Yêu Người Cùng Tên

Chương 29

Chương 29
- Chị tên Nga phải không? – Trang nói to

– Ừ, chị là Nga

– Ngồi đi – tôi nói với Đức và Nga

– Anh chị đến lâu chưa?

– Mới đến 1 lúc thôi, chị em ăn gì thì gọi đồ đi – tôi bảo

Trang thấy thế có vẻ tức, mặt thì như sát thủ

– Vâng, anh gọi đồ đi, gọi gì cũng được anh ạ, mà chị đây là… – Đức hỏi



– Chị là người yêu anh Tùng, chị tên Trang – Trang nói

Nghe thấy thế Q. Nga im lặng và cúi mặt xuống ko dám nói gì cả.

– Đức à, Đức đúng không? E đang học trường nào? – Trang hỏi

– E đang học HV Bưu chính viễn thông chị ạ.

– Ừ. Còn chị Nga, chị đang làm gì?

– Chị đang làm kế toán ở…

– Thế ạ, chắc chị giỏi lắm nhỉ, công ty to thế cơ mà – Trang châm biếm

– Thôi, đồ ăn ra rồi kìa – tôi nói đỡ

Nói chung là trong bữa ăn, bằng mặt nhau chứ ko bằng lòng, chỉ có Q. Nga vẫn ngồi im, cái thái độ, không biết, không quan tâm như ngày xưa cô ấy cùng tôi tôi đi chơi với bạn bè tôi. Tôi thì ngồi nói chuyện với Đức, như thể không có Q. Nga ngồi cạnh vì anh em vẫn hay liên lạc với nhau.

Bất ngờ Q. Nga hỏi tôi:

– Anh dạo này công việc thế nào?

– Vẫn bình thường

– 2 người yêu nhau lâu chưa?

– Đủ lâu để hiểu nhau chị ạ – Trang nói

– Ừ, chị cũng mong là vậy, nhưng mà hôm qua anh Tùng đi với người khác mà, không phải e.

– Hôm qua? Hôm qua 2 người gặp nhau à!

– Hôm qua anh đi ăn với bạn – tôi nói

– Hôm qua anh đi với con gái à – Trang hỏi tôi

– Ừ, trưa qua anh đi ăn với bạn, gặp Q. Nga

– Cũng đúng, người nào đi cùng cũng thấy xinh đẹp. Chẳng bù cho chị ngày xưa. – Q nga nói

– Chị, nói gì thế, có gì để khi khác nói đi – Đức chen vào quay sang nói với Q. Nga

Trông khuôn mặt Q. Nga có vẻ bất mãn, như kiểu khinh bỉ người đối diện vậy. Và sự xuất hiện của Trang + Q. NGa hình như phá hỏng buổi ăn trưa của tôi và Đức. Ăn gần xong bữa Trang nói:

– Chị có người yêu chưa chị Nga?

– Có rồi e

– Thế tại sao chị lại ở đây – Trang có vẻ bực tức

– Trang, thôi, không nói nữa – tôi nói với cô bé

– Anh để yên cho e hỏi.

– Không sao đâu anh, cứ để e nó hỏi, có gì e trả lời – Q. Nga nói

– E hỏi chị sao chị lại ở đây

– Đơn giản vì e trai chị rủ chị đi ăn cùng thôi

– Đi ăn cùng, đi ăn cùng mà phải gọi anh Tùng đi cùng hả

– E đang ghen đấy à.

– 2 chị thôi đừng nói nữa được không? – Đức nói

– Có khúc mắc gì cứ nói, không sao đâu – Q. Nga nói với Trang

Trang đứng dậy vung tay lên định tát Q. Nga nhưng rồi vung lên được 1 nửa thì tôi đứng dậy ngăn.

– Tôi chẳng có khúc mắc gì cả. Chỉ có điều tôi muốn tát chị lắm, nhưng tôi kiềm chế từ đầu bữa đến giờ. Nghĩ lại thì tát chị chỉ đau tay tôi. Chị là loại người gì vậy?

– Chị làm sao, chị có lỗi gì với e hả?

– Không có lỗi với tôi, nhưng người đang ngồi cạnh tôi đây này. Chị chắc vui lắm nhỉ, thoải mái lắm khi bỏ anh ấy mà đi. Giờ lại có can đảm ngồi ở đây. Buồn cười thật. Chị có biết 2 năm qua anh ấy sống thế nào không, chị có biết anh ấy thê thảm thế nào không?

– Trang, Nga, 2 người không nói nữa. – tôi nói

– E nghĩ thế nào thì tùy e, e có người yêu thì e giữ. Còn hôm nay là Đức rủ chị đi ăn cùng nên chị mới đi. Còn anh Tùng, e….

– Chị ko phải giải thích đâu, con người chị, gặp 1 lần tôi cũng đủ hiểu rồi.

– E ơi tính tiền – tôi gọi phục vụ- Xin lỗi, anh về trước đây – tôi nói với Đức

Tính tiền xong tôi kéo Trang ra về, để lại Q. Nga ngồi đó. Vẫn cái bộ dạng trông tội tội, nhưng nhìn cô ấy thực sự tôi chỉ cảm thương 1 tí chút, thêm chút hận thù chứ chẳng có tí cảm xúc nào cả. Lúc về tôi nói với Trang.

– Sao e xử sự như thế?

– E tức lắm – Trang nói to

– Mình không nói thì họ mới sợ, mới nể, chứ mình nói hóa ra mình bằng họ à

– Nhưng mà e ko chịu được. Mà tại sao anh cứ để cái ảnh ở trong phòng anh làm gì vậy.

– Anh không biết

– Anh hâm vừa thôi, chị ta là cái quái gì chứ, anh xem cái thái độ lúc nãy của chị ta đấy.

– Anh không muốn động chạm đến ai, cái gì nó chìm rồi thì đừng lôi nó lên nữa, lúc nãy là tại e ko giữ được cái đầu lạnh

– Nhưng mà nhìn chị ta e uất lắm

– Dù sao chị ấy cũng là người yêu cũ của anh, và anh ko muốn trong mắt cô ấy anh là 1 thằng tồi tệ, cho nên e hãy giữ thể diện cho anh, cái gì nên, cái gì ko nên. Việc mình mình làm và bơ đi mà sống thôi. Hiểu ko

– Vâng, nhưng mà lần sau e gặp chị ta lần nữa e ko bỏ qua đâu

– Thôi, chắc gì đã có lần sau. E bỏ tính trẻ con đi, phải biết trước biết sau chứ, cứ thích thì nói, không thích thì thôi.

– E biết rồi, e chỉ muốn tốt cho anh thôi, ông già khó tính lúc nào cũng triết lí với e.

– Có thế thì mới quản được e chứ – tôi cười

Thật sự thì xuất hiện của Q. Nga cũng làm tôi hơi ngạc nhiên, tôi chỉ nghĩ đó là sự tình cờ khi gặp mặt nhau thôi. Tôi cũng chẳng tò mò về cuộc sống hiện tại của cô ấy, chẳng tò mò rằng cô ấy đã lấy chồng hay chưa. Chỉ có điều xưa nay rủ tôi đi ăn cơm thì ko bao giờ Đức rủ cô ấy đi cả, cho nên tôi có chút nghi ngờ. Mà cũng kệ thôi, ko có sự ràng buộc thì chẳng có gì làm khó tôi được. Ngày xưa từng thề thốt yêu nhau, đến khi ko còn tình cảm thì cái gì cũng vứt sang 1 bên được. Tôi thấy tiếc vì tình yêu tôi đặt vào Q. Nga quá lớn dẫn đến bị sốc 1 thời gian dài. Chiều về văn phòng ngồi làm bình thường. Nghĩ đến tối phải đưa Trang đi chơi. 5 giờ cô bé đã gọi điện réo.

– Anh ơi, đi về

– Còn sớm mà

– Hơn 5 giờ rồi mà còn sớm. Anh hứa với e là đưa e đi chơi cơ mà

– Anh hứa buổi tối chứ có phải chập tối đâu – cười

– Anh chỉ được cái lảng tránh thôi, e đợi anh bên dưới. Cho anh 15 phút nữa thôi đó.

Xong tôi cầm điện thoại lên gọi điện cho Linh Nga

– Alo

– Anh đây, mấy giờ e nghỉ làm

– Chắc tầm 7 rưỡi anh ạ

– Tối anh có việc bận, anh ko qua đèo e về được đâu. E bắt xe về nha

– Vâng, e có bắt anh phải làm thế đâu. Anh cứ lai chị Trang đi chơi đi, không phải lo cho e đâu

– Ơ…

– Anh đi đi nhé, e đang bán hàng

Nói xong là cô ấy cúp máy luôn. Thật ra thì sáng lai cô ấy đi, tôi muốn đưa đi đưa về hẳn hoi, chứ cô ấy đi xe thì tôi cũng ko định qua đón đâu. Tôi và Trang đi ăn tối rồi lên Hồ Tây uống café.

– Anh dạo này bận lắm à, lâu lắm rồi không dẫn e đi như thế này nhỉ?

– Thì e biết đấy, chú Quang giao việc cho anh thì anh phải làm.

– Anh làm ít thôi còn giữ sức khỏe. Dạo này thấy anh lúc phờ phạc, lúc thì như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy, lạ lắm

– Lạ thật hả – tôi cười

– Lại chẳng không, mà anh này. E hỏi anh 1 câu được không? – Trang có vẻ bối rối

– Lại có chuyện gì hệ trọng à, mọi hôm hỏi anh có cần xin phép đâu?

– Anh có thích em không? E hỏi thật đấy

– Ơ… – tôi gãi đầu – anh không biết, mà tự nhiên đi hỏi chuyện này làm gì thế?

– E hỏi lại lần nữa, anh có thích e không e còn biết lối. – lần này Trang có vẻ cứng rắn

– Cái gì vậy trời, mà thích thì đi lối nào, không thích thì đi lối nào?

– E không biết, nếu thích thì e có 1 đường rồi. Còn anh không thích thì ….

– Hỏi vớ hỏi vẩn, ko thích anh hay chở e đi chơi thế này à.

– Có, nhưng mà e sợ

– Sợ cái gì?

– Nói chuyện với anh chán lắm. Nói chuyện nghiêm túc mà cứ lảng tránh đi đẩu đâu í

– Hì, mà kiếm người yêu đi, cứ định đi với anh thế này mãi à

– Không, e bám lấy anh để xem cô nào dám lại gần

– À được, có chí khí. Để xem bám mãi có chán không.

Ngồi nói chuyện đến 10 giờ thì tôi lai Trang về. Nói chung là buổi đi chơi tốt đẹp, để giải tỏa tâm lí cho cô bé. Rồi 1 lúc nào đó cũng phải nói với cô bé thôi, chứ hôm nay hỏi “ anh có thích em không”.Vài bữa nữa lại hỏi “anh có lấy em làm vợ không” thì bỏ xác.