Hà Xuân Sinh lần đầu tiên có ấn tượng với Tiêu Thệ là vào học kỳ hai năm lớp tám. Lúc đó, hắn gối đầu lên cánh tay ngủ trên bàn, cậu nhóc ngồi phía trước bỗng nhiên gõ gõ mặt bàn hắn.
Hà Xuân Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy một giáo viên hình như trước giờ hắn chưa từng gặp đang đi về phía mình.
Nhưng người nọ chỉ là giáo viên dạy thay, Hà Xuân Sinh không sợ giáo viên, hắn thậm chí còn không nhớ được giáo viên tên gì. Hắn nhìn giáo viên một chút, lại tiếp tục ngủ.
Cô giáo vừa về trường chưa lâu bắt hắn ra ngoài phạt đứng, hắn coi như không nghe thấy, một mực ngủ trên bàn, mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Cô giáo mất sạch uy nghiêm, tức giận đến mức môi run rẩy, tuy nhiên không thể làm gì được. Sau đó, cô giáo đó tức giận bỏ đi, tiết học này thành tiết trống.
Nhưng Hà Xuân Sinh làm sao thừa sức đi để ý một người lớn bị hắn chọc tức đến khóc được? Hắn có lúc đến cơm cũng không có mà ăn, có lúc bị đánh ngã xuống đất, nằm cả buổi mới có thể đứng dậy đi về nhà. Lòng tự ái của cô giáo có là gì, hắn thật sự không thể nào hiểu được.
Về phần hắn, vì sao còn phải đi học? Bởi vì nơi này sạch sẽ lại sáng sủa, cơm ở nhà ăn chỉ cần ba mao tiền là mua được, tuy rằng ăn cũng không đủ no nhưng rẻ hơn nhiều so với bên ngoài. Ở đây, sau khi bị người đánh tới đổ máu, hắn có thể nghỉ ngơi chút ít, có thể ngủ ngon. Cũng vì cha hắn muốn hắn đi học, muốn hắn nhất định phải có bằng trung học cơ sở.
Đến trưa, hắn tỉnh ngủ, buổi học sáng cũng đã kết thúc, lớp học không còn ai, thằng nhóc bàn trước vẫn chưa về, còn đang từ từ thu dọn sách vở.
Hà Xuân Sinh không nhớ rõ người này bắt đầu ngồi trước mặt hắn từ khi nào. Năm lớp bảy hắn có biết một vài người bạn học, sau đó lớp tám đổi lớp một lần, bạn mới hắn hoàn toàn không nhớ được.
Người này dường như có vài lần đứng trên bục giảng phát biểu đánh thức hắn. Chắc là cán sự lớp nhỉ? Hắn chỉ nhớ rõ người này rất trắng, cũng rất gầy, khuôn mặt lại không nhớ rõ ràng.
Người quản chuyện không đâu. Hà Xuân Sinh nghĩ, rảnh rỗi mà đi để ý chuyện vô bổ, hoàn cảnh gia đình cậu ta hẳn là không tồi. Bọn họ thật may mắn, cha mẹ khỏe mạnh có việc làm có thể diện, ba bữa cơm có thể ăn no, ngày nghỉ còn có thể đi du lịch.
Đáy lòng Hà Xuân Sinh dâng lên một cảm giác buồn bực: Nếu cậu ta còn tiếp tục lo chuyện bao đồng, hắn sẽ đánh chết cậu ta.
Người nọ thu dọn rất chậm, lúc Hà Xuân Sinh đứng dậy, cậu ta vẫn chưa thu dọn xong. Có lẽ nghe thấy Hà Xuân Sinh đẩy ghế tựa, cậu ta lập tức đứng lên, xoay người lại.
Hà Xuân Sinh nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
Khuôn mặt cậu rất đẹp, da trắng, ngũ quan hài hòa, chỉ là gầy quá. Hà Xuân Sinh thờ ơ nghĩ, cậu ta trông như thế nào thì liên quan gì đến hắn, đấm một đấm vào, có đẹp hơn nữa thì trông cũng khó coi.
Đến tận bây giờ, Hà Xuân Sinh vẫn còn nhớ nhiệt độ buổi trưa hôm đó.
Tháng Năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, đồng phục học sinh là áo tay dài, mặc lên người rất bí. Hà Xuân Sinh không có đồng phục khác, đã không mặc vừa nữa, chỉ có hai bộ đồng phục tay dài mặc thay phiên. Nhưng ngay cả hai bộ đồng phục này cũng đã chật, quần đã ngắn hơn mắt cá chân rồi.
Hà Xuân Sinh xắn tay áo, khóa cái cặp màu xanh quân đội rỗng không, định đi nhà ăn ăn cơm. Trong cặp hắn chỉ có phiếu cơm ba mao tiền, sách vở không còn, hắn đã bán phế liệu hết cả.
"Hà Xuân Sinh!" Cậu nhóc kia gọi hắn.
Hà Xuân Sinh không để ý đến cậu, đi thẳng về phía cửa sau. Cuối tháng Năm, ve bắt đầu kêu, trên cái cây bên ngoài cửa sổ nhất định có một con ve cô độc, từ nãy đến giờ vẫn kêu, khiến lòng người bực bội.
Hà Xuân Sinh đi ra cửa, cậu nhóc kia trong nháy mắt thu dọn hết tập sách, đuổi theo Hà Xuân Sinh, gọi hắn: "Hà Xuân Sinh!"
Hà Xuân Sinh bị gọi lại, lòng thấy rất phiền, một cánh tay vung ra, đã cách khá xa, chỉ chạm đến cặp sách của cậu.
Dường như cậu ta bị dọa đến choáng váng rồi.
Hà Xuân Sinh nhìn đôi mắt cậu lộ vẻ hoảng sợ, vô cùng hài lòng, miệng phun ra một chữ: "Cút."
Ba mao tiền, hai lạng cơm trắng, một món chay, tặng thêm một ít dưa chua. Đối với Hà Xuân Sinh đang tuổi ăn tuổi lớn mà nói, cơ bản không đủ no, nếu không phải trả tiền, không rau không thịt bảo hắn ăn cơm, một bữa cơm hắn có thể ăn được nửa cân. Hà Xuân Sinh gắp hạt cơm cuối cùng nuốt vào bụng, ngơ ngác buông đũa xuống.
Còn ba thì sao? Ông ấy ở nhà ăn cái gì?
Nhớ tới bụng của cha dường như trương lên nhiều hơn trước, sắc mặt dường như cũng vàng vọt hơn, Hà Xuân Sinh sợ hãi một lúc. Có lẽ ông ấy cần phải đi bệnh viện?
Nhưng tiền ở đâu ra? Tuần trước Trần đại ca còn chưa phát tiền. Mà có lẽ không phát cũng không chừng. Hà Xuân Sinh ngồi đó suy nghĩ, người trong phòng ăn cũng dần dần đi hết.
Sao lại thành ra như vậy? Mới có hai, ba năm, hắn lại cảm thấy lâu như một thế kỷ.
Một dĩa thịt kho tàu cùng khoảng hai lạng cơm được đặt xuống trước mặt hắn. Hà Xuân Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy cậu nhóc vừa nãy, mặt cậu đỏ lên, dường như lấy hết dũng khí, nói với Hà Xuân Sinh: "Tôi gọi hơi nhiều, cậu ăn đi."
Hà Xuân Sinh không khách sáo với cậu, hắn thật sự rất đói. Hắn ăn như hùm như sói, cậu bé kia xem chừng đã ăn no, ngồi đối diện nhìn hắn ăn.
Xem ra cậu ta rất có giáo dục, ít nhất lúc người khác ăn cơm, cậu ta không hề nói một câu.
Hà Xuân Sinh ăn no, cầm dĩa thịt kho tàu lên liếʍ một lượt. Cậu nhóc đối diện vẫn còn đang do dự, không biết làm sao mở miệng.
"Tìm tôi làm gì?" Có lẽ vì ăn no, tâm trạng hắn tốt hơn một chút, cũng không tiện bất lịch sự với người vừa đưa cơm cho hắn, Hà Xuân Sinh chủ động hỏi.
"Cậu... Thường xuyên không đi học, có lẽ không biết tôi là ai đúng không?" Cậu bé quả nhiên rất có giáo dục, cậu nói, "Tôi tên Tiêu Thệ, là lớp trưởng lớp chúng ta. Cô Lâm bảo tôi và cậu ghép cặp, sắp tới sẽ..." Tiêu Thệ hẳn nhiên vội vã thay đổi hai chữ "chú ý" thành từ khác, "Giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn một chút."
Hà Xuân Sinh thầm nghĩ, cậu có thể giúp được gì? Hắn cười nhạt, nói, "Giúp đỡ nhau à, cũng được, vậy cậu cho tôi ít tiền tiêu trước đi."
Tiêu Thệ kinh ngạc nhìn Hà Xuân Sinh, Hà Xuân Sinh nhìn khuôn mặt chưa hiểu sự đời của cậu, lần thứ hai cảm thấy buồn bực.
"Cho tôi ít tiền, 3000 5000, cậu có không?" Hà Xuân Sinh đứng dậy, nói, "Không cho nổi thì thôi, đừng có nói là giúp đỡ lẫn nhau, được không bạn học?"
Đến tận bây giờ, Hà Xuân Sinh vẫn nhớ vẻ mặt Tiêu Thệ khi đó, cậu ngơ ngác nhìn Hà Xuân Sinh, tựa như không hiểu hắn đang nói gì. Học sinh lớp tám, mông lớn hơn một chút, một bữa cơm tốn mấy mao tiền, trong đời chẳng biết đã từng thấy 100 đồng tiền chưa, nói gì đến 3000 5000 đồng tiền?
Là tiền sinh hoạt của cả gia đình suốt hai, ba năm, cũng là số tiền cho một lần nằm viện của cha hắn.