại nhân nháo đến phát điên rồi a. Bạch đại nhân a, cầu mong người mau mau trở lại a, quỷ nha sắp không thể trụ nổi rồi a.

Ở phía cách quỷ nha ba thước về hướng đông. Đám người Tiểu Bạch đang hướng quỷ nha đi đến, Hai ngày nay Vương Thượng giao công vụ phải thực thi ở Minh Thành, công vụ dự chỉ một ngày là thành, nào ngờ dính phải tên Tiểu Du nên công vụ trễ nãi đến một ngày, đến nay mới có thể trở về phục mệnh a. Bốn thân ảnh chậm rãi bước, Tiểu Du thấy một màng trước đại môn quỷ nha liền quay đầu hướng Hắc, Bạch, Thụy xuất ngôn.

"Tiểu Bạch ngươi xem một cái, đám cô nương của ngươi cũng thật đúng giờ đi." Tiểu Du tiếu ý không ngớt.

"Ta còn nghĩ không biết họ có mệt hay không, ta thấy Tiểu Bạch cũng là mệt mỏi đi." Tiểu Thụy trêu chọc.

"Bọn họ cốt cũng chỉ muốn cấp Tiểu Bạch một cái nhìn a. Tiểu Bạch hai ngày nay không ở Uông Thành, bọn họ hẳn tâm can xáo trộn đi. Vương Thượng hẳn đang hảo sinh khí a. Tiểu Bạch, lần này không ai cứu được ngươi a." Tiểu Hắc khoác thủ lên vai Tiểu Bạch vỗ hai cái.

"Đừng hồ ngôn. Bọn họ làm gì không cùng ta liên can, hảo thu xếp, hướng Vương Thượng cấp một cái trình diện thật hảo." Tiểu Bạch mặt không đổi sắc buông một câu, tỏ ý cùng những chuyện kia không có can hệ.

"Hảo hảo, đều cùng ngươi không liên can, như thế thì nên nhanh chân một chút, Vương Thượng đợi tin tức đã hai ngày." Tiểu Hắc cười đổi qua vẻ mặt quân tử, thúc giục.

"Cũng không cần phải nhanh vậy đi, mau đợi ta." Tiểu Du biểu môi chạy phía sau gọi lớn.

Bốn người tăng nhanh cước bộ đến trước đại môn quỷ nha. Những oanh yến nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc liền không chịu nổi, như cuồng phong kéo đến, đem Tiểu Bạch vây kín. người hướng Tiểu Bạch đưa túi thơm, người đưa ngọc bội, người hướng phi phong, người trao trâm cài, vật đưa đến nhiều đến nổi đếm không xuể. Mà Tiểu Bạch đối một màng hữu ý này chỉ lãnh đạm bước qua, cũng không buồn để mắt đến mà bước vào quỷ nha. Oanh yến bị một màng lãnh đạm, đối lòng hứng phấn của mình thì lòng đau đớn không thôi. Đám tiểu quỷ sai chứng kiến cũng chỉ biết lắc đầu đáng tiếc, Bạch đại nhân thật lãnh đạm a.

Tiểu Bạch và ba tên kia trở về phòng thu xếp một chút, lại đổi cái Uông Thành Vô Thường y phục, song mới hướng đại sảnh dùng cơm. Tiểu Du cái tên này suốt bữa cơm cứ lãi nhải không ngừng, Tiểu Hắc chịu không nổi hắn cũng đã sớm bỏ chạy không thấy tâm hơi. Mà cái Tiểu Thụy cũng rất hào hứng đối Tiểu Du thảo luận, đám tiểu quỷ sai thấy một màng vui vẻ liền cũng góp vui, đem cái chuyện của Tiểu Bạch từ trước đến nay đều nói qua một lần. Tiểu Bạch cũng không có đến nổi cùng họ nháo đâu, dùng xong cơm liền đứng lên, hướng về phía đại điện Diêm Vương Minh Giới cất bước. Đường đến đại điện phải dùng thuyền để đi, Tiểu Bạch đặt chân lên thuyền nhỏ trên Vong Xuyên Hà, cẩn trọng đứng trước mui thuyền. Quỷ hồn tay cầm gậy trúc, nhẹ đẩy một cái. Thuyền nhỏ trôi giữa Vong Xuyên Hà đỏ thẫm, tanh tưởi mùi máu tươi, dưới nước Vong Xuyên, những bộ hài cốt trơ trọi, trắng hếu ghim xuống dưới đáy, dọc bờ Vong Xuyên là dải Bỉ Ngạn trải dài, tạo nên một màng tựa máu nhuộm Âm Tào, những cây liễu nằm theo dải bên bờ sông nghiên tán, rũ bóng xuống dòng nước tan thương. Những quỷ hồn không thể siêu thoát cứ đi đi lại lại, quanh quẩn giữa sông, phát ra những thanh âm ghê tởm. Thuyền nhỏ từ từ chui qua cầu bán nguyệt, tiến lại gần hơn với đại điện.

Tiểu Bạch bước lên khỏi thuyền nhỏ, từng bước từng bước hướng đại môn Tế Âm điện bước đến. Quỷ sai canh cửa nhìn thấy Tiều Bạch lập tức khai môn, để người đi vào. Bây giờ là giờ dậu, Tế Âm điện đã ngưng làm việc, khi có việc cần trình tấu thì nàng đều chọn giờ này. Tiểu Bạch từng bước một dẫm trên tấm thảm trải dài hướng phía trước mà đi, ánh lửa đỏ dọc đại điện cũng nương theo bước chân Tiểu Bạch mà từ từ nhen nhóm. Dừng lại trước bậc thang dẫn lên nơi Diêm Vương thượng tọa, Tiểu Bạch nhìn quanh đại điện một vòng, lại nhìn lên chiếc ghế lớn trên kia, nhẹ nhếch môi một cái, tiếp tục hướng bên trên mà bước đến. Bỗng phía sau Tiểu Bạch có một luồn khí đánh tới, luồn khí tuy không phải muốn lấy mạng nàng, nhưng cũng rất có uy lực, Tiểu Bạch nghiêng người né đi, cảm nhận được có bàn tay đang hướng vai nàng nhắm đến, Tiểu Bạch nhanh nhẹn né đi, lại bắt lấy bàn tay đó giữ chặt. Chủ nhân của bàn tay bị nắm không phục liền hướng ra phía trước Tiểu Bạch xuất thủ đánh đến một chưởng, Tiểu Bạch nghiêng đầu, lại bắt lấy tay kia kéo người nọ đến gần, bẻ tay người đó ra phía sau đặt trên thắt lưng người đó. Người đó lại giương chân tấn công, Tiểu Bạch nghiêng qua một bên, lại nhấc chân gạt chân còn lại của người nọ, người nọ mất thăng bằng liền ngã về phía sau, Tiểu Bạch nhanh chóng đỡ lấy vai của người nọ, đỡ người nọ đứng thẳng rồi mới buông thủ. Mà người nọ sau khi Tiểu Bạch buông tay liền hướng Tiểu Bạch phao cái mỹ nhãn, môi nở tiếu ý, bước đến gần, tay đặt lên ngực Tiểu Bạch, thổi khí như lan.

"Trễ hơn một ngày mới quay lại, hà cớ gì?" nữ nhân một mạt ý cười nhìn Tiểu Bạch, Ngọc thủ lại vuốt ve Tiểu Bạch trên người.

"Là gặp phải sự tình nên mới dời lại một ngày, hôm nay liền tức tốc trở về trình diện." Tiểu Bạch mặt không biến sắc, hằn giọng đáp lời.

"Ổ, hẳn là do tên Dã Vô Thường kia đi. Hắn tính khí tiểu hài tử, không thể làm được việc. Không giống ngươi, thật hảo, tất cả việc đều có thể lo ổn thỏa." nữ nhân tay đi dời lên mặt Tiểu Bạch vuốt nhẹ sườn mặt, nhẹ cười một cái.

"Vương Thượng người nói đùa, ta cũng không phải cái gì thần tiên. Cái gì cũng có thể làm." Tiểu Bạch hơi nghiêng đầu né tránh, cấp cho nữ nhân một cái lời.

"Ngươi cảm thấy bản vương nói đùa?. Thật không hiểu tâm ý bản vương nha." nữ nhân ngọc thủ che miệng cười một cái, cấp Tiểu Bạch cái mỹ nhãn hàm ý.

Tiểu Bạch thần sắc như một, không hề để tâm đến nữ nhân đang trên người mình làm cái gì động tác. Xuất thủ nắm lấy ngọc thủ của nàng hạ xuống khỏi mình trên người.

"Vô Thường quả là Vô Thường. Một chút tình ý cũng không có, bản vương nghĩ có phải đã để ngươi vào nhầm chỗ rồi đi." nữ nhân xoay người hướng đến chiếc ghế lớn phía trên đi đến.

"Vương Thượng hảo hàm ý đi, Tiểu Bạch đầu óc trì độn, e không thể hiểu Vương Thượng cái hàm ý sâu xa." Tiểu Bạch cấp nữ nhân cái ánh nhìn băng lãnh.

"Tiểu Bạch Bạch, đến đây." nữ nhân giương tay điểm hướng Tiểu Bạch đang đứng, gọi người đó đến.

Tiểu Bạch một cái chau mày, ra một cái suy nghĩ, từ từ bước đến chỗ nữ nhân kia. Nữ nhân khi Tiểu Bạch đến gần không động khẩu, xuất ngọc thủ đem trước ngực Tiểu Bạch để lại cái ấn ký Hồng Liên đi. Nữ nhân xuất thủ hảo nhanh, hảo bất ngờ a, Tiểu Bạch trở tay không kịp liền trước ngực bị nàng đem để lại cái ấn ký a. Trước ngực một cỗ hảo đau a, mà cái nữ nhân kia chỉ nhìn nàng mỉm cười thôi a, cái nụ cười này hảo dọa người đi.

"Lên trần gian hảo không để ai thấy ấn ký a." nữ nhân thủ phủ Tiểu Bạch diện nhẹ nhàng xoa lấy. Mỹ mạo hướng tai Tiểu Bạch thổi khí như lan.

"Thần tuân mệnh, nếu đã không phận sự, thần cáo lui." Tiểu Bạch nhanh cái lùi về sau, làm một cái lễ với cái kia mỹ hoặc nữ nhân, hướng cửa ly khai.

Cái nữ nhân gọi Vương Thượng tọa tại Tế Âm điện nơi cao nhất, môi hồng khẽ động, cong lên một vòng, mắt không dời thân ảnh bạch y đang ly khai, lòng một cái nghĩ người này hảo đáng yêu đi.

-----Hết Chương-----

Đôi lời tác giả: Ta viết hảo vất vả a. Có ai thương ta không.

Ấn ký Hồng Liên: dấu ấn hình hoa sen màu đỏ a. (Tạo hình Diêm Hạ Vu, Vương Thượng đại nhân)