Mới đó mà đã qua hai mươi năm rồi, vậy mà cứ ngỡ như ngày hôm qua thôi, thời gian trôi nhanh thật.
Ngụy Anh Lạc đứng giữa Trường Xuân cung, ánh mắt nhung nhớ nhìn di ảnh của người nàng yêu. Tay nàng vân vê chuỗi phật hạt, bao nhiêu năm qua nàng vẫn cẩn thận trân quý, đây là kỉ vật duy nhất nàng ấy để lại cho nàng. Ngoại trừ Trường Xuân cung, Ngụy Anh Lạc chỉ có thể nhìn xâu chuỗi mà nhớ tới người kia.
Hai mươi năm rồi, Ngụy Anh Lạc nàng cũng đã tiều tụy đi rất nhiều, nàng đã không còn dáng vẻ của một cung nữ ngây thơ khi xưa mà nàng ấy luôn yêu thương nữa. Ngụy Anh Lạc mỗi ngày đều đến đây, ngẩn ngơ ngắm nhìn người trong di ảnh, cũng không biết mỗi ngày nàng đứng như vậy bao nhiêu lâu rồi. Trường Xuân cung này là nơi chất chứa thật nhiều thật nhiều kỉ niệm của nàng và nàng ấy, lần đầu tiên gặp nhau cũng tại nơi này. Nàng ấy dạy nàng viết chữ, đọc sách, phạt nàng chép 100 lần hai chữ Khoan dung, nàng ấy múa điệu Lạc Thần, giận dỗi khi nàng bày ra việc hóa trang, rồi đến khi nàng ấy tức giận đuổi nàng đến Tân Giả Khố, nàng ấy khóc ôm chặc nàng vào lòng ngày trở về. Thật nhiều thật nhiều hồi ức như từng trang sách chầm chậm hiện về, trong lòng lại là một mảnh đau xót.
Hình như có gì đó ươn ướt chảy xuống, Anh Lạc đưa tay lên gò má, thì ra nàng lại rơi lệ nữa rồi.
"Nương Nương, Anh Lạc lại khóc nữa rồi".
Anh Lạc khẽ cười, khăn tay lướt qua nhẹ nhàng lau đi dòng lệ đang trực trào.
"Anh Lạc cứ nghĩ bao nhiêu năm ở chốn thâm cung này đã biến mình trở nên kiên cường, lãnh huyết, nhưng hóa ra Anh Lạc cũng chỉ là cung nữ Ngụy Anh Lạc xưa kia khi trước mặt nương nương".
Anh Lạc lại cười, lần này mang theo sự đau thương, cô độc. Nàng bước tới gần hơn nữa, tay nàng ôn nhu vuốt ve bức họa của Dung Âm, lần đầu tiên nàng dám làm điều này.
"Nương nương, Anh Lạc nhớ người lắm, Anh Lạc muốn được nghe lại giọng nói của người".
"Nương nương người biết không? Anh Lạc luôn nhớ ngày mà Anh Lạc trở về, nhìn thấy khắp Trường Xuân cung giăng đầy khăn tang bản thân Anh Lạc đã sợ hãi bao nhiêu! Khi đó Anh Lạc nghĩ có phải nương nương đang đùa giỡn với Anh Lạc không, người làm sao có thể xảy ra chuyện được. Nhưng khi Anh Lạc tận mắt nhìn thấy nương nương bị tấm lụa trắng kia che phủ, Anh Lạc đã ngục ngã. Nếu như Minh Ngọc không ngăn cản thì Anh Lạc đã sớm xé tấm lụa trắng kia thành vạn mảnh. Nó rất đáng ghét, nó không được phép phủ lấy Hoàng Hậu nương nương của Anh Lạc. Anh Lạc sợ hãi, tim rất đau, nó khiến Anh Lạc như ngừng thở, Anh Lạc thật sự muốn lấy nó ra. Anh Lạc chỉ muốn đi theo nương nương".
Đôi mắt thấm đẫm lệ ngân, chó chút phẫn hận nhìn vào bức họa.
"Anh Lạc từng hận nương nương, hận người tại sao để lại những dòng khẩn cầu ấy, hận người giữ lại mạng cho Anh Lạc! Tại sao người lại không cho Anh Lạc theo người. Người thật là ích kỉ, chỉ bỏ đi một mình, không muốn dẫn theo Anh Lạc!".
Lúc này cảm xúc trong lòng không thể kiềm chế được nữa, từng đợt từng đợt khó chịu cứ dâng lên, như rằng hồng thủy vỡ đê. Anh Lạc nức nở khóc, hai tay nàng khó khăn siết chặt y phục nơi ngực trái, từng bước từng bước lùi về sau, đến khi giữa nàng và bức họa kia đã có một khoảng cách, ánh mắt nàng chưa một khắc nào rời khỏi bức họa của Dung Âm, nhìn nó mà lệ rơi càng nhiều hơn.
"Nhưng hận người, Anh Lạc càng hận bản thân mình hơn! Nếu như Anh Lạc có thể quay về sớm hơn thì tốt rồi! Tại sao phải xuất cung! Tại sao trở về đó thăm tên phụ thân vô lương tâm kia làm gì! Tại sao lại không cãi lời nương nương mà ở lại chứ!!".
Anh Lạc tự trách mình, nàng luôn tự mắng mình rất rất nhiều lần. Thậm chí nàng đã từng chán ghét chính bản thân mình, nàng đã tức giận, là tự hận bản thân. Ngươi thật sự là một tên đáng hận nhất, ngươi vì sao lại không bảo vệ được nàng, vì sao chỉ có thể trở về trễ để rồi nghe thấy tên thái giám kia hô to Hoàng Hậu nương nương băng hà! Ta hận ngươi, nhưng ngươi cũng chính là bản thân của ta!.
"Nương nương đi rồi, Minh Ngọc cũng đi rồi, xung quanh Anh Lạc chẳng còn ai nữa cả. Anh Lạc sợ! Thật sự rất sợ! Anh Lạc phải tự mình đứng vững, phải tự bảo vệ mình. Anh Lạc biết rằng nương nương vẫn không buông xuống được Hoàng thượng, không buông được hậu cung. Nhưng nương nương đừng lo lắng, Anh Lạc sẽ thay người coi sóc Hoàng thượng, quản tốt lục cung, người cũng không cần phải để tâm việc này".
Anh Lạc thở dài, như là đã buông bỏ được một gánh nặng trên vai, sâu trong đáy mắt đều là hình ảnh của Dung Âm. Ánh nhìn mang theo một sự nhung nhớ, chờ mong.
"Đại Thanh đã thái bình thịnh thế, Hoàng thượng trở thành minh quân trong lòng dân chúng, Anh Lạc đã giúp người hoàn thành những bổn phận của một Hoàng Hậu rồi. Bây giờ Anh Lạc chỉ muốn ở cạnh nương nương như lúc xưa. Anh Lạc thật có lỗi khi để nương nương phải chờ lâu như vậy, người có giận Anh Lạc không? Nương nương người đợi Anh Lạc thêm một chút, một chút nữa thôi, sẽ không lâu nữa đâu, Anh Lạc sẽ đến gặp người!".
Anh Lạc mỉm cười, nụ cười này như sự giải thoát cho sợi dây gông xiềng mà Ngụy Anh Lạc nàng mang theo suốt hai mươi năm. Không còn gì có thể ràng buộc nàng lại với thế giới này nữa, nàng đã có thể đi gặp Hoàng Hậu nương nương của nàng rồi.
Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này, cũng đồng thời đánh gãy những suy nghĩ và hồi tưởng quá khứ của Anh Lạc.
"Nương nương, đã không còn sớm nữa, nên trở về rồi".
Là tỳ nữ Trân Châu, cô ấy vẫn luôn nhắc nhở nàng như thế. Luôn đúng thời điểm kéo nàng ra khỏi sự ngột ngạt này. Anh Lạc lau đi nước mắt trên mặt, lại trở về với sự ngụy trang lãnh đạm thường ngày. Nàng bước ra khỏi đại môn Trường Xuân cung, tay siết chặt chuỗi phật hạt, khóe môi sâu kín cong thành một đường trăng khuyết.
Màn đêm buông xuống, Tử Cấm Thành lại về với sự u tịch, cô đơn của nó, ban ngày hào nhoáng bao nhiêu thì ban đêm lại càng tịch mịch bấy nhiêu. Các cung đều đã tắt đèn, duy chỉ có Diên Hy cung vẫn loe loét vài vệt sáng hắt ra từ ánh nến. Mọi người đều đã ngủ say, chỉ còn một mình Anh Lạc ngồi ở thư án, nàng đang luyện chữ. Hai từ khoan dung hiện lên theo từng đường nét mà Anh Lạc hạ xuống, nét chữ này là đêm đó lần đầu tiên nàng ở trước mặt Dung Âm mà viết ra, nàng còn nhớ rõ khi ấy Dung Âm đã từng cười vì nàng viết chữ không được tốt. Nhẹ nhàng đặt bút xuống, đứng dạy rời đi, đến đại môn, rời khỏi Diên Hy cung.
Đêm nay trăng sáng vằng vặt, rọi lên bóng lưng Ngụy Anh Lạc từng bước từng bước đi lên tường thành, ánh mắt nàng luôn dõi theo vầng trăng trên đỉnh đầu. Anh Lạc toàn thân y phục lụa trắng, mái tóc dài xõa xuống phất phơ theo gió, đôi chân trần bước đi chầm chậm, nàng giống như hình bóng năm xưa của Dung Âm.
Mỗi một bước chân của Anh Lạc đều hiện lên hình ảnh trong hồi ức của nàng và Dung Âm. Từng đoạn từ từ lướt qua, đó đều là đoạn thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của Anh Lạc, vì trong đó chứa đựng hình bóng của Dung Âm.
Đêm hôm ấy trời cũng quang đãng như thế này, có ánh trăng mờ ảo, có gió nhẹ lướt qua, khi ấy người cũng từng bước từng bước đi lên tường thành như vậy, lúc đó người đang nghĩ những gì? Anh Lạc nhìn thấy đoạn hồi ức của chúng ta, nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười của nương nương, nhưng, lại không trông thấy nương nương đến đón Anh Lạc.
Đặt chân nơi cao nhất, Anh Lạc ngẩn ngơ ngắm nhìn Tử Cấm Thành tráng lệ. Có phải lúc đó người cũng như Anh Lạc bây giờ không?.
"Nương nương, Anh Lạc đến rồi, đến bên cạnh người".
Nụ cười hiện diện trên gương mặt, đôi chân đã rời khỏi mái ngói lưu ly vàng rực hoa lệ.
Ngụy Anh Lạc bật người thức tỉnh, nàng nhìn mọi vật xung quanh mình, lạ lẫm. Vì sao nàng lại ở nơi này? Không phải nàng đã chết rồi sao?. Nàng đang ở trong một không gian xa lạ, không phải Tử Cấm Thành. Bốn bức tường trắng xóa bao quanh nàng, khiến nàng cảm thấy ngột ngạc, tiếng tít tít của máy đo nhịp tim cứ đều đều vang lên. Anh Lạc đưa chân bước xuống khỏi giường bệnh, nàng vùng vằng bứt ra những sợi dây lãnh lẽo đang ghim vào cơ thể mình, loạng choạng chạy ra khỏi bệnh viện.