Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 32

Chương 31
CHAP NÀY DEEP VLLLL

“Câu chuyện cũng không có gì hay ho đâu.”

“Em muốn nghe.” – EN nũng nịu

“Dù sao đó cũng là quá khứ, dù sao đó cũng là những gì đã qua, hãy cứ nghĩ về anh theo cái cách nào em muốn, vì dù sao đây cũng là biến động làm nên con người anh, là anh của em bây giờ.”

“Em thắt dây an toàn rồi.”

“Haha, thực ra câu chuyện này cũng mới thôi, khoảng 5 năm về trước, để anh nói em nghe.”

Và rồi ký ức cứ thế hiện rõ trong lòng em, rõ mồn một về người con gái đó…

Tiếng mưa vẫn rơi như tiếng lòng vụn vỡ của cô gái về gã con trai mà cô từng rất yêu, từng tin tưởng, từng say đắm, đã từng cho là yêu lắm. Cô từng tin rằng gã là người đàn ông mà cô sẽ dựa dẫm, nhưng rốt cuộc, lại là một thằng đàn bà, một đứa trẻ con, không hơn không kém. Gã chau chuốt từng câu chữ của mình để ve vuốt cái tôi của cô, và vô tình cô ngã vào vòng tay của gã.

“Đàn ông thì phải đứng thẳng lưng lên, và đừng có làm trò mèo với tôi nữa, cút đi, thằng điên.” – Cô hét vào mặt thằng con trai đang đứng trước mặt cô.

Xuất phát từ những điều nhỏ nhoi mà cô rơi vào thứ tình yêu này, rồi vì những điều nhỏ nhen mà cô nhận ra rằng phải dừng lại.

Sự giận dữ nổi lên trong người thằng nhóc đó lớn hơn bao giờ hết, nó muốn phá tan cả cái thế giới vừa sụp đổ trước mắt nó, kết thúc rồi sao, nó yêu cô ấy.

Những cảm xúc đó cứ mờ nhạt dần theo từng bước đi khi nó quyết định không quay đầu lại, cái tôi của nó quá lớn, nó không cho phép ai làm vậy với nó.

“Thằng con trai nào cũng có nguyên tắc kiêu hãnh của nó, và không ai có thể phá vỡ.” – Nó nhủ thầm rồi cũng lê chân mà bước đi khỏi ánh nhìn của cô.

Hai người đó yêu nhau khi còn là học sinh, nó học lớp 12, còn cô bé đó là một nữ sinh lớp 11. Như bao mơ mộng của tuổi học trò, hai người đó yêu xa, và tưởng tượng về một tình yêu lớn hơn sau khi ra khỏi bàn ghế nhà trường, cùng nhau bước đi, tay nắm chặt. Nhiều người đã nhìn tình yêu của họ để ngưỡng mộ. Như bao thằng con trai khác, nó thể hiện tình cảm với người nó yêu, đôi khi là quá lố, họ nhìn vào, họ ghen tị, rồi họ cười, và họ động viên. Nó cười mãn nguyện khi lòng tự trọng được nâng niu trong vòng tay của kẻ khác.

Hai người quen nhau từ trước khi yêu nhau rất lâu, vài năm trước đó. Gặp nhau khi còn là những đứa trẻ, cười giòn tan với những trò nô đùa. Rồi thời gian cứ trôi, cho tới khi suy nghĩ cả hai bắt đầu định hình về thứ tình cảm xa xôi nảy nở. Cô bé ngày nào từng chạy theo nó trong những trò chơi con nít lớn dần, giờ đã dậy thì, phổng phao và xinh đẹp dần lên trong mắt nó. Nó nghĩ là nó bắt đầu biết cảm giác thích một đứa con gái là như nào. Nhưng xa nhau quá, nó 1 nơi, cô bé đó 1 nơi, có biết nhau họa chăng cũng chỉ là qua những dòng chat yahoo vội vã trước khi bố mẹ bắt tắt máy học bài.

“Anh về Hưng Yên rồi à ?”

“Ừm về rồi, hi. Em không đi học à mà online vậy ?”

“Em học xong rồi.”

“Ừm, mai có phải học không ?”

“Có chứ, bao giờ anh lại xuống đây chơi ?”

“Chắc hè anh lại xuống, tết thì không xuống được.”

“Ừm.”

“Thôi anh đi học đây, nói chuyện sau nhé.”

“Bye anh.”

Từng nhung nhớ cứ lớn dần lên trong tâm trí đôi trẻ, anh lớp 10, em thì lớp 9.

Rồi nó đi học xa nhà tít trên thủ đô, trường nội trú, môi trường mới mẻ, nó không được xài điện thoại, máy tính, hay bất cứ thứ gì có thể liên lạc ra bên ngoài. Tính nó ưa bay nhảy, nó quên dần cô bé đó, thay vào đó là những trò chơi mới, những người bạn mới, tình yêu đương học trò cũng mới mẻ. Từng dịp định kì về quê nó cũng không còn chờ đợi nick yahoo của cô bé đó sáng.

“BUZZ”

“T à ?”

“Vâng, anh được về nghỉ à ?”

“Ừm.”

“Khi nào xuống HP chơi nữa không ạ ?”

“Chắc hè đó, HP cũng có gì chơi đâu.”

“Hi, anh xuống nhà K chơi, rồi em qua đó chơi cùng.”

“Thôi, để hè rồi tính.”

“Ừm, thôi em đi học.”

“Next đi nhé.”

“Anh nói kiểu gì thế ?”

“Kiểu gì ?”

….

Không có tin nhắn đáp lại, nó lại nghĩ về cô bé đó, nó nói gì quá đáng à, ôi thôi, sao đâu, dù sao thì nó vẫn là nó. Có nên nhắn tin xin lỗi không, thôi không cần đâu, mai lại lên trường rồi mà. Khi đó nó học lớp 10.

Hè năm đó nó cũng không có mặt tại HP như lời nó hẹn. Rồi mãi sau đó, khi lên lớp 11, rồi thời gian trôi, qua lớp 11, nó cũng không còn nhớ gì cả, nó còn nhiều thứ để nghịch hơn, để sĩ gái, để ngầu, nó vẫn là vậy.

Hè năm đó, nó lại xuống HP, để chơi, để xả stress, để vui, có anh có em, có bạn có bè, nó lại nhớ về cô bé đó. Không biết có gặp lại nhau không. Không biết cô bé đó có còn nhớ ai là ai không, nó lại miên man những cái cảm xúc vô định.

Cái ngày gặp lại là khoảnh khắc tim đập liên hồi nhưng mặt vẫn phải tỏ ra không care đến điều gì dù thế giới có sụp đổ.

Lúc đó nó đang ngồi bên cái bàn làm việc nhà bác nó, chân gác lên bàn ngồi xem phim với thằng anh họ với sự hào hứng hết mức. Rồi một cái bóng chạy vào, vứt cặp lại trên bàn và tìm kiếm sách.

“Ai đấy K ?” – Cái bóng đó quay lại hỏi thằng anh họ về giọng nói lạ.

Rồi trong một khoảnh khắc mà nó không thể quên, không bao giờ quên, hai ánh mắt chạm nhau, nó nhớ lúc đó nó cúi đầu chào và hạ chân khỏi bàn theo cách lịch sự nhất mà nó còn nhớ được trong đầu, cô bé ấy sững lại rồi cũng chạy vụt khỏi cái bàn làm việc và chạy xuống nhà. Nó chùng lại vài khắc rồi lại tiếp tục xem phim khi trong lòng ngổn ngang.

Bữa cơm diễn ra vẫn tốt đẹp như những buổi sum họp gia đình hiếm có, nói nói cười cười, hỏi han thân mật, trêu đùa rộn rã. Nó liếc trộm nhưng dường như sự có mặt của nó cũng không làm cô bé kia thay đổi nét mặt, như kiểu nó không tồn tại trong bữa ăn vì những câu góp vui của nó cũng không được để tâm tới. Nó lại cặm cụi và trả lời những câu hỏi của bác.

Nó cũng buồn, cũng hơi hụt hẫng, cũng hơi e dè, hơi ngượng ngùng, và hơi xấu hổ khi nhớ lại tất cả những gì vốn có.

Rồi vài ngày ở chơi cũng qua, cô bé đó vẫn tránh mặt nó, vẫn vậy. Rồi thì nó cũng phải về. Nó chỉ tiếc không được gặp lại một lần nữa. Nhưng nó cũng không thể đong đếm được hi vọng cho tới giây phút nó bước xuống cầu thang, thì cũng là lúc 1 cái bóng người đang chạy vội lên, trừng người lại rồi nó không để cho bản thân suy nghĩ thêm một khắc nào

“T này..”

Theo tiếng gọi của nó, cái bóng người khựng lại rồi liếc qua nhìn nó.

“Anh phải về bây giờ, chào em nhé.”

Không biết là lời tự an ủi mà tới tận bây giờ thâm tâm nó vẫn tin rằng nó thấy ánh mắt cô bé đó như muốn níu nó ở lại, ánh lên 1 tia sáng rồi vội tan ngay.

“Anh về bây giờ ạ ?”

“Ừm, về thôi, hẹn gặp lại em nhé.”

“Vâng..” – 1 giây ngừng lại cũng tạm tan đi, rồi hai người quay đầu về hai phía.

Nó trở về cho tinh thần năm cuối cấp đầy biến động, còn cô ấy thì tiếp tục cho cuộc sống chả biết nó là ai trong đời.

Suốt đầu học kỳ lớp 12 vẫn vậy, trở lại trường, nó lại là nó, nó không còn nhớ lại về cô gái đã làm nó vấn vương những khoảnh khắc, nó đã quên, hay chỉ tạm quên, nó cũng không rõ.

Xui xẻo cho nó cái ký ức không còn đeo bám mãi tới khi nó online facebook. Đến bây giờ nó vẫn không nhớ tại sao nó và cô ấy lại là bạn bè trên fb, không nhớ nổi ai add và accept, nó chỉ nhớ là nó thấy hình cô ấy hiện lên newfeed. Cứ thế như dòng ký ức trôi tuột lại hiện tại của nó. Nó bất giác 1 dòng cmt.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian nó đang xả stress sau thi cùng đám bạn vào gái gú, ngắm gái, trêu gái… Nhưng nó lại nhớ tới cô ấy. Phải làm sao để nó không mất thể diện, cái sĩ diện, cái tôi của nó lớn hơn, nó gõ vào từng dòng inbox

“Anh D đây, em có dùng điện thoại không, nếu có liên lạc vào sđt anh : 09xxxxx, không thì thôi, vậy nhé.”

Nó định gửi, mà lại run, viết thế thì khác gì chửi xéo người ta đéo cần thì thôi, nhưng nó vẫn cứ nhắn gửi, và quyết định ngồi ôm điện thoại. Nó nhớ như in cái lúc đó, ngồi trong trường nội trú cấm điện thoại, tay thì run run chờ tin nhắn.

“Anh D à ?”

“Ừm, T à ?”

“Vâng, anh bảo gì em thế ?”

“À, không có gì, anh chỉ định hỏi cho đỡ vui thôi.”

Cô bé đó nhắn lại 1 nụ cười báo hiệu rằng nó đã không phải là kẻ làm phiền lòng nữa. Những ngày giáp tết vẫn rộn ràng với nó như vậy, vui ở ngoài, vui cả trong tim. Nó cứ đợi cho cái khoảnh khắc đó sẽ đến điều gì tiếp diễn như nó từng mong đợi. Nó nhớ như in lúc đó nó cầm điện thoại là tối mùng 2 tết, chập chừng 7h tối. Tin nhắn của cô ấy đến mà tim nó như chùng đi, nó cũng chả điều khiển nổi hành động của nó.

“Em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Anh cũng vậy.”

“Anh nói trước đi.”

“Anh thích em.”

“Em cũng thích anh. Ôi em đã đợi điều này từ lâu rồi.”

“Haha, thật không ?”

“Nhưng em không muốn ai biết, nên anh đừng nói với ai nhé, kể cả với K.”

“Ừm được rồi.”

Cái mối tình nó tưởng như đơn chiếc chỉ có một mình nó cũng diễn ra tốt đẹp như nó mong, tưởng như đó là điều đẹp nhất cho cái năm mới của nó.

Nó lại trở về trường nội trú, bắt đầu 1 năm học căng thẳng cho kì thi quan trọng nhất đời học sinh, nó phải đỗ ĐH. Quyết tâm nó lại cao hơn khi đằng sau lưng nó còn có bóng dáng một người con gái đứng nhìn. Từng cuộc điện thoại vội vã cho người yêu, từng tin nhắn ngập ngừng cũng dần thay vào là toán lý hóa chèn vào đầu nó. Nhưng từ đó, những stt sến sẩm cứ tăng dần lên trên fb nó với sự ngán ngẩm của bạn bè xung quanh, bọn nó nhìn nó và chỉ thở dài, yêu rồi đấy.

Nó đỗ ĐH, vào được ngôi trường mơ ước. Nó vẫn như in cái lúc nó đợi báo điểm mà chân tay nó như run lên mỗi lần xem tin tức, sắc mặt nó lại đổi màu, và nó nổi cáu. Nó sát phạt cô gái đó bằng những lời cay đắng chỉ để thỏa mãn cái lúc mà nó điên lên khi stress ập đến. Chia tay lên, chia tay xuống, thì vẫn còn một người nhẫn lại. Cô bé đó vẫn đủ kiên nhẫn đứng sau nhìn nó thành công.

Nhận kết quả mà nó mừng rỡ, nó gọi ngay cho người yêu, cô bé đó như vỡ òa ra trong sung sướиɠ, nó cảm nhận được niềm hạnh phúc, nó cảm nhận được tất cả.

“Anh này, anh biết em sợ nhất lúc nào không ?”

“Lúc lên giường lạnh lẽo à =)).”

“Điên, là cái lúc vừa qua.là cái lúc mà anh đợi điểm, em còn không biết nổi đâu là anh, may mà qua rồi.”

Nó chợt ngừng lại vài giây trong tiềm thức rồi cái cảm giác có lỗi lại trào lên sâu sắc hơn bao giờ hết. Nó thương cô ấy.

Trong lòng nó thôi thúc cảm giác muốn làm cho cô gái ấy hạnh phúc, nó muốn cô ấy vỡ òa ra lần nữa với những gì mà nó dành cho.

Rồi nó trở thành sinh viên một cách nghiễm nhiên. Nó vẫn duy trì tình cảm, người HP, người HN, cũng chẳng làm họ xa cách là bao. Một vài tuần nó lại bắt xe xuống với người yêu. Nhưng cũng từ đó, tình cảm của nó với cô ấy lại càng sâu đậm. Nó trở nên nhỏ nhen và ích kỉ hơn bao giờ hết. Nó ghen tuông, nó ghen một cách mù quáng với những gì diễn ra. Nó sợ mất người yêu, nó sợ không còn cô gái ấy, nó tung lên những lời nói có cánh trên fb để phô trương với cả thế giới.

“Anh này..” – Cô dựa vào vòng tay nó

“Anh đừng giữ em nhé, em không muốn, hãy cho em thấy anh yêu em nhiều, được không anh ?”

“Ừm..”

“Em không hề muốn thấy anh điên cuồng lên giữ em như vậy, em vẫn còn đây mà.”

“Ừm..”

“Hứa nhé..”

“Hứa.”

Giá như nó làm được theo lời nó hứa, giá như nó không cấm đoán mọi đường và điên cuồng lên như vậy. Những cuộc cãi vã cứ lớn dần, và tần suất tăng dần. Nó cho rằng nó là người lớn, mà nó để người yêu nó phải làm hòa với nó, phải xin lỗi nó, phải làm mọi cách để nó hết dỗi cô ấy. Nó người lớn, mà nó để người yêu nó phải khó ròng vì đau đớn bởi cái dạ dày quặn lên trong đêm, cô ấy chỉ cần 1 lời động viên từ nó, còn nó thì đang bận nũng nịu và hét lên trong điện thoại “Em có còn yêu anh không ?”.

Nó không thể đếm nổi số lần nó và người yêu cãi nhau, và bao nhiêu lần cô gái đó phải đau lòng. Nó đã từng hứa là người để người nó thương chia sẻ, vậy mà giờ cô ấy cũng không dám chia sẻ với nó điều gì, cô ấy cứ khép kín với nó, và nó thì cứ tạo cái vòng kìm kẹp giữa cả hai như vậy.

Bất đồng cứ lớn dần lên, cô gái ấy vẫn cần mẫn gặm nhấm nỗi đau mà nó ban phát, còn nó thì mải khoác lác với bạn bè về tình yêu đẹp. Cái gì đến rồi cũng phải đến, nó động tới lòng tự trọng của con người bé nhỏ mà nó hết mực yêu thương đó. Nó cấm cô ấy chơi với những thằng bạn xung quanh, nó cấm mọi niềm vui của cô ấy, nó cấm cô ấy làm việc mà cô ấy thích, nó cấm tiệt.

“Chia tay đi.” – Nó gào thét với nỗi ấm ức trong lòng.

“Anh nói cái gì ?”

“Nếu em không thể làm được như anh muốn thì chia tay đi.”

“Anh chắc chứ ?”

“Đừng có nói yêu anh nữa, như vậy cũng gọi là yêu sao ?”

“Em xin lỗi..”

“Đừng có xin lỗi nữa, suốt ngày xin lỗi mà em cứ vậy hả ?”

“…”

“…”

Im lặng cứ kéo dài suốt cái khoảng lặng của cả hai con người đó, một người cam chịu, một kẻ thì độc tài.

“Em xin lỗi vì không thể làm như lời anh nói, em xin lỗi vì đã không thể làm như vậy. Xin anh cho em được nói yêu anh một lần nữa. Em yêu anh. Chào anh.”

“Đừng có nói yêu anh.”

Rồi thì cũng không còn tín hiệu báo lại một điều gì tốt đẹp. Linh cảm báo cho nó đây là điều chẳng lành, nó không khóc, nó lặng lẽ ra khỏi nhà và dong xe đi khi thành phố rơi vào giấc ngủ lúc 2h sáng…

Tiếng chuông điện thoại ngắt quãng câu chuyện em đang kể cho EN. EN vội vàng quơ tay lấy cái điện thoại. Mặt chút biến sắc rồi lặng lẽ nghe điện thoại. Em cảm nhận thấy 1 sư riêng tư nên ra khỏi phòng và đi vệ sinh.

Trở vào cũng là lúc điện thoại buông khỏi tay EN, mặt EN tái mét đi theo chiều hướng xấu nhất em có thể tưởng tượng.

“Anh ơi, em phải đi Hải Phòng, ngay bây giờ…”