Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 5

Chương 5
Chắc các thím không hiểu cảm giác của em bây giờ đâu, sướиɠ, ừ thì đương nhiên là sướиɠ, ngạc nhiên, chắc chắn là phải ngạc nhiên rồi, bất ngờ, chuẩn gay là có yếu tố bất ngờ, nhưng trong em còn xen lẫn cả sự xúc động nữa các thím ạ . Các thím không biết chứ, từ bé tới giờ đã có ai “thơm” vào má em như thế đâu, à, có thằng cháu gọi em là “cậu Dương”, có mỗi nó thơm em, nhưng mà riêng thằng cháu em cũng chảnh lắm, phải dụ nó thì nó mới thơm chứ có bao giờ tự thơm thằng cậu nó đâu , e nó là người đầu tiên chủ động chạm môi vào má em như vậy nên sự xúc động đã tràn lan khắp người em, à không, phải nói là cảm động mới đúng.

Cảm giác đó, ôi, tim em như ngừng đập, giờ viết lại cho các thím đọc em vẫn chưa thể quên được cảm giác đó, thật khó tả, em như chết đi vài giây, nhưng đã kịp lấy lại tinh thần, dõi mắt theo hướng e nó đi, cho tới khi cặp mông phúc hậu của e nó biến mất trong bóng tối thì em mới kịp lấy lại thần hồn .

Em muốn hét lên quá, hét lên cho người xung quanh đấy được biết là “E nó hôn tôi, cái con nhỏ nhìn ngon ngon mà mấy người thấy đấy, vừa hôn vào má tôi, ối giời ơi”, nhưng lại sợ mấy thanh niên manh động không được hưởng sự sung sướиɠ đó GATO nhảy ra choảng em thì bỏ mọe. Hít sâu và thở ra nhẹ nhàng 1 cái, em quay xe ra về trong niềm hạnh phúc và mãn nguyện .

Về đến nhà thì cũng 11h, cất xe, trả chị chìa khóa, đánh răng rửa mặt, tè phát rồi lên phòng nằm và nhớ lại cảm giác đó, vừa nghĩ vừa cười vừa tưởng tượng, bỏ mọe, lại nghĩ bậy rồi, lắc lắc đầu cho tâm hồn trong sáng trở lại . Mở máy ra, nhìn màn hình máy tính mà cứ cười thầm, em bệnh mất rồi các thím ạ, hay em yêu e nó cmnr nhỉ??

Nhắc đến e nó mới nhớ, phải nhắn cho e nó 1 tin báo đã về nhà an toàn

“E: A đang tọa trên cái bồn cầu ở nhà rồi nhé, an toàn cả )”.

Thêm cái icon cho hoành tráng, thường thì nhắn tin em luôn thêm cái icon mặt cười các thím ạ, để cho người đang nói chuyện với mình thấy cũng vui vẻ, nói chuyện đỡ gượng, các thím cũng nên như thế, nhưng nhớ phải đọc kỹ tin nhắn thì mới thêm mặt cười nhé, nhỡ thím đang tán đứa nào mà nó nhắn tin đến “Ông em mới mất”, thím lại nhắn lại “Ừ ))”, có mà ăn oop: luôn. Thôi, em liên thiên vl, em kể tiếp, chưa đầy 1 tiếng sau (đùa đấy, khoảng 1p sau) đã có tin nhắn đến của e nó

“EN: )), vâng, a tọa vui vẻ và nhớ xả lũ đi.”

Có nhất thiết phải đáng iêu cỡ này không . Hình như, chỉ là hình như thôi, em yêu e nó mất rồi…

-“Gió mưa là bệnh của trời

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”-

Nhưng dù cho cái hình như đó có là sự thật đi chăng nữa thì ngày mai em vẫn phải đi Thí Nghiệm Vật Lý và vẫn trả lời lại tin nhắn của e nó

“E: =))), tưởng e thích thì a giữ lại cho 1 cục cầm chơi như Arale. Mà thôi, cũng sắp 12h rồi, ngủ sớm đi e, mai a phải đi học nữa, e cũng thế chứ.”

“EN: Kinh tởm ), vâng, mai e cũng phải đi học, a ngủ ngon nha ^^.”

“E: Ừa, chúc e ngủ ngon ^^.”

May mà e nó nhắn tin lại cũng nhanh, nên cũng chỉ mất vài giây chờ đợi. Nghĩ thấy mình vô duyên quá, vừa quen chưa được bao lâu, lại lôi cái thói bẩn bựa nói chuyện về oop:, con nào thèm yêu cơ chứ .

Tắt điện, rồi thả mình xuống giường cho cơ thể thoải mái, vắt tay lên trán, em lại nghĩ. Làm sao để cho e nó yêu mình giờ, hay mai rủ lên cầu Long Biên, dí đầu nó vào thành cầu “Yêu không hay xuống sông?”, không được, như thế quá là trẻ trâu và không có chiều sâu trong chuyện cưa gái. Mà nhìn e nó thế cơ mà, xinh gái, cá tính, có vẻ chơi bời, mình làm sao có tuổi bước vào trái tim e nó chứ,

hay là “Mây của trời cứ để gió cuốn đi”, mà e nó lại còn hơn mình 1t chứ, lộ ra chắc thành em trai nó mất, lần sau viết cho các thím đọc lại sửa thành chị ấy, không được, phải tuyệt đối giữ bí mật, đã giấu e nó tới tầm này rồi, đâm lao thì theo lao tiếp, sợ cái shit gì. Càng nghĩ càng thấy mệt mõi, đeo cái tai nghe vào và đi ngủ (em có thói quen nghe nhạc đêm các thím ạ, xong chìm dần vào điệu nhạc rồi ngủ mất, thế là tuyệt).

~~~~~

Sáng hôm sau, dường như mọi thứ lại vào nếp cũ của cuộc đời 1 thằng sinh viên như em, nhàm chán, vô vị…Sáng đi học, chiều đi học, hết giờ là tụ tập bạn bè ngồi quán u Béo cổng trường, ngồi chán thì đi về. Điện thoại 0 tin nhắn, 0 cuộc gọi, nhét túi cho có.Chắc các thím sẽ hỏi sau buổi tối hôm đó chắc mối quan hệ giữa em và e nó sẽ tiến triển hơn chứ, ít nhất thì ngày cũng phải nhắn với nhau đôi ba tin nhắn, thì em xin trả lời luôn, không có gì. Đến chính em còn cảm thấy ngạc nhiên là sao không thấy e nó liên lạc với em,

nhiều lần cũng định cầm máy lên nhắn tin cho e nó nhưng lại thôi. Kiểu sợ e nó nghĩ mình thấy sang bắt quàng làm họ hoặc sợ e nó biết mình thích nó, dù sao em cũng chưa biết gì về e nó cả, tất cả chỉ là mù mờ qua vài câu trêu đùa, và qua lần gặp mặt e nó đã để lại dấu ấn trong em, còn với e nó thì biết đâu em cũng chỉ là 1 thằng bạn bình thường như biết bao thằng khác, lướt qua nhau, cho mượn bờ vai để khóc và đáp trả lại bằng 1 nụ hôn, thế là sòng phẳng…

Thực sự thì em cũng không băn khoăn về vấn đề ngại gái, gặp gái ở ngoài, trêu nhau, đùa cợt thì vô tư, kể cả không quen với em cũng trêu tuốt,nó chửi thì mình chửi lại, không xoắn. Nhưng nếu nhắn tin, nói chuyện lâu dài kiểu tìm hiểu yêu đương thì em cực kỳ ngại, em chỉ thích trêu đùa nhau bên ngoài thôi, chứ tự dưng đi nhắn tin cho 1 đứa con gái để thăm hỏi, tán tỉnh thì em chịu, ngại bome, thậm chí còn đéo nghĩ được ra chuyện gì mà nói , không thấy e nó mở lời nên em cũng im lìm luôn, không nhắn tin, không gọi điện thăm hỏi e nó làm cái gì cả, đến đâu thì đến.

Rồi thời gian cứ nhẹ trôi như vậy, lững lờ, đúng là cảm giác đầu khó quên thật, cũng được mấy ngày từ sau buổi tối hôm đó, nhiều khi thấy nhớ e nó mà chẳng biết làm sao, lại cầm quyển sách đọc hoặc xem phim, chán đời. Đến hôm đó là hôm Giỗ Tổ Hùng Vương, đang nằm nhà thì thằng bạn rủ đi café, bỏ mọe, thằng này hôm nay sang chảnh lại mời đi café, chắc mới trúng lô, thôi kệ, nằm nhà cũng chán, xuống mượn bà chị con xe rồi xách ra khỏi nhà. Tới quán thì đã thấy thằng bạn em giơ tay lên gọi rồi. Quán này em cũng thỉnh thoảng ngồi, nói chung cũng được, quán bố trí cũng như kiểu 1 căn nhà, có sân ngoài và bên trong nhà, bên trong bài trí khá là đẹp mắt, sang trọng, nhưng em luôn thích ngồi bên ngoài, thoáng, mát, ngồi ngắm gái cũng tiện . Đi tới chỗ thằng bạn em đang ngồi

E: Sao hôm nay giỗ Tổ Hùng Vương mà không dẫn gấu đi chơi à?

Bạn em(BE): Chơi bời mọe gì, vừa cãi nhau xong thì tao mới gọi mày ra ngồi cho vui đây.

E: Sao mà cãi nhau?

BE: Đm, giỗ Tổ Hùng Vương mà nó cũng bắt tao tặng quà, tao bảo chả có cái ý nghĩa loz gì mà tặng, nó lại bảo a không quan tâm e, đm, tức mình bố đi luôn.

Tội nghiệp thằng bạn, chăn được con gấu thuộc dòng giống thuần chủng nào không biết, 10-3 bắt tặng quà, là em chắc em cho con ý ăn mấy vả rồi đấy, nghĩ mà hài, khổ thân thằng bé. Ngồi an ủi nó mấy câu, lại chém gió loạn lên, ngắm gái, bình phẩm, đang cơn cao hứng khen e vừa đi qua ngon thì tự dưng Bộp..xoảng.. quay qua nhìn, có e gái nào đó chạy qua va vào bàn em làm rơi lọ đường và rơi con cục gạch của thằng bạn em, đang lúi húi nhặt và lắp lại điện thoại, xin lỗi rối rít, e này mặc cái váy thân đen, dưới xòe màu trắng, có mấy cái sọc, hình như hơi “trễ nải vòng 1” ,

đang phê pha thì em ấy ngẩng đầu lên, không hề lạ lẫm gì khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó, vẫn mái tóc xoăn màu râu ngô đó, khuôn mặt hiện rõ nỗi buồn, là e nó các thím ạ. E bất ngờ quá, phải nói là rất ngạc nhiên, miệng chỉ lắp bắp : “Ơ..X..”, e nó thấy em cũng có vẻ ngạc nhiên rồi vội quay đi “Xin lỗi a ạ”,

em đang định đứng dậy đuổi theo thì nghe có tiếng quát to từ phía cửa ngăn giữa nhà trong và cái sân của quán “X, em mà đi thì đừng có trách anh”, thanh niên này nhìn cũng đẹp trai, mặc cái vét màu xanh lơ, nhìn có vẻ chững chạc mà gào ầm lên như trẻ trâu, em quay lại thì e nó đã đi mất rồi, vội vàng bảo thằng bạn “Mày thanh toán tiền giúp tao, tao phải đi trước” rồi đuổi theo e nó, nhưng ra tới chỗ để xe thì e nó đã đi mất rồi, chỉ còn thấy đuôi con Liberty của e nó lấp ló đằng xa. Chán nản em cũng lấy xe ra về luôn.

Về tới nhà, tự dưng thấy mệt mỏi, nằm oạch ra, lại vắt tay lên trán băn khoăn :”Sao e nó lại ở đấy? Thằng đó là ai? Chắc nó là cái thằng đã gọi cho e nó lúc ở Hồ Tây, chắc nó là người yêu, vậy là e nó đã có chủ. Mà có chủ sao hôm ở Hồ Tây e nó lại bảo giá như có ny đưa ra đây???” Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu em mà thực sự em không thể tìm ra lời giải đáp, cứ thế rồi em chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Đang ngủ, tự dưng tiếng chuông điện thoại reo “Em sang ngang rồi, chôn kỉ niệm vào dĩ vãng..” (Giã từ-Đàm Vĩnh Hưng, nhạc chuông của em :gachJ, uể oải quay ra, nhìn vào cái đồng hồ trên tay, 12h52p, đéo ai gọi giờ này chứ, tóm lấy cái điện thoại, tên người gọi làm em giật mình, tỉnh cả ngủ “XXX”, bỏ mọe, là e nó, không chần chờ thêm, em vội vàng nghe máy “Alo”. Tiếng người nói ở đầu giây bên kia, vừa gấp gáp, vội vàng, kèm theo tiếng sụt sùi của nước mắt và xen chút lo lắng

“EN: Anh..A qua với e được không? Em sợ lắm….”

—————-