Hôm sau tôi lên công ty, có cuộc họp với đối tác cung cấp vật liệu cho công ty tôi đang làm. Cuộc họp có sự tham gia của Linh - trưởng phòng cung ứng và nhân sự, cũng là con gái của chú Hùng, chủ công ty.
Nói thêm về Linh, thực ra tôi và linh cùng quê, được gia đình 2 bên hẹn ước nhưng 2 đứa thì lơ không bàn đến. Linh đi du học về thì vào công ty ba mình làm luôn, sau tôi nghỉ công ty cũ cũng được chú Hùng kêu về làm. Trước đây tôi với Linh thân như anh em, ở quê hồi trước tôi hay gọi Linh là bé Út. Nhưng rồi không hiểu sao từ khi tôi vào làm cùng công ty với Linh thì thái độ của em ấy khác hẳn, hai đứa tuy vẫn hay nói chuyện nhưng không còn thân thiết như xưa, Linh nhiều khi hay lãng tránh tôi, thậm chí nhiều lúc tỏ ra khó chịu với tôi nhiều thứ rất vu vơ, vô lý.
Cuộc họp còn có sự tham gia của Nhi, bạn thân của Linh, cũng là nhân viên phòng Cung ứng. Nhi rất thích tôi, tôi nhận thấy rõ điều đó và Linh hay gán ghép cho hai đứa tôi, nhưng không hiểu sao tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cô ấy.
Quay lại buổi họp, chả hiểu sao Linh và ông Trịnh - phó phòng kiểm soát, lại tranh cãi gay gắt trước mặt đối tác. Vấn đề xoay quanh giá nhập nguyên liệu. Ông Trịnh khẳng định giá đã rất hợp lý, Linh thì cho rằng giá vẫn còn cao. Thế là cuộc họp trở thành nơi mọi người nghe đôi bên tranh cãi.
- Linh, anh Trịnh, có lẽ việc phân tích xem giá hợp lý không chúng ta sẽ trao đổi riêng sau, bây giờ theo em chúng ta nên để phía đối tác trình bày về thông tin kỹ thuật và phương án cung cấp của họ.
- Cậu biết gì mà nói về mấy chuyện này? Cậu ở phòng Marketing, cậu không cần có ý kiến về chuyện giá cả.
- Nhưng vốn dĩ những chuyện tranh cãi này chúng ta sẽ họp riêng để thống nhất nội bộ chứ đâu thể lôi ra tranh cãi ở đây được.
- Tôi cảnh cáo cậu không được can thiệp việc ngoài quyền hạn của mình.
Tôi vốn dĩ không ưa ông này, ỷ vào là em họ của thím tư, vợ chú Hùng mà không xem ai ra gì, còn cả ăn chặn tiền công ty nhưng chú Hùng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Và thế là tôi im lặng, cuộc họp cứ thế 2 người cãi nhau hết cả ngày.
Cuối ngày hôm đó, tôi bị phòng giám sát và trưởng phòng của mình yêu cầu viết kiểm điểm vì "Vượt quyền hạn, can thiệp vào công việc phòng khác", chủ yếu vì làm cấp quản lý mất mặt trước đối tác. Thế là tôi quyết định chống đối, không viết.
- Anh Đức - Linh gọi, theo sau là Nhi
- Gì ấy Linh.
- Đi ăn với tụi em, em có chuyện muốn nói với anh
- À ừ, ok em.
Tôi cùng Linh và Nhi đến quán ốc gần công ty. 2 cô bé này rất thích ăn ốc.
- Sao lúc sáng anh chen vào vậy, làm ông Trịnh lấy cớ đì anh. - Linh nói
- Chứ em với ổng cãi nhau miết vậy, trong khi làm việc với đối tác như vây có ra gì.
- Anh thừa biết đây không phải lần đầu mà. Mà em buộc phải cãi, ko thì mọi thứ sẽ bị lờ đi, thằng cha đó lại sẽ ăn tiền công ty. Nhưng anh cãi thì ổng kiếm cớ chẹt anh ngay, ổng vốn không ưa anh mà.
- Anh biết, nhưng thà anh ko thấy, thấy rồi chướng mắt không yên được, mà thôi, cùng lắm nghỉ - tôi nửa đùa nửa thật.
- Có em ở đây, ai dám đuổi anh. Với cả anh chưa cưới Nhi thì không được đi đâu cả - Linh đùa, cô ấy vẫn hay gán ghép tôi với Nhi như vậy.
- Ê đùa kì mậy. - Nhi giật mình kêu lên, mặt đỏ ửng
- Em nói vậy làm Nhi ngại giờ - tôi ráng vớt vát
- Nó khoái thấy mồ, ngại gì - Linh cười hô hố.
Nhìn kĩ thì Nhi rất có duyên, nét mặt dễ thương, lại cao ráo, tuy 3 vòng không đầy đủ lắm nhưng dáng người rất đẹp. Vốn dĩ Nhi được rất nhiều anh để mắt đến, trong số đó có cả ông Trịnh, đó là lý do ổng ghét tôi. Mà tôi chẳng hiểu sao Nhi lại thích mình dù tôi chả có gì nổi bật
- Đồ quỷ, Nhi là nữ thần của công ty mình, em mà chọc Nhi, em sẽ là kẻ thù của nam nhân trong công ty, mà anh cũng là nam nhân nhá - tôi bỡn cợt lại
- Nam nhân á, trước giờ em coi anh như người chị yêu dấu của mình ấy, hố hố
- Con quỷ mù màu, không nhận ra được nét đẹp hoàn mỹ của anh - tôi đùa, rồi quay sang Nhi - Linh mà chọc giận em, em cứ gọi anh
- Để làm gì ạ - Nhi ngây thơ hỏi lại, giọng trong vắt
- Anh tính làm gì em ấy - Linh hỏi giọng vui đùa
- Thì để anh qua năn nỉ em đừng chọc giận Nhi nữa chớ sao, chứ em dữ vậy ai dám làm gì, hố hố
- Anh dữ thì có
- Ái - Linh nhéo tôi, làm tôi la oai oái
Cứ thế đùa giỡn, buổi tối trôi qua nhanh hơn hẳn.
Mấy ngày trôi qua, tôi cũng không liên lạc gì với Ngọc, cho đến chủ nhật tuần sau đó.
Hôm đó tôi vẫn đang rầu vì chống lại cả trưởng phòng mình và ông Trịnh, 2 trong số ít người quyền lực ở công ty. Và tôi thì giữ nguyên quan điểm mình không sai thì không nhận lỗi hay viết kiểm điểm gì. Và qua tuần tôi có nguy cơ họp với sếp nhằm nhận... quyết định kỷ luật. Rầu không tả nổi.
Nhưng rồi nỗi sầu tan biến khi tôi nhận được tin nhắn:
- Anh tối nay rãnh không, đi xem phim với em nhé, em có 2 vé mời nè - Ngọc đột nhiên nhắn tin cho tôi
- Ầy quá rãnh ấy chứ, được người đẹp rủ đi xem phim thì có thủ tướng hẹn đi ăn tiệc anh cũng phải dời lại. - tôi cao hứng trả lời
- Hehe, xạo quá đi, vậy chiều 4h gặp anh nhé.
- ok, mà em ở đâu, hay để anh phi trâu qua đón nhé :v
- Dạ vậy quá được, em lười chạy xe cực, anh qua số.... đón em nha. Mà nhớ trâu to chút nha anh, không em leo lên nặng quá là sụm lueng trâu đó )
- Ok bây bê, em yên tâm trâu anh khỏe như bò ấy =))
- Gớm :v
Thế là một ngày chủ nhật lẽ ra tôi nằm nhà xem phim đến chán chường thì lại có kèo ra rạp xem phim. Không hiểu sao tôi lại thấy vui khi nhận được tin nhắn của Ngọc như vậy, hơn tuần không trao đổi nhắn tin gì, tôi cũng chẳng để tâm, nhưng giờ tự dưng lòng lại vui vui, nôn nôn đến giờ hẹn.
Chiều, tối đến nhà Ngọc trước 15ph, căn nhà nằm trong hẻm nhỏ nhưng rất dễ tìm, tôi liền gọi điện cho Ngọc.
- Dạ anh.
- Anh đến rồi nè.
- Dạ anh đợi em chút... - Tôi nghe giọng Ngọc như đang khóc, bỗng cảm thấy lo.
Và chỉ ít phút sau, cô ấy ra mở cửa, tôi giật mình thấy cô ấy đang còn mặc bộ đồ ngủ rất mê hồn, cổ áo rộng, không quá trễ xuống nhưng vẫn có thể thấy được đôi xương quai xanh với làn da trắng nõn hết sức gợi cảm. Nhưng điều tôi quan tâm hơn cả, là đôi mắt cô ấy, nó đỏ au, nhoe nhoét nước.