Chương 9
Căn phòng trở nên im ắng lạ thường. Chỉ còn lại tiếng thở của ba con người và tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên tường. Ảnh liếc mắt sang phía Tùy Tâm, ái ngại. "Có lẽ cô ta vẫn chưa quen với những cảnh chém gϊếŧ như thế này", Ảnh nghĩ thầm trong đầu.
Thế nhưng gương mặt của Tùy Tâm lại vô hồn. Cô đang cố gắng che dấu nỗi sợ hãi ở sâu thẳm bên trong mình.
Ảnh hắng giọng nói rằng anh ta sẽ ra ngoài gọi Lam Đàm điều trực thăng đến đây. Lam Tư phẩy tay, ý bảo anh ta ra khỏi phòng. Ảnh liếc nhìn Tâm Tâm một lần nữa trước khi bước ra ngoài.
Tùy Tâm cảm thấy cả tòa nhà đang chao đảo như sắp đổ sụp xuống. Cho tới khi Lam Tư bước tới bên cạnh và ôm lấy cô, để cô dựa hoàn toàn vào người hắn thì cô mới nhận ra những đợt sóng run rẩy ấy đến từ chính bản thân mình.
Mi mắt yếu ớt cố khép chặt lại, xua đuổi những cơn ác mộng ban ngày nhưng không thể.
Trái lại với những điều cô mong muốn, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi ngày một nhiều trên gò má. Nước mắt che phủ tầm nhìn của cô, khiến cô không thể thấy bất kì thứ gì. Kể cả gương mặt của Lam Tư.
Hắn ta ôm chặt lấy cô, ghì đầu cô xuống hõm vai mình. Tùy Tân cảm thấy như hộp sọ của mình bị lõm theo lực từ tay hắn ta rồi, nhưng cô mặc kệ, không một lời kêu than. Những tiếng thút thít ngớt dần rồi biến mất nhưng cơn run rẩy vẫn còn.
Bất chợt Tùy Tâm vùng ra khỏi vòng tay Lam Tư. Gương mặt hắn ta có chút ngỡ ngàng. Viền mắt cô còn đỏ hoe, lông mi đẫm nước. Thế rồi cô cất tiếng với cái giọng bình tĩnh lạ thường - đến chính cô cũng không thể ngờ được :
- Có tiếng động lạ. Nhanh hơn nhịp tim của con người nhưng chậm hơn tiếng kim đồng hồ.
Lam Tư sững người. Anh khép hờ mi mắt, im lặng lắng nghe. Anh dồn mọi sức lực vào đôi tai của mình, nghe ngóng thật cẩn thận.
Và rồi anh thấy nó. Nó phát ra những tiếng tích tắc như đồng hồ nhưng chậm hơn. Nếu không để ý kĩ sẽ không thể nhận ra vì nó sẽ lẫn vào tiếng kim đồng hồ.
Mẹ kiếp, vẫn còn có kẻ muốn hại ta sao ? Mà tại sao mình lại không nhận ra, chẳng lẽ vì lo lắng cho cô ấy đến phát điên ?
Lam Tư vò đầu, anh thực lòng muốn trả lời những câu hỏi trong tâm trí mình. Anh kéo tay Tùy Tâm ra khỏi phòng. Nhưng đã quá muộn.
Tòa nhà bắt đầu rung chuyển. Một tiếng rít khủng khϊếp phát ra từ đâu đó. Những miếng kính đang bắt đầu rạn ra. Rồi chúng rơi xuống, từng miếng, từng miếng một.
Những mảnh thủy tinh rơi xuống đất, phát ra những âm thanh leng keng nhạt nhẽo. Bụi phủ trắng xóa. Thủy tinh rơi xuống ngày một nhiều.
Nhưng cô không cảm thấy đau. Cô tự hỏi có phải là do mình đã chết ? Hay là khả năng chịu đau đã đạt tới mức hoàn hảo rồi ? Tùy Tâm từ từ mở mắt.
Và rồi cô nhận ra, mình vẫn chưa chết, khả năng chịu đau của cô cũng không hề đạt tới mức hoàn hảo. Chỉ là đã có ai đó đã chịu cơn đau thay cô, không để bất kì mảnh thủy tinh nào rơi xuống người cô.
Gương mặt của Lam Tư được phóng to trước tầm mắt cô. Đôi mắt hắn ta sẫm lại, dường như không thể chạm được tới đáy. Cặp lông mày nhíu chặt lại. Bờ môi dày mím đến có hằn. Hắn ta ... đang lấy chính bản thân mình che chở cho cô.
Tùy Tâm cảm thấy hốt hoảng. Cô chỉ là một kẻ hầu, một người theo chân lão đại. Vậy mà hắn ta lại che chở cho cô. Nếu hắn ta có mệnh hệ nào, chẳng phải là cô sẽ chịu tội trước cả giới hắc đạo sao ? Nhưng cô thực sự, thực sự rất lo lắng cho hắn.
- Anh .... Đi ra khỏi người tôi mau lên ! Tránh ra, anh bị sẽ bị thương đấy !!
Tùy Tâm la lên. Cô sợ hắn ta sẽ gặp vấn đề, sẽ bị thương, sẽ chết. Cô không muốn điều đó xảy ra. Tùy Tâm đẩy hắn ta ra khỏi mình nhưng với sức lực của cô thì chẳng làm được gì.
Những lời nói tiếp theo của cô không còn phát ra thành tiếng được nữa. Lam Tư dùng chính bờ môi của mình để ngăn lời nói của cô lại.
Đôi môi hắn ta lạnh và ướt. Giống như một cơn mưa. Còn môi cô thì ấm. Giống như những hạt nắng ngoài kia.
Hai cánh môi chìm đắm trong sự say mê. Bên dưới lớp áo, nhịp tim của họ trở nên nhanh một cách bất thường. Mặc kệ tiếng rít chói tai, mặc kệ những mảnh thủy tinh đang rơi xuống ngay bên cạnh, họ chìm đắm trong thế giới của mình.
Bất chợt Lam Tư tách môi mình ra. Tùy Tâm mở bừng mắt, ngại ngùng. Hai tai cô đỏ ửng, nóng ran. Bờ môi đã trở nên ran rát sau màn nóng bỏng ấy.
Lam Tư chậm rãi đứng lên. Cô nhận ra tiếng rít đã biến mất, những tấm kính vỡ nát, rơi hết xuống sàn nhà. Mái tóc đen nhánh của cô vương vài mảnh thủy tinh vỡ. Tùy Tâm giơ tay lên gỡ chúng ra khỏi tóc. Ngón tay cô bị cắt một đường thật ngọt.
Hốt nhiên Tùy Tâm nhớ tới Lam Tư. Một mảnh thủy tinh có thể khiến cô chảy máu như thế này, vậy còn hắn ta. Cô nhận ra chỉ còn một mình trong phòng. Cô chạy ra ngoài, chạy theo Lam Tư.
Hắn ta đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng. Những mảnh thủy tinh cứ thế đâm thẳng vào tấm lưng của hắn ta. Máu chảy ra từ những vết thương hở ấy, nhuộm đỏ cả chiếc áo. Tùy Tâm cảm thấy sự lo lắng đang dâng lên trong lòng mình.
Mẹ kiếp, mang tiếng là lão đại mà còn ngu hơn cả lợn. Sao không chạy đi mà còn che cho cô chứ ? Ít ra cũng nên lấy tấm thảm ở bên cạnh phủ lên để bớt thủy tinh găm vào người chứ ? Hắn ta còn biết suy nghĩ không vậy ?
Cô đẩy mạnh guồng chân của mình lên để bắt kịp Lam Tư.
Cô kéo tay hắn ta rồi chạy ra ngoài. Chắc hẳn giờ này Lam Đàm cũng đã vác xác được tới đây rồi chứ ? Con mẹ nó, tốt nhất là anh ta nên lê xác đến đây cùng cái phi cơ rồi. Nếu Lam Tư không được đưa tới bệnh viện kịp thời thì e là hậu quả khó lường.
Cô biết Lam Đàm là một bác sĩ giỏi. Nhưng với hàng ngàn mảnh thủy tinh găm vào lưng và lượng máu Lam Tư mất đi, cô không nghĩ anh ta có thể một mình xử lí được.
Chắc chắn Lam Tư đã mất khá nhiều máu. Cô nhận thấy mặt hắn ta hơi xanh đi. Bất giác, cô xiết chặt tay hắn ta hơn.
Ở bên ngoài, Ảnh đang đứng đó vô cùng bình thản. Anh ta đang nhìn lên bầu trời. Một cái nhìn đầy xa xăm.
Tùy Tâm ức. Nhưng cô không thể nhảy bổ vào gϊếŧ anh ta được. Cô và lão đại suýt chết trong kia còn anh ta đứng ung dung ngoài này ? Thật à ? Chết tiệt, ức chế thật !
Gương mặt Ảnh thoáng chút ngạc nhiên. Bây giờ thì cô có thể về đúng bản chất thật của mình rồi - đanh đá và không nhường nhịn ai :
- Anh làm cái mẹ gì thế ? Có nghe thấy tiếng vỡ của cửa kính trong kia không ? Tôi và lão đại đã suýt chết đấy ! Lam Đàm đâu ?
Tùy Tâm gào lên. Thực sự... cô sợ rằng họ đều sẽ chết ở đó. Cô sợ mình sẽ không thể cảm nhận được cuộc sống nữa. Sợ rằng mọi thứ sẽ chấm dứt. May mà cô không hoảng loạn hơn nữa vì có nụ hôn của Lam Tư. Cô bất giác đỏ mặt.
Thực chất Ảnh không hề nghe được tiếng cửa kính vỡ hay tiếng rít kinh hoàng phát ra từ đâu đó. Nếu nghe thấy - hay chỉ cần bất cứ giác quan nào phát hiện ra điều bất thường - anh ta sẽ bất chấp tất cả mà xông vào đó. Vì ở bên trong là Lam lão đại - người ta cưu mang anh ta từ những ngày anh ta còn non dại.
Ảnh đầy lo lắng nhìn sang Lam Tư. Mặt hắn ta vẫn lạnh nhạt như thế. Thôi đi lão đại, anh có cần làm màu thế không ? Máu vẫn chảy ròng ròng sau lưng kìa ! Nhưng tất nhiên, anh ta không có gan để nói lời đó ra thành tiếng.
Tùy Tâm bỗng cảm thấy gió nổi lên. Bụi bay mù mịt. Cuối cùng phi cơ riêng của Lam Tư cũng đã tới nơi. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Tùy Tâm nhanh chóng đẩy hắn ta lên phi cơ. Hắn ta lừ mắt nhìn cô nhưng rồi cũng mau chóng leo lên trên qua chiếc thang dây được thả xuống. Cô nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Lam Đàm. Chắc hẳn anh ta cũng thấy lo lắng cho lão đại.
Khác với Tề Gia, người ở Lam Bang vẫn luôn thể hiện cảm xúc của mình. Chính vì vậy cô mới có thể thấy gương mặt biểu cảm quá đáng đến suýt khóc của Lam Đàm.
- Bệnh viện tốt nhất của Bangkok. Nhanh lên. Cấm cãi lại lời tôi.
Tùy Tâm cáu gắt với Lam Đàm. Cô tiến về phía Lam Tư, đặt hắn ta ngồi xuống ghế.
- Ngủ đi. Đừng cãi lại tôi. Anh mệt rồi !
Cô nhẹ nhàng thì thầm với Lam Tư. Một điều kì lạ xảy ra, hắn ta nghe theo lời cô thật. Nhìn hắn chìm vào giấc ngủ, trong lòng cô dậy lên những cơn sóng không yên.