Chương 4
Xong xuôi việc cũng đến khoảng 6 giờ. Rút phone ra gọi cho bé Trang.– E nghe nè anh!
– Giờ a đem xe qua nhé, e ở nhà không?
– Không ở nhà thì ở đâu nữa, a qua luôn đi, nhanh nhé, e bảo mẹ nấu cơm luôn. Nhá nhá
– Định không để cho anh nói à, chưa hỏi ý anh thế nào đã nói mẹ nấu cơm!
– Hì, anh Tùng của e dễ tính lắm mà, với lại anh có 1 mình, ăn 1 mình suốt rồi, sang nhà e ăn có làm sao. Mà bố e đây này, anh nói chuyện với bố e nha!
– Ơ…
– Tùng à cháu, sao bảo hôm nay cháu sang – bác trai nói
– Bố, bố, bố bảo anh í sang ăn cơm đi (vẫn nghe thấy tiếng cô bé nói vọng vào)
– Dạ, cháu vừa đi có việc, giờ cháu đem xe qua cho Trang ạ.
– Ừ, sang đi, bác có ít rượu ngon mới được biếu.
– Dạ vâng!
– Anh thấy chưa, bố em mời anh sang đấy nhé – Trang láu lỉnh
– Vâng, thế ai vừa nói với bố, để bố bảo a sang ăn cơm, giấu đầu hở đuôi kìa.
– Hì, tấm lòng của e cũng như của bố thôi. Mà a đi luôn đi
– Rồi, gì mà cứ cà cuống lên vậy, a đi đây
– Ok sếp
Mình đứng dậy tính tiền rồi lấy xe qua nhà bé Trang. Trên đường đi, lại nghĩ đến cô ta, bao nhiêu câu hỏi tò mò, nào là tên gì, bao nhiêu tuổi. Nói chung là cứ luẩn quẩn trong đầu mình. Đến nhà e Trang, gặp 2 bác ở nhà cả.
– Tùng đến rồi à!
– Dạ, cháu chào 2 bác
– Vào nhà đi cháu. Trang ơi, anh Tùng đến này. Cháu ngồi đi, bác đi vào xem chị giúp việc nấu nướng xong chưa.
– Vâng, cứ để cháu tự nhiên
Nhà e Trang do tay mình tự thiết kế, mới xây năm ngoái. 2 bác là bạn làm ăn với ông chú nhà mình. Hồi đó mình làm gần như không công, vừa làm vừa lấy mối quan hệ, coi như ngoại giao, vì bố Trang cũng đầu tư bất động sản.
– Cháu hôm nay thế nào rồi, còn đau lắm không – bác trai hỏi
– Dạ , cũng đỡ nhiều rồi bác ạ, chỉ đau lưng chút thôi, chân thì hơi sưng, đi lại ko vấn đề gì bác ạ!
– Ừ, mà này, bác mới xin được giấy phép xây dựng 1 khu đô thị nhỏ nhỏ ở bên Gia Lâm. Bác gửi hồ sơ quy hoạch cho ông Quang rồi đấy, bác muốn cháu làm giúp bác, vì bác chỉ bán đất, còn xây dựng là do người mua bỏ vốn xây nhưng phải theo kiến trúc của mình đưa ra.
– 1 mình cháu thì sao làm hết được ạ. Nhưng bác nói thế thì cháu cũng cố, đợt này công ty cũng nhiều việc, bác cứ tác động chỗ chú Quang, cháu giúp được gì cháu giúp ạ, ít nhất là qua khâu kiểm duyệt, vì cháu là trưởng phòng mà!
– Ừ, vậy cứ thế nhé, nhờ cháu cả đấy.
Bé Trang lon ton xuống
– Anh đến rồi à, e đợi anh mãi (cười rõ tươi)
– Đấy cháu xem, cả buổi chiều nó quằn quại ở trên phòng, ngủ không ngủ, thỉnh thoảng lại “ôi giời ơi”. Chẳng biết nó ôi giời ơi cái gì. Bác rủ xuống nhà xem phim cùng bác nó cũng không, hỏi ăn cái gì cũng không. Lúc cháu gọi điện thoại với bác nó mới cười tí đấy.
– Bố thật là, lúc đó chân con đau, trong người khó chịu, mọi hôm đi làm, hôm nay bố mẹ bắt con loanh quanh ở nhà chán òm.
– Thôi được rồi, khỏi ốm đi, muốn gì bố dẫn đi mua. Chỉ được cái bao biện là giỏi.
– Con gái bố mà lị!
Đúng là tiểu thư, bố mẹ chiều chuộng. Nhà giàu không lo chết đói. Chẳng biết sau này cô bé lấy chồng vào thì có thay đổi cái tính trẻ con không nữa. Mình nói thì hầu như lúc nào cô bé cũng nghe, chắc mình khó tính.
– E vào nấu cơm phụ mẹ đi, chưa biết nấu cơm không lấy được chồng đâu – Mình trêu
– Tất nhiên là cắm cơm bằng nồi cơm điện e biết làm, đủ tiêu chuẩn lấy chồng rồi. Hơ hơ
– Chỉ được cái lẻo mép.
– Còn hơn anh nhé, a cứ như vậy thì ai dám đến gần anh, hở ra là chê, cái gì không vừa ý cũng nói. Bảo sao chả có đứa con gái nào dám đến gần anh – trừ em, hehe
– Thôi 2 đứa vào ăn cơm, mẹ gọi rồi kìa – bác trai nói
Ăn xong mình cũng xin phép 2 bác về luôn. Ra cổng gọi taxi, e Trang đi theo tiễn mình
– Anh về cẩn thân nhé!
– Anh đi taxi đương nhiên là cực kì cẩn thận rồi
– Người ta nhắc đâu có thừa, anh thì lúc nào cũng vặn vẹo
– Còn e thì lúc nào cũng đáp trả được mấy câu anh vặn đó thôi, có vừa tí nào đâu
– Không phải ai e cũng đối xử như vậy đâu
– Tức là lúc nào e cũng cãi anh, còn người khác e luôn nghe lời ngoan ngoãn chứ gì. Nhưng mà a thích lúc nào e cũng như vậy với anh
– Anh này, người khác e mà ko thích còn lâu e mới quan tâm, e quý anh, quan tâm a e mới vậy thôi
– Hôm nay sến thế!
– Thôi về đi ông tướng ế vợ, không cho ở đây nữa đâu (mặt ngại ngại)
– Ế mà tự tin như anh thì thuộc dạng cực hiếm nha.
– Vâng, anh cái gì chả nhất, giỏi này, khó tính này. Nhiều lúc dở hơi này, lúc thì xấu trai, lúc thì đẹp trai. Nói chung là e chả biết đường nào mà lần. Đúng là dân kiến trúc
– Ừ, anh cũng thấy mình thế – tôi giọng trùng xuống, lảng mặt đi chỗ khác. Thôi a về đây
– Vâng, về nhà alo cho e nha.
Ngẫm cho cùng thì cô bé nói cũng có lí. Hâm, dở, lúc đẹp trai, lúc xấu trai, lúc phong độ, lúc thì mờ nhạt. 2 năm nay mình đã cố gắng rất nhiều để được như bây giờ. Cũng trả giá nhiều, có những lúc tưởng chừng như muốn gục ngã, nản lòng, muốn buông xuôi. Nhưng rồi nghĩ đến gia đình, nghĩ đến việc 1 ngày nào đó mình phải trả thù. Đêm về nằm xuống giường, nhìn vào cái ảnh mình lại càng phải cố gắng hơn. Cuộc đời mình đã phạm phải 1 sai lầm, 1 sai lầm mà chính mình không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng vấp ngã nhiều mình mới chiêm nghiệm được những điều mà ngaỳ xưa mình sống chỉ biết những thứ trước mắt. Có nhiều người còn không được như mình, nhiều người còn khổ, còn phải chịu đựng những điều khủng khϊếp hơn mình. Thế nên cuộc đời này vẫn sẽ đẹp khi mà mình còn cố gắng. Cố gắng để trả thù.
Cuối cùng cũng về đến nhà, lúc tối uống rượu với bố e Trang vài chén cũng ngất ngây tí chút. Trút bỏ bộ quần áo, đi tắm rồi lên giường ngủ. Cầm điện thoại lên nghịch lung tung, nhắn tin cho e Trang thông báo về đến nhà rồi. Tự nhiên nảy ra trong đầu cái ý nghĩ định gọi cho cô gái rắc rối kia. Nhưng chưa biết lấy cớ gì gọi. Bấm liều vậy!
– Alo, ai… vậy… ạ (giọng ngái ngủ)
– Chủ nợ của cô chứ còn ai
– Chủ nợ nào cơ ạ!
– Vừa mới gặp lúc chiều đã quên rồi à!
– Anh gọi có chuyện gì không?
– À, tôi hỏi thăm e Ngọc xem đã ngủ chưa ấy mà
– Ngủ rồi. Mà 11h rồi anh không ngủ lại đi làm phiền người khác vậy hả?
– À, tại chiều nay nghe giọng e Ngọc dễ thương quá, nên giờ tôi muốn nghe lại ấy mà!
– Anh…đúng là có vấn đề
– Tất nhiên là có vấn đề, vấn đề ở đây là tôi nhớ e Ngọc nên định nhờ cô chuyển máy cho em í thôi mà
– Đồ dở hơi
Nói thế xong là cô ta cúp máy, ngày gì không biết. 2 bà thím bảo mình dở hơi, lúc tối thì e Trang, bây giờ lại đến cô ta. Gọi lại lần nữa.
– Anh có định để yên cho tôi ngủ không?
– Có chứ, nhưng để tôi nói đã
– Nói nhanh, nói nốt lần này, anh còn gọi nữa là tôi tắt máy đấy!
– Rồi, hỏi thăm cô tí thôi. Tối nay cô ngon miệng chứ
– Ngon, đến nỗi ăn cơm còn buồn nôn
– Ai làm gì cô à, hay là cô nghén
– Anh không thấy là tôi tử tế với anh lắm rồi hay sao, tôi không có thời gian để đùa. Mà sao anh phát ngôn toàn nhưng anh cứ vặn vẹo tôi hết lần này đến lần khác, tôi phải làm sao chứ, tôi mệt mỏi vì anh lắm rồi, đồ điên, đồ khùng, giá không gặp anh hôm qua thì hôm nay tôi cũng ko phải nghỉ việc, giá không gặp anh tôi không phải đi vay tiền. Anh nghĩ tôi có nhiều tiền như anh à, anh nghĩ a cho tôi nợ tiền là anh có quyền chọc ngoáy tôi, mỉa mai tôi à. Ít ra tôi còn có lòng tự trọng, tôi đã bảo trả anh đầy đủ là trả anh đầy đủ. – cô ta vừa nói vừa khóc, mình nghe thấy tiếng sụt sịt.
– Xin lỗi – Theo cảm tính, mà chả hiểu sao lúc đó mình lại xin lỗi cô ta nữa. Lâu lắm rồi mình chẳng xin lỗi 1 đứa con gái nào hết
– Xin lỗi thì có ích gì, xin lỗi mà anh có tìm lại việc cho tôi được không, xin lỗi mà lúc nào anh cũng gây sự với tôi, làm ơn để tôi yên, cút đi.
Thế là cô ta cúp máy. Tôi ngẩn người, chẳng biết nói gì hơn. Nghĩ cho cùng thì cô ta cũng ko đáng để mình đối xử như vậy, từ trước đến giờ mình luôn làm ngơ với tất cả mọi đứa con gái, trừ bạn bè, trừ e Trang. Giờ mình lại dở hơi đi chọc vào tổ kiến lửa kia. Lại “dở hơi”! Mình đúng là dở hơi.
P/S: Thật sự mình hôm nay rất mệt, vì đi làm về muộn, việc thì ngập đầu ko muốn thất lễ mọi người nên cố ngồi đến giờ này, mắt thì díu vào, chắc mình viết cũng lủng củng, ko được mạch lạc như mọi hôm, các thím thông cảm. Hôm sau mình viết bù. Cảm ơn các thím đã quan tâm.