Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Chương 51: Song sát phản kích (5)

Mồ hôi của Chấn Dương Tử rơi như mưa. Hôm nay lão ta vốn chỉ là một kẻ đi ngang sân khấu nhưng không ngờ phu nhân tướng gia này hoàn toàn chưa chuẩn bị kỹ càng, bây giờ còn đặt lão ta trên bếp lửa, lão ta phải làm sao bây giờ!

“đại tiểu thư, lần này thật sự là lỗi của tiểu đạo. Con người không phải là thánh nhân, ai mà chưa từng phạm sai chứ? Mặc dù không tìm được tà vật nhưng có lẽ… có lẽ là trong viện này vẫn còn một vật âm sát khác thì sao? Tiểu đạo làm một trận pháp để bồi thường chuyện này cho đại tiểu thư nhé?”

Thẩm Thanh Hi dù bận vẫn ung dung nhìn Chấn Dương Tử hoảng hồn. Nàng chuyển mắt nhìn sang Hồ thị và trương ma ma đang đổ mồ hôi như mưa, mỉm cười nói: “Có phải đạo trưởng cho là tướng phủ mỏng manh nên có thể lừa gạt không?”

Thẩm Thanh Hi nói xong thì nhìn về phía Thẩm Hoài: “Phụ thân, tội hôm nay của đạo trưởng Chấn Dương Tử nhẹ thì làm tổn hại đến thanh danh của nữ nhi, nặng thì là muốn vu oan giá họa chuyện dùng thuật yểm bùa và thuận vu cổ lên thân tướng phủ. May mà bản thân nữ nhi không bị phát hiện ra có vật khả nghi, nếu không thì e là tướng phủ đã bị nguyên nhân quan trọng này lừa ra họa lớn rồi. Vị đạo trưởng này làm phép xung quanh Kinh Thành, không biết lần này lão ta nhận đồ tốt của nhà ai mà lại muốn đến hãm hại chúng ta, rõ ràng là lão ta muốn dồn chúng ta vào chỗ chết mà!”

Giọng của Hồ thị khẽ run lên: “Hi nhi, chuyện này… chuyện này cũng không có nghiêm trọng tới mức đó đâu…”

“Phu nhân.”

Mỗi chữ mỗi câu của Thẩm Thanh Hi đều vô cùng chắc nịch, không cho phép người khác cãi lại: “E là phu nhân không biết tính gay gắt của thuật yểm bùa và thuật vu cổ rồi. Hai mươi năm trước, bởi vì thuật yểm bùa mà nó đã trở thành nửa phần của chuyện tru di cửu tộc rồi. Nhiều năm trôi qua như thế, thuật yểm bùa vẫn luôn là thứ cấm kỵ, vị đạo trưởng này không nói trong viện này có quỷ hồn làm yêu mà vừa đến đi ra đằng sau đào đồ vật, chẳng lẽ việc làm này không phải đang nói là tướng phủ có liên quan đến thuật yểm bùa năm xưa? Lúc nãy ta không nghĩ tới nhưng bây giờ đã sáng tỏ ra rồi, một khi tin tức này bị rò rỉ ra ngoài thì e là sáng sớm này mai vị trí thừa tướng của phụ thân sẽ tràn ngập nguy hiểm.”

Khí thế của Thẩm Thanh Hi khiến cho người khác phải run sợ. Hồ thị bị khí thế của nàng chấn nhϊếp nên miệng lưỡi cũng vụng về, một hồi lâu cũng không nói ra lời cãi lại, mà Thẩm Hoài đứng bên cạnh nghe Thẩm Thanh Hi nói vậy cũng đổ mồ hôi đầy đầu.

Đúng vậy, ngay từ đầu lão ta nói là tà vật nên ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng cũng không lục soát được đã đủ để chứng minh vị đạo trưởng này muốn vu oan cho trưởng nữ nhà mình. Trưởng nữ nhà mình bị oan là chuyện nhỏ nhưng nếu như vị đạo trưởng này thật sự là do nhà khác phái tới hại tướng phủ, vậy làm sao mà ông ta có thể bảo vệ quan chức và vinh hoa của tướng phủ được chứ? Không chỉ vậy, e là toàn bộ tính mệnh của Mãn phủ bọn họ cũng đáng lo.

Vẻ mặt của Thẩm Hoài biến đổi: “Người đâu, bắt tên đạo sĩ này lại cho ta! Bây giờ bổn tướng muốn biết rốt cuộc là ai sai sử lão ta mà lão ta dám làm việc thế này!”

Sắc mặt Hồ thị thay đổi, trong lòng Thẩm Thanh Hi vô cùng vui vẻ. Nàng hiểu rõ Thẩm Hoài, ông ta xem quyền lực và quan chức của mình còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, nếu có người muốn gây hại cho quan chức của ông ta thì người đó sẽ không được chút lợi lộc nào!

Mấy gia đinh cùng tiến lên lập tức bắt giữ Chấn Dương Tử lại.

Một người vớ lấy một cây đòn gánh bằng gỗ ở sau lưng ra rồi dùng sức đánh xuống sống lưng của Chấn Dương Tử.

Chấn Dương Tử réo lên “oái” “oái” không ngừng, lão ta lập tức kêu đau thành tiếng: “Là trương ma ma, là trương ma ma gọi ta tới. Bà ta nói trong viện của đại tiểu thư tướng phủ có đồ vật dơ bẩn nên muốn gọi ta tới vạch trần.”

Lão ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong viện đều hít sâu một hơi.

Trương ma ma, không ngờ lại là trương ma ma đắc lực nhất bên cạnh phu nhân!

Trương ma ma quỳ phịch xuống, đầu đầy mồ hôi: “Tướng gia, tướng gia đừng nghe tên đạo sĩ thối này nói bậy, lão nô tuyệt đối không có, lão nô tuyệt đối không dám…”

Chấn Dương Tử vừa nghe mụ ta nói vậy thì làm gì còn chút cố kỵ nào nữa? Vì vậy lão ta lập tức chửi ầm lên.