Khu dạy học cũ có rất ít người qua lại, vô cùng hẻo lánh, lâu lâu mới có một bóng dáng đi qua.
Ánh mặt trời và bức tranh như cách nhau một đường ranh giới hắc ám, tất cả đột nhiên đều lắng xuống, trở nên yên lặng.
Kỳ Lâm đứng trong ánh sáng, nhìn viên gạch nhỏ loang lổ kia, trên tay là chiếc chìa khóa gần như đã tìm thấy cửa.
Cách đây không lâu trên con đường cây râm mát, cậu nhìn thấy hai thiếu niên đi xe đạp ngang qua, cảm thấy rất quen thuộc.
Không phải quen thuộc, mà là chính cậu cũng đã từng ngồi ở đằng sau, dang hai tay hai chân, tùy ý cho người đằng trước chở.
Vết khắc trên gạch đã rất mờ, nhưng mảnh ký ức nhỏ kia lại được ánh mặt trời chiếu rất rõ ràng.
Người chở cậu là Diệp Chuyết Hàn.
Cậu che trán lại, từ nhẹ nhàng đến dùng sức bóp mạnh, vẫn không nhớ nổi thêm điều gì, chỗ sâu nhất trong não vẫn tối tăm, lại nghe thấy một giọng nói bất đắc dĩ mang theo ý cười, “Ngồi yên, nếu không tôi không chở cậu nữa.”
Mắt đột nhiên ẩm ướt, hai hàng lệ xông ra, cảm xúc chạm đến đỉnh điểm.
Kỳ Lâm đưa tay lên lau sạch nước mắt trên má, hít sâu một hơi, áp sự xúc động này xuống l*иg ngực.
Ánh sáng chiếu vào khiến mắt cậu hơi đau, đoạn ký ức không đầu không đuôi kia bị dừng hình trên giấy vẽ, cũng với bức tường gạch quá khứ. Cậu không biết thiếu niên chở cậu từ đâu tới, muốn đạp xe chở cậu đi đâu.
“Đại ca?” Nam sinh ở bên cạnh đợi nửa ngày rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Anh làm sao vậy? Bức tranh này thật sự do anh khắc? Quá trùng hợp! Mình đích thực là một thiên tài!”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Kỳ Lâm trầm mặc một lát, nói: “Từ lúc cậu bôi thuốc vẽ lên áo tôi tới bây giờ đã nói bảy lần cậu là thiên tài.”
Nam sinh hoàn toàn không có ý tứ ngại ngùng, “Bởi vì em vốn dĩ chính là một thiên tài! Aiya đại ca, lúc nãy ở quảng trường em chỉ lo sợ hãi, bây giờ mới phát hiện, áo sơ mi của anh dính màu lên nhìn rất đẹp, trước đó nhìn quá đơn điệu.”
Một đứa trẻ thú vị, giống hệt nhóm người tinh quái ở Xuất Tẩu.
Kỳ Lâm nói: “Chưa bắt cậu bồi thường, cậu còn khoe mẽ với tôi?”
Nam sinh sờ ót mình, thoải mái cười to.
Kỳ Lâm lại nói: “Hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý.”
Nụ cười của nam sinh cứng đơ trên mặt, vẫn duy trì trạng thái há mồm, miệng tròn thành chữ O.
Một lát sau, vẻ mặt nam sinh như đưa đám, nói: “Thực ra anh mặc áo không phải là hàng nhái? Thực sự là hàng thiết kế riêng? 3 vạn tệ? Anh muốn em bồi thường cho anh?”
“Cậu không theo học ở học viện hài kịch thật đáng tiếc.” Kỳ Lâm buồn cười, “Tôi nói là bức tranh kia của tôi, hiện tại tôi không muốn tặng cậu bồi thường tổn thất tinh thần nữa.”
“Làm em sợ muốn chết làm em sợ muốn chết!” Nam sinh vỗ ngực, rộng lượng nói: “Đại ca, đôi mắt thiên tài này của em đã nhìn ra, anh rất thích bức tranh kia, có chuyện xưa trong đó. Vậy anh mang đi đi, em không lấy của anh!”
Kỳ Lâm nhận được điện thoại của HR, nói vừa lúc gặp được giảng viên đề cử sinh viên ở bảo tàng nghệ thuật, hỏi cậu có muốn qua gặp mặt không.
Tạm biệt nam sinh, Kỳ Lâm cầm ống đựng tranh, đi tới bảo tàng nghệ thuật.
Nữ sinh ở Mỹ Viện ngoài ý muốn chụp được một bức ảnh đăng lên weibo, ngay lập tức trở thành bài đăng hot nhất trên siêu thoại Diệp Kỳ.
Những siêu thoại CP khác đều có quy tắc, fan CP sẽ không đăng bài về một trong hai người, fan độc duy* cũng không chiếm địa bàn siêu thoại của fan CP.
(*fan độc duy: fan only, chỉ thích một trong hai người)
Nhưng Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn là phu phu hợp pháp, danh chính ngôn thuận đăng lẫn lộn với nhau.
“Tại sao Lâm Lâm lại tới Mỹ Viện? Chủ weibo còn ảnh không? Xem chưa đủ! Tôi còn muốn ngắm chồng tôi!”
“Tầng trên cảnh báo nguy hiểm, ai là chồng cô? Muốn chết rồi à?”
“Tôi là fan only của Lâm Lâm, tôi cũng muốn gọi Lâm Lâm là chồng!”
“Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm đầy chết chóc.jpg”
“Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm đầy chết chóc.jpg +1”
“Chủ weibo không chụp rõ ràng, Lâm Lâm đang vẽ cái gì vậy?”
“Nhìn giống đang vẽ cảnh thật, nhưng sao màu vàng lại là chủ đạo? Hiện tại không phải nên là đủ màu sắc sao?”
“Tới đây! Tôi tới bổ sung! Lâm Lâm vẽ con đường cây xanh ở khu nam trường bọn tôi! Con đường này rất nổi tiếng, mùa thu đẹp chết người! [Bức tranh rõ ràng của Lâm Lâm.jpg]”
“Tôi chỉ biết Tiểu Kỳ thiết kế hộp mù rất đẹp, không ngờ Tiểu Kỳ vẽ tranh bằng màu nước cũng đẹp như vậy! Tiểu Kỳ thật sự là một người đàn ông hiếm có! Vừa đẹp trai vừa thiện lương vừa tài giỏi!”
“Có ai nói không phải đâu? Áo sơ mi thiết kế riêng bị làm dơ, còn lừa người ta nói là hàng nhái 300 tệ ha ha ha!”
“Tổng tài khóc lóc thê thảm.”
“Chỉ có tôi chú ý trên xe đạp là hai nam sinh sao?”
“ĐM! Tôi cũng phát hiện! Từ hồi ba tuổi tôi đã có thể phá án, tự xưng là “nữ Conan”! Bức tranh này vẽ cảnh mùa thu, nhưng hiện tại rõ ràng là mùa xuân. Lâm Lâm vì sao lại muốn vẽ mùa xuân thành mùa thu? Bởi vì trong đầu đang nhớ đến mùa thu! Cái này căn bản không phải vẽ cảnh thực, là vẽ chính cậu ấy và tổng tài!”
“ĐM! Lâm Lâm dính tổng tài vậy sao? Chủ weibo nói Lâm Lâm đi Mỹ Viện tuyển thực tập sinh, đây là đang đi làm việc! Khi làm việc cũng phải vẽ tranh phát cẩu lương của mình và tổng tài!”
“Quá ngọt, bọn họ quá ngọt rồi!”
“Chờ chút, tuy rằng “Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm đầy chết chóc.jpg” đã có rồi nhưng tôi muốn nói là, các người nhìn người đầu tiên ghi nhìn chết chóc đi, có kinh hỉ.”
“Đậu má! Thế mà lại là Linh Dương ca ca! Ha ha ha ha từ khi nào anh trở thành fans trong siêu thoại này vậy?”
“Ca ca mỗi ngày vào kiểm tra? Cười chết tôi rồi!”
Hứa Tuyền vừa mở một cuộc họp nhỏ với nhân viên, định tới báo cáo kết quả với Diệp Chuyết Hàn thì thấy Diệp tổng của bọn họ đang nhìn chằm chằm di động.
Trông khá giống đang nhìn chằm chằm đầy chết chóc nhưng sự mất tập trung này thật khả nghi.
Hứa Tuyền hắng giọng gọi: “Diệp tổng?”
Diệp Chuyết Hàn buông di động, nghiêm mặt nói: “Chuyện gì?”
Hứa Tuyền định nói thì lại thấy Diệp Chuyết Hàn liếc di động một cái.
Theo quan sát của thư ký Hứa, từ lúc từ đài thiên văn trở về, tần suất nhìn điện thoại của Diệp Chuyết Hàn thật sự rất cao, không cần đoán cũng biết nhất định là nhắn tin khanh khanh ta ta với Kỳ Lâm.
Nam nhân đã kết hôn đều ngọt ngào như vậy sao? Thư ký Hứa nghĩ thầm, tôi cũng muốn yêu đương nhưng chưa tìm được ai xứng đôi với tôi cả!
Thư ký Hứa thông minh tuyệt đỉnh hôm nay lại đoán sai mất rồi, Diệp Chuyết Hàn không nhắn tin khanh khanh ta ta với Kỳ Lâm mà là xem siêu thoại CP.
Tất cả những bức ảnh của chủ weibo đăng lên đều được Diệp Chuyết Hàn lưu về máy, bức tranh kia còn được phóng to ra nhìn vài lần.
Không lâu sau, hắn đứng dậy khỏi ghế, đi đến cửa sổ sát đất, ánh mắt thay đổi thất thường.
Mỹ Viện rất lớn, từ khu phía nam đi sang phía đông cũng mất mười lăm phút.
Trên đường đi, Kỳ Lâm phát hiện di động đang rung lên.
[.Diệp]: Cậu bị chụp ảnh.
[.Diệp]: [Ảnh chụp weibo.jpg]
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long cười muốn chết.jpg]
Kỳ Lâm nhíu mi, mơ hồ cảm thấy Diệp Chuyết Hàn cố dùng sai meme để che giấu điều gì đó.
Tiểu Mỹ Long có lẽ không phải đang buồn cười, mà là đang u buồn.
Kỳ Lâm không trả lời ngay mà mở weibo. Thông báo hiện ra rất nhiều lượt tag nhắc nhớ, đúng là ảnh chụp trên weibo mà Diệp Chuyết Hàn gửi cho cậu.
Cư dân mạng thần thông quảng đại đã xác nhận, người trong tranh một trăm phần trăm là cậu và Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm vô thức siết chặt điện thoại.
Vậy còn Diệp Chuyết Hàn thì sao? Có phải đã nhìn ra được thứ gì?
Cho nên mới đột ngột gửi đi một cái meme [Tiểu Mỹ Long cười muốn chết.jpg]?
Hiện tại Diệp Chuyết Hàn đang suy nghĩ điều gì?
Kỳ Lâm đứng tại chỗ một lát, mở lại wechat.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ca ca, anh có tâm sự.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi vẽ đẹp không?
[.Diệp]: ……….
[.Diệp]: Không có tâm sự gì cả.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
Kỳ Lâm đánh một hàng chữ, lại xóa đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh lại trộm xem weibo trong giờ làm việc, tôi sẽ báo cho thư ký Hứa.
Khóe môi Diệp Chuyết Hàn nhẹ cong lên, trong ánh mắt nặng nề lóe lên một tia dịu dàng.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi vẽ đẹp không?
[.Diệp]: Tàm tạm.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Chỉ là tàm tạm? Tôi vẽ hai người chúng ta. Lúc này anh hẳn nên thổi cho tôi thải hồng thí.
Khung thoại hiện “đang nhập vào…” một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ Lâm liếʍ môi.
Cậu cố ý thử Diệp Chuyết Hàn. Bức tranh trên tường trong khu dạy học cũ cậu không hề có ấn tượng, nhưng cậu đã quên khá nhiều chuyện, tranh kia nói không chừng là cậu khắc, nhưng cũng có thể là Diệp Chuyết Hàn khắc.
Cậu muốn xem phản ứng của Diệp Chuyết Hàn thế nào.
[.Diệp]: Hai người chúng ta? Nhưng chúng ta chưa từng đi qua Mỹ Viện. Người cõng bảng vẽ trong tranh là sinh viên của Mỹ Viện đúng không?
[.Diệp]: Đó là tâm hồn họa sĩ của cậu à?
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long cười muốn chết.jpg]
Kỳ Lâm cười nhạt.
Xem ra cậu cố ý thử Diệp Chuyết Hàn, Diệp Chuyết Hàn cũng thử cậu, tựa hồ muốn thông qua phản ứng của cậu đoán xem cậu có thật sự nhớ lại chuyện quá khứ hay không.
Thử rất nhiều, còn dùng meme vụng về cười nhạo tô son trát phấn.
Hiện tại không phải thời cơ tốt để ngả bài, Kỳ Lâm nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp hỏi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đương nhiên là tôi tưởng tượng ra rồi. Không có sức tưởng tượng mạnh mẽ thì sao có thể trở thành nhà thiết kế ưu tú được?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có điều tôi cảm thấy, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, hẳn là cũng sẽ đi xe đạp xuyên qua cảnh sắc màu vàng như vậy.
[.Diệp]: Cậu thật trẻ con.
Kỳ Lâm: “…..”
Ca, anh đang dùng phương pháp lý lẽ cùn, anh không nhận ra sao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Một cây làm chẳng nên non, một người đàn ông không thể trẻ con.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ông xã, đừng gửi mấy câu trẻ con như vậy nữa.
Cửa sổ sát đất phản chiếu ý cười nhợt nhạt của Diệp Chuyết Hàn, nhưng cảm xúc giữa hai hàng lông mày lại rất khó nắm bắt.
Kỳ Lâm tiếp tục đi về phía bảo tàng nghệ thuật, vừa đọc bình luận, rất nhanh đã nhìn thấy “Linh Dương Tọa Tại Ma Thác Thượng” kia.
Thật ra cậu không kinh ngạc với chuyện Diệp Linh Tranh theo dõi siêu thoại của cậu và Diệp Chuyết Hàn mấy, lướt xem thêm lại thấy một cái tên quen thuộc.
@Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh: Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm đầy chết chóc +111
Kỳ Lâm: “Phụt –”
Thần tiên ca ca quả nhiên là thần tiên, một mặt trầm mặc lạnh lùng ít nói, một mặt trên weibo thỏa sức đóng vai một fans nhỏ.
Kỳ Lâm thở dài.
Bình luận hàng đầu là: “Lâm Lâm của chúng ta sao lại đáng yêu như vậy?”
Kỳ Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mỹ Long của chúng ta mới là đáng yêu nhất.”
Đi vào bảo tàng nghệ thuật, Kỳ Lâm thấy có năm sinh viên, nghe thấy có người gọi mình, “Kỳ Lâm!”
Cậu quay người, tầm nhìn chạm phải một người đàn ông cao ngang cậu.
Nam nhân kia cười rất tùy tiện, tóc dài buộc lại đằng sau, “Còn nhớ tôi không? Tôi là Vương Tiểu Ngải! Cấp hai chúng ta chơi chung trong một đội bóng!”
Kỳ Lâm cười nói: “Đương nhiên nhớ rõ, sau đó cậu dựa vào thiên phú mỹ thuật trộm được thêm vài điểm.”
“Aiyo aiyo!” Vương Tiểu Ngải nói, “Vẫn nhớ rõ này!”
Kỳ Lâm nghĩ thầm, nói đùa, sao lại không nhớ rõ được chứ? Nếu không phải vì chuyện này thì hồi cấp ba cậu đã không đi học vẽ.
Hàn huyên linh tinh một lúc bắt đầu nói sang chính sự.
Vương Tiểu Ngải nhìn qua không đáng tin cậy nhưng quan sát sinh viên rất cẩn thận tỉ mỉ, lập tức nghiêm túc lại, giới thiệu từng người.
Lần này Kỳ Lâm đi tuyển thực tập sinh, tuy rằng mục đích không đơn thuần nhưng xác thực cũng muốn tìm kiếm vài hạt giống tốt.
Phía học viện đề cử sinh viên ưu tú, năng lực thực hành rất tốt nhưng tác phẩm lại rất có quy củ, không phù hợp với phong cách của Xuất Tẩu.
Thật ra vừa rồi gặp ở quảng trưởng có rất nhiều sinh viên linh khí mười phần, trong đó có nam sinh làm bẩn áo sơ mi của cậu.
“Nhận được đề nghị tìm thực tập sinh của bên cậu, tôi rất bất ngờ.” Vương Tiểu Ngải nói, “Cậu lên hotserach rất nhiều, tôi đã xem hết, xác nhận nửa ngày, thực sự là cậu! Cuộc sống nhà hào môn có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
Kỳ Lâm nói: “Cậu vẫn là thích hóng hớt như vậy.”
Vương Tiểu Ngải nói: “Ài, bạn học của tôi, cùng nhau đá bóng, cùng nhau học vẽ, nếu là tôi gả vào hào môn, chẳng lẽ cậu không hóng hớt một chút?”
Kỳ Lâm: “…..”
Nghe rất có lý.
“Từ từ, từ khi nào tôi cùng học vẽ tranh với cậu?” Kỳ Lâm nói, “Cậu từ tiểu học đã bắt đầu học vẽ tranh, tôi lên cấp ba mới học nền móng cơ bản.”
“Hả? Cậu quên rồi sao? Chúng ta đã học chung một khóa học ở đây mà.” Vương Tiểu Ngải chỉ sang khu phía nam, “Cậu học lớp cơ bản, tôi học lớp nâng cao, mặc dù tôi đi trước cậu nhưng cũng xem như là học cùng khóa mà. Hồi đó cậu toàn chạy sang lớp nâng cao, tôi cứ tưởng cậu đến tìm tôi, kết quả cậu nói cậu đến tìm Tiểu Long ca ca gì đó.”
*** Hết chương 56