Tiết Tử
Rèm nỉ dơ bẩn, rương hòm chật ních, trong không khí trôi nổi hương vị tanh tưởi cổ quái. . . . .Tiểu Tứ mở mắt ra, đối với cảnh vật này hết thảy đều xa lạ, tiếp đó mờ mịt trong nháy mắt, mới nhớ tới trước đó đã phát sinh chuyện gì.
Lạnh, lạnh đến vô cùng. . . . . . Cho dù đang vùi trong chăn bông ấm áp, nàng vẫn theo bản năng đem thân mình co rúm thành một đoàn.
Bị tộc nhân trục xuất khỏi bộ lạc đã nửa năm, thảo nguyên từ xanh um biến thành tuyết trắng. Nếu trước khi tuyết rơi nàng rời khỏi thảo nguyên đến vùng đất của người Hán, có lẽ sẽ dễ dàng sinh tồn hơn. Chẳng qua là nàng luyến tiếc. . . . . . Luyến tiếc thảo nguyên rộng lớn và hòa nhã như mẫu thân.
"Tỉnh, tiểu cô nương?" Một khuôn mặt nữ nhân ngăm đen mà tang thương xuất hiện trước mắt nàng, không bao hàm ý cười, trong ánh mắt là sự chết lặng làm cho Tiểu Tứ vô cớ sợ hãi. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện hôn mê trong tuyết lúc trước, chính mình thì đang ở trong một lều vải nhỏ của dân du mục.
"Ăn chút gì đi." Không chờ Tiểu Tứ trả lời, nữ nhân kia đã chủ động lôi nàng ra từ ổ chăn ấm áp, tay kia thì bưng một chén cháo nóng hổi đưa tới trước mặt nàng.
Tiểu Tứ quả thật đã rất đói, liền không khách khí, nhận lấy rồi bưng lên húp.
Nữ nhân kia tựa hồ đã quen với loại tình cảnh này, cái gì cũng không nói, xoay người lại tiếp tục làm công việc của mình.
"Ngươi muốn đi theo chúng ta hay không?" Một người thờ ơ hỏi.
Tiểu Tứ cho tới bây giờ vẫn chưa xác định đường sống, nàng chỉ là muốn sống sót, nàng mới mười hai tuổi mà thôi.
"Ta gọi là Y Na, về sau ngươi tên là Nhã An." Lúc Tiểu Tứ gật đầu, nữ nhân liền không để nàng suy nghĩ thêm mà đặt cho nàng một cái tên, ngay cả tên thật của nàng thậm chí cũng không hỏi tới. Mà đó là quá khứ đã qua, hỏi đến quả thật cũng không có tác dụng gì.
Nhã An. Ánh mắt Tiểu Tứ lấp lánh, tim đập mạnh và loạn nhịp mà nhìn đáy bát sạch sẽ, trong lòng có chút khổ sở, có chút vui vẻ.
Lớn được ngần này, nàng mới có một cái tên. . . . . . Nàng rốt cuộc đã có tên, không còn bị người ta gọi là Diệm Nương nữa.
"Lại thêm một miệng ăn, ngày hôm đó thực xúi quẩy a. . . . . ." Y Na tự nhủ oán giận, kim khâu trong tay lại nhanh nhẹn đâm qua kiện áo da dê cũ nát, đó là y phục chuẩn bị cho nữ hài tử trước mắt mặc.
Tiểu Tứ co rúm lại, cảm giác bị người ghét bỏ làm cho nàng thiếu chút nữa nói ra hết những lời trong lòng, thế nhưng một trận gió lạnh lùa qua những kẽ hở của lều trại, lập tức khiến nàng hồi tưởng lại khoảng khắc đáng sợ lang thang trong trời đông tuyết phủ rét mướt.
Cho dù không còn tự tôn, bị người chán ghét, cũng muốn sống sót. Một khắc kia, nàng cắn răng tự nhủ bản thân.
Cho đến mùa xuân sau này, Tiểu Tứ mới biết được, cho dù đi theo Y Na, muốn sống sót, vẫn như cũ không dễ dàng.