Chương 15
Bố thằng H ra khỏi phòng thì cũng là lúc căn phòng trở nên im ắng lại. Thằng H ngồi ôm đầu, EN từ từ đi vào phòng. Em nghĩ trong thằng H bây giờ đang giằng co cảm xúc, vừa bức xúc, vừa sợ. Bức xúc vì nó đã bị tát trước mặt em bởi bố nó 1 sự hạ nhục mà đối với 1 thằng sĩ diện cao như nó sẽ không chịu nổi. Sợ, thằng này là 1 thằng sợ bố, và nó đang sợ tới cái điều mà bố nó đã đe dọa trước khi đi. Thực sự thì em cũng không thể hiểu nổi, cản em thì không có gì lạ, nhưng tại sao lại cản cả thằng H, chắc chắn điều này có uẩn khúc, không biết thằng H và EN có nhận ra không hoặc cả hai đều biết đó là gì, trừ em.EN khẽ vòng tay qua vai em, cảm giác như đại gia ngồi rồi có kiều nữ vòng tay ôm sau lưng, thêm điếu xì gà thì like a boss ngay . Em nhìn thằng H, nó ngẩng lên rồi hằn học nhìn em
-“Nếu tao không đến được với X thì mày cũng không có cửa đâu con ạ.”
“Giờ mày định làm gì ? Đến người đẻ ra mày cũng đâu có ủng hộ mày, đừng hão huyền, có lớn thì có khôn tí đi, mày đã e ấp quá lâu trong vòng tay ông bà già rồi đấy.”
-“Mày..nhưng bố tao cũng đâu có ủng hộ mày.”
Tự dưng em bật cười vì câu nói ngu xuẩn và sự ấu trĩ của thằng này . Em chỉ muốn ngồi dậy và hét vào mặt nó “Ngu như chó” nhưng EN đã bấu vào vai em nên em im lặng
“Anh về đi”-EN nhìn thằng H rồi nói
“Mọi thứ với mày đến giờ phút này còn chưa ngã ngũ sao ? Hãy về sống trong vòng tay bố mẹ đi, tao nghĩ cuộc đời mày cho tới lúc già đã được ông già mày sắp đặt rồi đấy.”
Các thím sẽ hỏi sao em lại to mồm như thế, em xin trả lời, em mà biết thì em chặt đầu cho các thím ngồi ỉa lên rồi. Em cũng chả hiểu nhưng em cảm thấy thắng lợi nằm trong tay mình, đó là sự tự tin để em nói những lời đó. Thằng H nhìn em rồi liếc qua EN, nó khổ sở đứng dậy rồi lê bước đi đúng nghĩ 1 kẻ bại trận “Thắng làm vua, thua ăn cứt” , đó là quy luật cuộc sống. Em biết em chưa thắng nổi 1 thứ gì cả nhưng hôm nay nhìn thằng H như vậy đã tạm cho em hả hê, thậm chí cả vụ nó đánh bạn em. Nói với nó vậy nhưng em biết sự việc chưa ngã ngũ 1 chút nào, mọi thứ vẫn đang rất mơ hồ, mọi thứ đều khiến em băn khoăn. Bố thằng H, bố EN, những người mà đối với họ em chỉ là hạng tép riu nhưng em phải cố hết sức. Em tin em và EN chưa thể cạn duyên, duyên và số liệu có hòa hợp không thể quyết định trong một sớm, em phải tiếp tục, đó là điều đang cháy trong em bây giờ.
EN khẽ tựa má vào má em
“Sao tự dưng anh lại xuất hiện thế này ? Nãy anh làm em sợ quá.”
“Linh cảm của những người đang yêu.”
“Thôi đi, sến kinh.”
“Hề, mà sao bố thằng H lại ở đây ? Sao em lại khóc ?”
EN buông em ra rồi vòng qua cái ghế trước mặt em
“Em cũng không biết, tự dưng ông ấy gọi sẽ đến rồi ông ấy nói em lằng nhằng và sẽ nói với bố em về chuyện em yêu anh, bôi xấu anh và vẽ ra 1 cái viễn cảnh tương lai mà em sẽ lấy người đàn ông mà ông ấy chọn cho em, không phải anh, chẳng phải thằng H.”
“Sao lại thế ? Ông ta là bố thằng H cơ mà.”
“Em không biết nữa, có thể giữa người lớn có chuyện, em cũng chưa dám tìm hiểu sâu.”
“Ờ, mấy ông bà già lắm chuyện lắm, cứ từ từ.”
“E biết rồi, mà sao người a lại xây xát thế này hả ?”
“Nay lên trường xong vật nhau với mấy em bên viện ngoại ngữ.”
EN trừng mắt nhìn em rồi kéo tay em lại, tí ngã rồi đập đầu vào ngực EN
“Tôi phải cắn cho a 1 cái để in dấu lên cho anh chừa.”
EN túm chặt lấy tay em rồi đưa lên miệng, linh cảm có chuyện chẳng lành, em hét to
“Á, chó cắn rách áo, cứu tôiiii…”
Và cái áo rách thật các thím ạ, khổ thân em, EN kéo toạc cả cái bả vai ra, em mếu máo nhìn EN làm EN phát cười ra mới buông chứ không cứ nghiến mãi cái bắp tay em. Buồng ra rồi lại véo vào hông 1 cái sun tới tận hạ bộ
“Bảo ai là chó hả ? A rất láo nhá.”
“Anh có bảo em đâu, cứ giật nảy lên. Mà anh không tin nổi em lại lộ bản chất hoang dã sớm thế.”
Lại véo rồi lườm em, em cười rồi cũng phải đứng dậy đi về, kéo lại cái vai áo cho chỉn chu rồi bước xuống nhà
“Này, em muốn..”-Đưa tay chỉ má, chắc muốn thơm
Đúng cái tình huống em thích, em vờ sờ tay tới thắt lưng kéo ra
“Hay quá, anh cũng muốn.”
“Dê già này”- Lại véo
Em gượng cười quay lại nhìn EN rồi ghé sát đầu vào thơm EN. Da EN mịn thật, các thím có bao giờ sờ vào lòng bàn chân của 1 đứa trẻ sơ sinh không, mịn y như vậy, lại không có phấn, mặt mộc, em phê quá cứ dí mãi môi vào tới khi bị EN đẩy ra, vô duyên quá
“Lợi dụng phun nước bọt lên má tôi à ?”
“Phê quá, hề hề.”
“Đúng là da^ʍ dê đê tiện, về đê.”
Em cười rồi bước ra về. Về tới nhà tắm rửa bôi thuốc xong thì ngồi lướt voz tí xong định cuốn chăn đi ngủ. Cũng chả có gì mà rì viu cho các thím. À, có chuyện, con nhỏ đi xe đạp điện.
Chả là em đang ngồi lướt voz thì có tin nhắn đến, em nghĩ là EN nên cũng từ tốn mở ra xem
“Chào cậu .”
Theo kinh nghiệm của em thì đây là rơi vào 3 trường hợp, 1 là lừa, 2 là nhầm số, 3 là mấy thằng bạn em trêu. Nghĩ vậy nên em lạnh lùng nhắn tin lại
“Ai ?”
“Kiêu thế ? Tôi muốn làm quen với cậu ?”
“Nói luôn rồi cho làm quen, lông lách mọc có nhổ không ?”
“Vô duyên, tôi đã nói cậu rồi, đừng có chua ngoa như thế, ế vợ đấy.”
Nhận được tin nhắn này thì em cũng đã định hình được đầu dây bên kia là ai
“Ờ, có gì không ? Sao lại có số tôi ?”
“Không phải việc của cậu. Tôi chỉ định hỏi xem chân cậu sao rồi cho đỡ tội lỗi thôi.”
“Số tôi thì tôi phải biết chứ. Nếu bọn Hàn Quốc cho thì bảo tôi chưa khái gì với Triều Tiên còn nếu Triều Tiên cho thì bảo bọn Hàn Quốc chưa moi móc được gì từ tôi, thế nhé, chào.”
“), vớ vẩn. Nghe thế biết cậu cũng lành rồi. Còn tôi thì không sao cả, không 1 vết trầy nên cậu khỏi thấy tội lỗi.”
“Hãy tưởng tượng nếu nhà cô đang cháy và tôi có 1 xô nước thì tôi sẽ đi dội bồn cầu, đó là không quan tâm.”
“Tôi chả cần, 1 xô nước cũng chả khiến nhà tôi ngừng cháy.”
“Thế hả ? Thế thì kệ cm nhà cô chứ.”
“Đanh đá, vậy thôi, tôi ngủ đây, chúc ngủ không ngon :P.”
“Cứ ngủ, không phải báo cáo. Ngỏn ngu.”
Thực sự em cũng không có cảm tình với con bé này lắm, thấy nó hơi lạ thôi, với cả em cũng chưa nhìn rõ mặt nó, chắc cá sấu nên em cũng chả quan tâm, hoặc em đã có EN nên không để ý tới thế giới nữa rồi . Vừa nghĩ tới EN thì EN gọi
“Em có 30s, bắt đầu.”
“Mai đi công viên không anh ?”
“Vào công viên đá gà với nhau à ?”
“Ý em là công viên nước, đi không anh.”
“Nhưng mà, anh đang hết tiền, vào lại sợ làm phiền tới những người có tiền.”
“Bày đặt, mai em bao, được nhé ?”
“Ây thôi, con gái dùng bao không tốt, em cứ để anh.”
“Lúc nào cũng chỉ thế là tài thôi, em mà ở đấy là anh ăn tát rồi, mà thôi, đi đi anh.”
“Rồi, cấm mặc bikini, đừng tưởng 3 vòng đầy đặn đi khoe thiên hạ nhé, nó GATO chọc xịt silicon đấy.”
“Cứt ý, hàng thật đấy, haha. Quyết định thế nhé, mai em qua đón anh, giờ ngủ ngon nhé anh.”
“Ừa, được rồi, ngủ thôi, em ngủ ngon nhé .”
“Anh ơi, em bảo.”
“Cho phép nói.”
“Thôi, không có gì.”
“Đùa, nói đi vợ êiii..”
“Yêu anh.”
Nói xong thì tắt máy cái rụp, thất vọng về cách sử dụng điện thoại của giới trẻ ngày nay. Nhưng nghe được câu của EN cũng ấm lòng. Em nghĩ vẩn vơ rồi lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Em cảm thấy buồn buồn ở lòng bàn chân, theo phản xạ, em đưa chân lên gãi rồi huơ huơ trong không trung cho tới khi em cảm nhận được va phải vật gì đó mềm mềm. Một tiếng la thất thanh kèm theo 1 cú đập mạnh vào đầu gối em làm em choàng tỉnh trong vô thức. EN đang xoa tay rồi lừ lừ nhìn em
“Đạp vào tay tôi làm tôi ngã va này hòm rồi này.”
“Ai bảo chửa sáng đã thích quấy.”
“9h rồi còn chửa sáng, có nhớ hôm nay làm gì không hả ?”
“Rồi, đợi anh tí, đi vệ sinh nhẹ cái cho thoải mái.”
EN chả nói chả rằng ngồi ấn điện thoại. Xong xuôi thì em đưa EN đi công viên nước. À, quên chưa kể, EN nhuộm tóc đen rồi các thím ạ, em bảo em thích màu đen là EN nhuộm lại ngay, trông cũng chả xấu đi mà hiền vô cùng, thích cực . EN ôm chặt lấy em, cảm giác hạnh phúc vô cùng rồi tự nhiên bụng em kêu ọt ẹt vài cái, EN cười rồi bắt em tạt vào lề mua 2 cây xúc xích rồi đi tiếp. Giờ thì em mới thấu những thằng có gấu thường vui vẻ hơn những thằng F.A, em giờ cũng đang như thế. Đến nơi gửi xe xong xuôi thì EN đi thay đồ, tự dưng nhớ ra là em không mang theo quần đùi, EN cứ thấy em tần ngần mãi mới gọi
“Anh vào thay đồ đi.”
“Quên mang rồi, giờ chỉ có tụt cái này ra rồi mặc cái quần con mà lon ton thôi.”
“Đây ông tướng, tôi mua rồi.”
EN đưa cho em 1 cái quần đùi, may quá, không phải quần bơi, em chúa ghét mặc quần bơi, nó cứ lồ lộ chả khác gì mặc cái xà lỏn còn đỡ hơn. Em thay xong thì EN cũng vừa ra gửi đồ. EN ăn mặc cũng kín đáo, đồ bơi nhưng là cái váy xòe kèm quần đùi ở dưới, bên trên xẻ ngang cũng vừa tới tầm khe ngực, nhìn “muốn ăn” đáo để. Bao nhiêu ánh mắt ngoái lại nhìn EN, có tay cứ ngoái lại nhìn đi tí va vào cột thì được con người yêu kéo lại, con bé giận cứ đi trước làm thằng bé phải đuổi theo. EN nhìn em cười cười
“Đi bơi.”
“Thôi, anh có biết bơi đâu, giờ em cứ đi đi, anh ra nằm sông Lười tí rồi quay ra hồ tạo sóng nhé.”
“Cũng được, tí ra đấy em dạy anh bơi.”
EN nháy mắt với em rồi chạy đi. Em đi ra kiếm cái phao rồi nằm trên cái sông Lười cho nó tự trôi. Cũng phê đáo để nên em cứ nằm vậy, thỉnh thoảng va quệt với mấy em cũng đỡ vui đi vài phần. Sông chạy hết 1 vòng thì em ra chỗ trượt xem bọn nó. Nhìn bọn nó bơi mà thèm, em ước gì cũng bơi được như thế. Vừa ngồi tí soi gái thì thấy 1 bé trượt xuống hồ rồi ngoi lên đi lên bờ, tại nó lên bờ đứng trước mặt em thì em mới thấy. Dáng dấp con bé cứ gọi là tuyệt vời. Mông cong, eo thon, bikini hồng làm em không khỏi rời mắt khỏi nó . Da trắng, đứng cứ như người mẫu, được cái cũng cao ráo đầy đặn, muốn nhìn mặt lại sợ xấu nhưng vừa tầm ao ước thì nó quay đầu lại và nó nhìn thấy em.
Con bé há hốc mồm ra nhìn em rồi chỉ tay
“Sao cậu lại ở đây ?”
Tưởng ai, hóa ra người quen, con bé xe đạp điện đây mà..
—————-