Yêu Người Cùng Tên

Chương 31

Chương 31
Linh Nga không nói gì, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn ra bên ngoài. Thật sự tôi muốn tỏ tình với cô ấy lắm. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay cô ấy. Cả 2 ngồi im tầm hơn chục giây, tôi nói:

– Em làm…

– Anh có điện thoại kìa, vào nghe điện thoại đi đã – cô ấy nhanh nhảu

– Ừ, đợi a tí

Ông trời đúng là không thương mình. Gọi lúc nào không gọi lại đúng lúc dở dang câu nói. Chẳng biết ai gọi điện, tiếng nhạc chuông vang ra từ chiếc điện thoại đặt ngoài phòng khách. Tôi lững thững bước vào thì nhìn thấy “18001091” calling.

– Alo

– Anh à, e Nga đây



– Nga nào, tôi quen nhiều Nga lắm!

– Anh ko còn lưu số e à, e Q. Nga!

– Có chuyện gì?

– E muốn gặp anh để nói chuyện, 1 lần thôi được không?

– Tôi với cô chẳng còn gì để nói với nhau cả.

– Nhưng e muốn giải thích với anh, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.

– Thôi, tôi đang bận. Chào!

Tôi cúp máy và bỏ ngỏ lại Q. Nga, thật sự khi Q. Nga gọi điện, tôi định không nghe máy. Ngày xưa tôi hay lưu số của Q. Nga là tổng đài vinaphone, lúc thì lưu là 911. Tôi đi ra ngoài ban công, vẫn thấy Linh Nga đang ngồi đó. Trước mặt tôi là 1 cô gái, là Linh Nga chứ không phải Q. Nga, cái cảm giác mà muốn chinh phục 1 ai đó lạ lắm. Sự hiền lành, dịu dàng, thêm cả chút ngây thơ nữa, Linh Nga đều có cả.

– Người yêu cũ của anh gọi điện à – chắc cô ấy nghe thấy

– Ừ, Q. Nga

– Sao a không đi gặp chị ấy 1 lần

– Anh không thích

– Hôm trước đi ăn cùng anh, e thấy chị ấy đứng khóc lúc anh bỏ vào nhà vệ sinh. Trông chị ấy tội lắm.

– Anh không quan tâm

– Dù sao anh và chị ấy cũng yêu nhau 4 năm trời, hết tình thì còn nghĩa, e nghĩ anh nên đi.

– Đã bảo anh không muốn rồi – tôi gắt lên

– Vâng – Linh Nga cúi mặt xuống không nói gì

Không hiểu Q. Nga muốn gặp tôi là có ý đồ gì. Tôi ko muốn nhìn lại khuôn mặt đó. Cả tôi và Linh Nga đều im lặng. Quay sang nhìn cô ấy, cô ấy có chút thoáng buồn. Linh Nga à, e hãy đợi anh thêm 1 thời gian nữa nhé. Anh sẽ cố gắng để e không phải vướng bận vì anh điều gì. 1 lát sau Linh Nga lên tiếng.

– E đi về đây

– Để anh đưa e về, e có đi xe đâu

– Vâng, thế cũng được!

Chở Linh Nga đi trên con đường quen thuộc, chẳng biết từ bao giờ tôi để cho cô ấy cái quyền ngồi sau xe của tôi. Nhưng bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy bình yên, ấm áp đến lạ lùng. Dù cả 2 đều chưa là gì của nhau nhưng tôi dám chắc chúng tôi đang rất sẵn sàng cho 1 mối quan hệ mới. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Ngay từ lần gặp cô ấy đôi mắt đó đã làm tôi ám ảnh, đôi mắt cô ấy bây giờ lại tạo cho tôi 1 sự khích lệ và hào hứng trong cuộc sống, mỗi khi cô ấy nhìn tôi, mỗi khi cô ấy biểu lộ cảm xúc với tôi, đôi mắt đó làm tôi phát điên lên, khiến tôi khó chịu, nhưng rồi nhiều lúc tôi lại mỉm cười vì sự nhẹ nhàng thoảng qua như 1 cơn gió trong lành…

– Linh Nga này

– Sao vậy anh?

– Cho anh mượn tay chút

– Mượn gì mượn lắm thế, lúc nãy anh mượn rồi mà, e ko phải con người dễ dãi đâu!

– Thì e thấy anh cũng có phải con người dễ dãi đâu, đâu phải tay ai anh cũng cầm đâu

– Nhưng mà để làm gì?

Ko để Linh Nga nói nữa tôi lần lượt cầm lấy tay cô ấy vòng qua bụng tôi.

– Ngồi sát vào đi

– Anh tính lợi dụng e đấy hả, đừng nghĩ e hiền!

– Muốn lợi dụng thì anh lợi dụng e lâu rồi.

Linh Nga ngồi sát lại 1 chút.

– E có muốn hoàn hảo không?

– Hoàn hảo cái gì anh?

Tôi lấy tay trái tôi vỗ vỗ vào bên vai phải rồi nói

– E dựa đầu vào vai anh đi

– Tại sao?

– Khi e ôm anh như thế này, dựa đầu vào vai anh như thế này. Người đi đường họ nhìn thấy họ sẽ nghĩ anh và e là 1 đôi, còn tình cảm nữa. Thế là hoàn hảo

– Anh đúng là…lắm chuyện.

1 lúc sau thì Linh Nga dựa đầu vào vai tôi thật. Người tôi lâng lâng bay bổng. Tự nhiên cảm thấy cuộc sống nó cũng thú vị. Cái cảm giác mà Linh Nga đem lại không giống như Trang đem lại. Nó khác hẳn, không vội vã, không cầu kì. Tôi chỉ cần có thế thôi!

– Đến ngõ nhà e rồi này, anh đưa e vào nhé!

– Mọi hôm toàn bắt e đi bộ vào, hôm nay anh hào phóng thế.

– Dần dần rồi cũng phải thay đổi chứ. Hề

Tôi lai Linh Nga vào bên trong ngõ, đến cổng tạm biệt cô ấy

– Anh sẽ suy nghĩ đến lời e nói hôm nay

– E nói gì ạ!

– Sẽ gặp Q. Nga 1 lần

– Vâng, tùy anh. Mà thôi anh về đi kẻo muộn. Về thì đi ngủ luôn nhé, đừng có thức khuya!

Tôi đứng ngẩn người tầm 10s

– Ơ kìa, anh không về à, lại ngệt mặt ra đó thế?

– Tự nhiên anh lại không muốn về – cười – tự nhiên lại có người giục anh ngủ sớm

– Thế thì anh cứ đứng đấy nhé, e vào nhà đây – nói xong Linh Nga chạy tọt vào bên trong để tôi ngồi trên xe mà cứ tủm tỉm cười.

Suy cho cùng thì hôm nay tôi tỏ tình không thành vì cuộc điện thoại đó cũng là 1 cái lợi. Tôi thực sự muốn làm cho Linh Nga nhiều hơn, tôi muốn dành 1 sự toàn tâm toàn ý cho cô ấy. Nhưng nghĩ đến Q.Nga, tôi lại băn khoăn, và rồi tôi quyết định hôm sau gọi điện cho Q. Nga

– Alo anh à!

– Cô rảnh không, tôi muốn nói chuyện.

– Hôm nay e sợ không đi được

– Trưa nay tôi rảnh, ko gặp hôm nay thì không có lần sau đâu

– Vâng, thế thì trưa, gặp nhau ở đâu ạ!

– Ở quán…Thế nha

Nói xong tôi cúp máy, làm đến 11h trưa thì tôi đứng dậy đi gặp Q.Nga. Đến quán thì cô ấy đã ngồi trước ở đó từ lúc nào.

– Anh đến rồi đấy à. E ơi cho chị 1 café nâu đá nhiều sữa.

– Không e ơi, cho anh nước cam

– Anh không uống café à, mà cũng phải, anh thay đổi cho nên ko uống những thứ ngày xưa anh thích là điều đương nhiên.

– Ừ, uống café làm gì cho đắng thêm. Cuộc đời này đã đủ đắng lắm rồi. Dù có nhiều sữa tôi vẫn thấy nó đắng lắm.

– Anh đừng nói thế được không?

– Mà có chuyện gì, hôm qua cô gọi muốn gặp tôi mà, có gì thì nói luôn di

– E muốn giải thích. Thật ra mọi chuyện không như anh nghĩ đâu

– Không như tôi nghĩ à. Cô biết tôi nghĩ gì không?

– Bố e và bố anh ấy tự quyết với nhau, chứ thật ra e ko muốn như thế

– Không muốn, không muốn mà trước khi chia tay tôi, buổi tối tôi login vào facebook của cô, cô tắt chat để khỏi phải nói chuyện với tôi, rồi cô lại đi nói chuyện với nó. Cô nói với nó cái gì tôi còn nhớ như in trong đầu đây này. Cô còn ôm nó nữa cơ mà, cô còn cầu xin nó ôm nữa cơ mà. Cũng may là hồi đó tôi trẻ trâu nên tôi mới làm thế, chẳng biết lúc đó sừng mọc trên đầu tôi dài cỡ nào rồi. Mà không hiểu tại sao tôi biết như vậy còn gục đầu vào vai cô khóc nức nở xin cô quay lại như 1 thằng hề. Tôi đúng là thằng hề mà!

– E xin anh, e sai rồi – cô ấy khóc nức nở

– Thôi cô đừng có khóc nữa, lúc cô bỏ tôi đi, cô có khóc không. Tôi đã biến cô từ 1 con cừu thành 1 con sói từ bao giờ vậy. Yêu tôi – cô là 1 đứa con gái bị động, chậm chạp, ăn nói thì không có đầu có cuối. Cái gì tôi cũng phải bảo, phải chỉ cho cô. Lúc cô bỏ tôi đi cô chắc vui lắm. Vì lúc đó có người thích cô mà, say nắng à, rung động à, cảm xúc nhất thời à. Lấy cái cớ đó xong đi luôn. Tôi cầu xin cô đợi tôi thêm 1 năm nữa, khi đó tôi mới kiếm được tiền. Ấy vậy mà… – tôi quát to

– E xin lỗi anh, anh đừng đay nghiến e như thế được không? – cô ta khóc to làm mọi người trong quán quay sang nhìn

– Tôi đã xác định 1 mối quan hệ lâu dài với cô. Cô nói bố cô khó tính, 4 năm yêu nhau tôi còn ko được cô dẫn về gặp bố cô 1 lần, không cho tôi có cơ hội. Bố mẹ tôi thì sao, tôi phải chỉ cô từng chút cách cư xử của cô làm sao đối với bố mẹ tôi, để họ quý cô, để họ nói tôi dẫn cô về. Buồn cười, cô có biết cái ảnh tôi chụp cho cô ở Bách Thảo là cái ảnh đầu tiên tôi chụp, tôi vẫn để ở đầu giường, những cái quần cái áo cô mua cho tôi vẫn gấp gọn để trong tủ, cái tượng mà 2 đứa cùng tô khi đi chợ đêm tôi vẫn để ngay ngắn ở 1 góc. Những thứ đó có xứng được tôi nâng niu như vậy không? – thực sự lúc này tôi cũng ngân ngấn nước mắt

– Anh đừng nói nữa, e biết e sai rồi. Anh tha thứ cho e đi

– Vì tôi ngu đúng ko, cô nói xem. Cô có biết từ khi cô đi cái nỗi đau nó cứ dai dẳng kéo theo tôi, nó cứ ám ảnh tôi đến nỗi tôi còn không dám yêu ai khác. Cô ác lắm

– Anh nói sao bây giờ e cũng chịu. Nhưng e xin anh, anh hãy hiểu và cho e 1 cơ hội – cô ấy sụt sùi

– Ngày xưa tôi đã nói, rằng có khó khăn thì mới có hạnh phúc. Tôi đã từng mơ về 1 mái ấm có cả 2 người. Tôi nghĩ mẹ tôi bệnh tật, tôi là con 1, lại là cháu đích tôn nên tôi mới nói sau này có lấy nhau về cô sẽ vất vả. Nhưng cô có biết mẹ tôi nói gì không. Mẹ tôi nói không cần đứa nào chăm cả, chỉ mong làm sao sống hạnh phúc, hòa thuận, biết điều. Còn thằng kia hơn tôi. OK tôi công nhận lúc đó nó hơn tôi. Ngồi uống rượu cùng nó, nó còn khoe với tôi là nhà nó có ô tô, lương tháng gần chục triệu cơ mà. Tôi thằng sinh viên nghèo thì lấy gì ra mà so. Cô đến với nó tôi đã không thèm tranh giành, không nói với nó câu nào. Vì nó chẳng là cái cóc khô gì đối với tôi cả, quan trọng là ở bản thân cô. Cũng nên cảm ơn nó vì nó rước cô đi dùm tôi. Để tôi biết cái lòng người nó đổi thay như thế nào. Tương lai mà, người ta bảo muốn sang thì lấy vợ giàu. Cả 2 nhà giàu như vậy đến với nhau là hợp lí rồi.

– Anh đừng như vậy được không. Thật lòng e vẫn hướng về anh, e vẫn muốn anh hạnh phúc, vẫn muốn anh cười khi e không e ở cạnh bên anh nữa.

– Thôi đủ rồi, tôi đã nói hết những gì tôi nói rồi đó. Dù có thế nào, tôi mong cô hiểu. Và đừng làm cuộc sống của tôi nó lại đảo lộn 1 lần nữa. Chào cô

Tôi đứng dậy và để lại cô ấy ngồi nhìn theo. Cô ấy vẫn còn sụt sùi khóc. Đúng là tôi không hề muốn nói ra 1 chút nào, nhưng nói ra rồi tôi sẽ có thể tiến đên với 1 người khác, tôi không còn phải băn khoăn, phải suy nghĩ cái gì nữa. Dù Q.Nga có nghĩ tôi thế nào thì tôi cũng ko quan tâm nữa. Bởi vì cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tôi có cuộc sống của tôi. Mỗi người 1 ngả sẽ tốt hơn.

Tôi về công ty trong tâm trạng không được vui lắm. Bước vào thang máy thì gặp Trang.

– Anh Tùng

– Ờ, Trang à!

– Anh đi đâu về thế, anh đã ăn gì chưa?

– Anh đi gặp bạn

– Đừng bảo với e là anh đi đòi nợ nha, hì

– Nợ nần gì, đòi xong rồi! – tôi cười

– Anh chưa ăn à, đi ăn với e, mới có 12h thôi

– Thôi, e đi ăn đi, a ngại ra ngoài. Ăn xong mua cho anh hộp sữa với cái bánh ngọt đem lên cho a được rồi

– Vâng, thế để e rủ chị Linh ở phòng anh đi ăn cùng cho đỡ buồn

Chiều hôm đó tôi ít việc nên về sớm. Định rủ Linh Nga về nhà ăn cơm, tiện thể nói luôn với cô ấy mai về quê cùng không cô ấy lại quên. Gọi luôn cho thằng Nhật rủ Ngọc sang chơi 1 thể, đằng nào con bé cũng chưa biết nhà mình.

– Đang ở đâu thế mày?

– E vừa đi học về

– Tối dẫn cái Ngọc sang ăn cơm nhé.

– Nay rảnh thế anh, còn rủ sang ăn cơm. Hay là lại chị Linh Nga qua chứ gì?

– Biết rồi còn hỏi, không phải đi chợ đâu. Thế nha

Xong tôi gọi luôn cho Linh Nga

– E nghe này

– Ừ, e nghỉ làm chưa?

– Chưa anh ạ, có chuyện gì thế anh

– Tối về nhà anh ăn cơm

– Không được đâu anh, Ngọc ở nhà nữa, hôm qua e đã đi rồi

– Anh bảo thằng Nhật qua đón Ngọc rồi

– Ơ… đúng là chẳng ai nói được anh.

– Tí đi làm xong về luôn nhà anh nha. Mà có nhớ ngày mai đi đâu không đấy.

– E nhớ chứ, e xin chị Huyền rồi ạ.

– Ừ, thế nhé

Cảm giác mà có người về nhà minh ăn cơm là tôi vui lắm. Lại còn là người mình thích nữa, tôi tranh thủ về sớm đi chợ, nấu vài món đợi mọi người đến. Khoảng 6 rưỡi thì Nhật và Ngọc đến.

– E chào anh – Ngọc nói

– Ờ, 2 đứa vào nhà đi, chị Linh Nga đâu?

– E đây – lù lù đằng sau bước vào, tay xách túi hoa quả

– Giật cả mình, sao e cứ lừ lừ đi như vậy hả

– Chẳng phải anh vừa hỏi e còn gì

– Mà mua cái gì kia, trong tủ còn đầy hoa quả, e mua làm gì. Dạo này đi làm nhiều tiền nhở.

– Vâng, lương e cao mà, e mà để dành tháng sau khéo mua đc điện thoại không chừng ấy

– Thôi vào đi, anh nấu xong rồi, ăn luôn

– Hả, nghi lắm nha, anh nấu hay anh mua ngoài hàng đem về.- cười

– Chị không biết rồi, ông anh em riêng cái khoản vào bếp thì hơi bị khéo, mỗi tội ở 1 mình nên lười vào bếp thôi – thằng Nhật chêm vào.

– Để chút e thử xem tài của anh dở đến cỡ nào, mà đợi e đi rửa mặt đã, vừa đi ngoài đường về toàn bụi

Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, rút kinh nghiệm lần trước nên tôi với Nhật uống bia, để Ngọc với Linh Nga uống nước ngọt

– Anh Tùng, bao giờ anh dẫn chị nhà em về làm dâu đây – Ngọc hỏi

– Ơ… – tôi và Linh Nga ngượng ngùng

– E không biết à, mai ở quê có giỗ, anh Tùng dẫn chị Nga về đấy – thằng Nhật thêm vào

– Thế mà chị chẳng nói gì với e. Mà cũng thích, lại sắp được ăn cỗ cưới 2 anh chị rồi

– Chỉ là về gặp bố mẹ anh thôi mà – tôi nói đỡ

– Coi như ra mắt rồi. Chị, cố lên nhé – Ngọc động viên Linh Nga

– Nhưng mà chị sợ lắm í – Linh Nga có vẻ lo lắng

– Lo gì chị, ông bà ngoại e dễ tính lắm, 2 bác cũng tâm lý nữa. Chị không phải lo đâu

– Phải đấy, phải đấy – tôi cười

Ăn uống xong xuôi Nhật và Ngọc chuồn về trước, còn lại tôi và Linh Nga ngồi ở phòng khách.

– Anh Tùng, anh ngồi đây e hỏi – giọng có vẻ nghiêm trọng

– Hả, vẫn đang ngồi đây còn gì, có gì mà trông sát thủ thế

– Sang đây ngồi cạnh e, e hỏi

– Hả

– Nhanh lên – cô ấy giục

– Rồi – tôi sang ngồi cạnh cô ấy, kèm theo 1 ánh mắt dò xét và hoài nghi của cuộc nói chuyện

– Giờ anh nói đi, có phải anh nói với Nhật để Nhật chỉ chỗ cho e xin việc không. Có phải anh chủ ý để e vào làm chỗ chị Huyền không?

– Tự nhiên lại hỏi anh chuyện này – tôi bối rối gãi đầu

– Anh trả lời e đi, nhanh! – Linh Nga trừng mắt

– À thì phải, nhưng mà anh chỉ bảo thằng Nhật là chỗ thằng Vũ cần người làm thôi. Còn anh có bảo nó nói với e đâu.

– E tạm tin, hôm đó mà anh Vũ với chị Huyền không đưa cu Bin đến đây thì anh còn giấu e đến bao giờ. Đáng lẽ hôm đó e xử anh luôn, nhưng mà anh say nên e tha.

– Trông hiền hiền mà có lúc dữ kinh lên được. – tôi lẩm bẩm

– Anh mà còn làm gì mờ ám nữa là không xong với e đâu đấy. Mà anh còn lầm bẩm nói xấu e nữa là cũng ko xong đâu

– Rồi rồi, còn việc gì nghiêm trọng nữa không

– Hết rồi, hì – cười, cái sự dữ dằn lúc nãy lại biến đi đâu mất lại thay vào sự dễ thương đáng yêu

Tôi và Linh Nga ngồi xem ti vi 1 lúc, rồi đột nhiên cả 2 quay sang nhìn nhau. Lần này thì thực sự nhìn nhau rất là lâu. Rồi từ từ, từ từ tôi rướn người lại gần cô ấy, Linh Nga nhắm mắt vào, tôi cũng nhắm mắt. Cơ hội đến 1 lần nữa với tôi, tôi từ từ nhẹ nhàng, còn 1 chút nữa thôi là môi chạm môi rồi.

– Ha ha ha ha, ặc ặc ặc…. – tiếng phát ra từ tivi kêu lên

– Anh nhìn kìa, buồn cười chết mất – vừa nói Linh Nga chỉ vào tivi

Mở mắt ra nhìn lên thì cái kênh cartoon network đang chiếu tom and jerry. Con chuột chết bầm lại phá đổ cái không khí lãng mạn. Tôi cố gắng kìm nén và cười gượng. Còn Linh Nga thì vô tư ngồi xem như chưa có chuyện gì. 1 lát sau xem xong thì tôi đưa Linh Nga về

– Sáng mai nhớ chuẩn bị rồi về sớm với anh nhé

– Vâng, mà anh ơi mặc đồ gì bây giờ

– Cứ mặc bình thường miễn sao e thoải mái, cũng ko phải phấn son gì đâu. Cứ như về quê e ấy.

– Vâng!

Sáng hôm sau tôi đến đón Linh Nga sớm rồi cả 2 người cùng bắt xe về quê. Hôm nay cô ấy để tóc dài, màu áo trắng dường như là màu quen thuộc của cô ấy, trông cô ấy hiền dịu lắm. Ngồi trên xe chắc cô ấy mệt nên cô ấy gục đầu vào vai tôi ngủ thϊếp đi. Cảm giác tôi cũng lâng lâng khó tả lắm. Thích 1 người là khi nhìn vào người đó thấy gì cũng đẹp cũng dễ thương. Nhưng để yêu 1 người, thực sự sẽ cần 1 khoảng thời gian rất dài. Đến được với nhau là quý, không biết Linh Nga sẽ bên tôi cả đời hay 1 khoảng thời gian. Mong là khi nào cô ấy ở bên tôi cô ấy sẽ mãi nhẹ nhàng và tình cảm như vậy. Lúc ngoan hiền, lúc ghê gớm để tôi biết mình là ai!

Tôi dẫn Linh Nga về nhà cất đồ, bố mẹ tôi thì sang nhà ông bà để làm cơm rồi. Sang đến ngõ nhà ông bà thì Linh Nga nói:

– Anh ơi e run quá

Tôi nắm lấy tay cô ấy và kéo đi thẳng vào trong nhà, không để cô ấy kịp ú ớ gì. Vào đến nhà thì ông bà đang ngồi ở gian giữa, bác cả, chú út, bố tôi cũng đang ngồi ở đó luôn. Còn mẹ tôi và các cô các thím đang làm cơm dưới bếp.

– Ơ, Tùng về đấy à con, bạn gái à, dẫn vào đây dẫn vào đây

– Vâng con vừa về

– Cháu chào ông bà, cháu chào các bác ạ – Linh Nga nói

Bà nội tôi thấy thế liền đứng dậy ra chỗ Linh Nga, 2 tay xoay xoay người Linh Nga

– Xinh xắn thế này mà bây giờ nó mới dẫn về, để ông bà ngóng mãi.