Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 34: Đau lòng

Edit: Thanh Thanh

Thăm bà Chu xong, Bùi Xuyên cùng Bối Dao đều về tiểu khu. Vốn dĩ vừa lúc được nghỉ cuối tuần nên Bối Dao cũng về nhà luôn.

Cô vừa đến cửa tiểu khu đã thấy em trai Bối Quân nhà mình đang ngồi xổm cùng mấy bạn nhỏ khác đào giun.

Đứa nhỏ hự hự đào đến hăng say, ánh mắt Bối Quân vừa nhìn thấy cô, cặp mắt  đen láy liền sáng lên, tay nhỏ của cậu nhóc bẩn kinh khủng, đứng lên  liền chạy như bay sà vào lòng cô, hét lên vui vẻ: “Chị!”

Bối Dao ngồi xổm xuống, ôn nhu mà ôm lấy cậu nhóc. Tiểu Bối Quân đầu cọ cọ trong ngực cô, ai nhìn vào cũng thấy cậu nhóc đối với chị mình vô cùng quyến luyến và thích cực kỳ.

Sau đó tiểu Bối Quân thấy một anh trai đứng bên cạnh chị mình. Bùi Xuyên lạnh mặt lạnh lùng nhìn cậu nhóc. Bối Quân lập tức rụt vào trong ngực Bối Dao. Lá gan cậu nhóc vốn dĩ cũng coi là lớn nhưng lúc này lại không dám hé răng.

Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên cái tay nhỏ đen sì của cậu nhóc đang để trên vai Bối Dao.

Bối Dao cảm thấy em trai đang sợ hãi. Bối Quân tuy mới bốn tuổi, nhưng lá gan không hề nhỏ. Sau đó thấy Bối Quân nhút nhát sợ sệt mà nhìn Bùi Xuyên.

Bối Dao nói: “Cậu ấy là anh Bùi Xuyên, tiểu Quân đã quên rồi sao?”

Bối Quân còn nhỏ, lúc này vẫn kiên trì không đáp lời.

Bùi Xuyên không nhìn hai chị em cô nữa, đi lên tầng.

Anh chưa từng ôm Bối Dao, một lần cũng không có. Nhưng khi anh còn nhỏ đã từng nhận được sự ôn nhu ấy. Đáng tiếc khi trưởng thành, dù cho cô ngây thơ, cũng hiểu nam nữ khác biệt, cô sẽ bảo trì khoảng cách với anh, giống như trước kia anh vẽ Sở hà Hán giới. Khi còn nhỏ, nụ hoa trên búi tóc nho nhỏ của cô sẽ lơ đãng mà vượt qua ranh giới đó nhưng khi bọn họ trưởng thành thì lại vô cùng tuân thủ giới hạn kia.

Tiểu Bối Quân nhẹ nhàng cáo trạng ở bên tai chị mình: “Em không thích anh ấy.”

Bối Dao bật cười, hỏi em mình: “Vậy em thích ai?”

“Anh Hổ Tử.”

Bối Dao cười đến mắt hạnh cong cong: “Đúng, anh Bùi Xuyên thật là hung dữ.”

“Chị cũng sợ anh ấy sao?”

“Ừ.”

“Vẫn là anh Hổ Tử tốt, anh ấy sẽ mang theo bọn em đi chơi.”

Bối Dao nghĩ thầm, Bùi Xuyên thật là trời sinh không có duyên với trẻ con. Khi còn nhỏ không có bạn chơi cùng, trưởng thành rồi thì trẻ con cũng không thích anh. Bối Quân không quen biết anh Bùi Xuyên này nhưng xuất phát từ bản năng của trẻ con, cậu nhóc nhìn ra được anh trai này tính tình cực kỳ không tốt.

~~~

Triệu Chi Lan đã báo cảnh sát hai ngày trước, cảnh sát tìm kiếm nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được con chó đã dọa con gái và con trai nhà bà.

Tuy đây không phải mùa hoa cải dầu nhưng làm một người mẹ, trong lòng Triệu Chi Lan vẫn sầu lo không thôi. Bà hai ngày này mỗi ngày đều tự mình đưa đón con trai. Qua hồi lâu không thấy con chó kia đâu nữa cuối cùng bà mới an tâm.

Bối Quân bốn tuổi, ngày ngày mang theo một cây kiếm nhỏ, muốn lên trời, xuống đất.

Hôm nay Triệu Chi Lan nấu cơm, Bối Dao làm bài tập, cậu nhóc liền cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu đi ra trèo mấy cây dâu ở bên ngoài tiểu khu. Cây dâu đã rất già rồi, tiểu khu cũng rất lâu rồi, tuổi chúng nó vượt xa mấy đứa nhỏ này.

Bối Quân nhỏ nhất, mắt thấy mấy đứa lớn tầm bảy tám tuổi đều đang bò lên cây, cậu nhóc chân nhỏ cũng nỗ lực trèo. Có đứa nhóc cười: “Ha ha ha Bối Quân, đừng trèo nữa,em ở dưới chờ xem đi.”

Bối Quân ủy khuất cực kỳ nói: “Em muốn chơi với các anh cơ!”

“Tự chơi kiếm của mình đi.”

Đúng lúc này tiếng cười đột nhiên im bặt.

Một đứa nhóc ở trên cây hoảng sợ mà nhìn một con chó đen đang chạy từ xa đến: “Có chó kìa!”

Bối Quân cầm thanh kiếm nhỏ, lập tức bị dọa khóc. Đây chính là con chó ngày đó cậu nhóc và chị mình gặp. Lúc này nó đang sủa như điên mà xông đến, Bối Quân cũng chẳng còn quan tâm đến kiếm nữa.

Con chó hoang chạy đến khiến bọn nhỏ đều bị dọa khóc toáng lên. Nhưng mấy đứa trên cây không đứa nào dám trèo xuống cứu đứa nhỏ nhất dưới đất. Tất cả mọi người đều sợ hãi cực kỳ, nghe nói chó hoang có thể cắn nát thân thể trẻ con đó.

Bối Quân hai mắt đẫm lệ mông lung, được một cái ôm hữu lực lại lạnh băng bế lên. Thiếu niên quát: “Mẹ nó câm miệng.”

Bối Quân sợ tới mức im tiếng.

Bởi vì phải ôm cậu nhóc mà Bùi Xuyên gắt gao cau mày. Anh một tay xách Bối Quân, đem cậu nhóc đặt lên cây.

Con chó kia đã cắn chân anh.

Bối Quân ôm lấy thân cây, cúi đầu nhìn xuống. Thiếu niên kia tay không lạnh mặt mà một quyền lại một quyền đánh vào đầu con chó hoang, sau đó đè nó lên trên tảng đá mà đập.

Nó điên cuồng như vậy, dũng mãnh không sợ chết, giãy giụa lợi hại. Trong tiếng khóc của bọn trẻ, ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, con chó hoang dần dần không còn phản ứng, run rẩy ngã dưới tàng cây.

Vì chỗ này cách tiểu khu không xa nên tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đám người lớn chạy lại.

Lúc Bối Dao chạy xuống thì đã thấy mấy người lớn đứng vây quanh ở đó. Bùi Xuyên uốn gối ngồi dưới đất, hai bàn tay anh đều là máu, bên người là thi thể của con chó hoang kia.

Em trai cô thì ở trên cây khóc đến tê tâm liệt phế.

Trên tay Triệu Chi Lan vẫn còn dính dầu, vừa nhìn thấy thì đã lập tức đoán ra sự tình. Bà sợ tới mức chân đều nhũn ra, vội vàng ôm tiểu Bối Quân từ trên cây xuống.

Cha mẹ mấy đứa nhỏ kia cũng đều đến đón con nhà mình xuống.

Con chó kia đại khái là bị bệnh dại rồi. Mấy người lớn đều bị dọa đến điên rồi, vội vã đi kiểm tra thân thể của con mình.

Bạch Ngọc Đồng xuống dưới xem náo nhiệt, thấy anh kế ngồi dưới đất, biểu tình lạnh lẽo không khác gì băng tuyết tháng 12. Thi thể con chó kia thì vô cùng dữ tợn, đôi mắt không nhắm lại, lộ ra hàm răng dày đặc.

Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đồng bị dọa chết khϊếp. Đây có còn là người không? Người nào có thể đánh vỡ óc một con chó hoang chứ?

Trên tay anh tất cả đều là máu, ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích. Trên ống quần anh có mấy dấu răng chó, nhưng tất cả mọi người đều đang bận lo cho con nhà mình, không ai đến nâng anh dậy.

Trái tim Bối Dao như bị dội một thùng nước đá. Cô vội đẩy đám người ra chạy tới.

Đôi mắt hạnh hàm chứa nước mắt, dìu anh dậy: “Bùi Xuyên.”

Anh trầm mặc liếc nhìn cô một cái. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay cô lại vì anh mà khóc. Nhưng hai tay anh bây giờ đều là máu tươi, vô cùng dơ bẩn.

Thời thơ ấu, trong dịp đi chơi xuân, một màn lúc anh gϊếŧ con rắn kia lại xuất hiện trong đầu. Những ánh mắt hồn nhiên đó tránh anh như là tránh rắn rết.

Anh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Bối Dao ra, trong lòng cô đơn vô tận. Hóa ra trưởng thành rồi, có tiền, tâm tư cũng sâu hơn rồi nhưng vẫn không thể làm anh hùng, chỉ có thể là kẻ lạc loài.

Tiếng khóc chung quanh bỗng yên lặng, Bùi Xuyên giãy khỏi bàn tay Bối Dao đang nâng mình lên, tự mình trên mặt đất bò dậy.

Nhưng mà anh lại ngã trở về.

Mọi người lúc này mới ý thức được —— cẳng chân của thiếu niên này đã bị cắn hỏng.

Xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động.

Anh không phải người bình thường, cho nên sẽ mất cân bằng. Anh chật vật mà thử hai lần, trước sau không nhìn Bối Dao lấy một cái. Rốt cuộc ở lần thứ ba, anh cắn răng đứng lên.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn anh, anh lại không nhìn bất luận người nào, chỉ mang theo tự tôn cuối cùng của mình, kéo phần chân giả đã bị hỏng kia về nhà.

Anh đi ngang qua Bạch Ngọc Đồng, trên người mang theo lạnh lẽo tháng chín cùng mùi máu nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đồng lui về phía sau một bước, kinh sợ mà nhìn anh.

Anh đã đi xa.

Bối Dao ngồi xổm trên mặt đất, đem gương mặt vùi vào đầu gối, thân thể cô run rẩy, rơi lệ không ngừng.

~~~

Lần đầu tiên Bối Dao sâu sắc ý thức được có một số việc cũng không phải Bùi Xuyên sai.

Cô khổ sở mười mấy năm làm bạn, Bùi Xuyên cũng chưa có thể trở thành người tốt. Nhưng cô đã quên mất trong mười mấy năm qua, lòng người chưa từng thay đổi. Anh đã sớm không có cha mẹ đau lòng mà hỏi “Con trai à, con không sao chứ?”

Háng xóm chung quanh nhìn anh lớn lên đều biết tính cách anh quái gở như kẻ lạc loài, nên dù anh cứu con nhà họ thì cũng chẳng có ai dám đến nâng anh dậy.

Cảnh sát đã tới, sau khi kiểm tra mới xác nhận con chó kia mang theo virus bệnh dại.

Triệu Chi Lan sợ hãi, vội thu xếp để mang Bối Quân đi kiểm tra thân thể. Rốt cuộc thì khi xảy ra việc chỉ có Bối Quân đứng ở dưới gốc cây.

Bà là một người mẹ kiên cường nhưng cũng yếu ớt. Xưa nay bà vốn thiện lương nhưng khi chuyện này xảy ra thì bà vẫn sợ mất đi đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng. Vì vậy bà chẳng rảnh để lo cho ai khác.

Bối Quân sợ hãi, ở trên sô pha khóc nức nở.

Chỉ có Bối Dao, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng lần này cô không hề tới ôm cậu nhóc. Triệu Chi Lan thì vội vàng đi ra cửa tìm ba nuôi của bọn họ —— ba nuôi của bọn họ là bác sĩ.

Lúc này Bối Quân khóc lóc nói: “Chị, ôm.”

Bối Dao không nhúc nhích.

“Chị, ôm em.” Cậu nhóc không cam lòng, lại lần nữa vươn tay, Bối Dao hung hăng gạt cái tay kia đi.

Bối Quân trợn tròn mắt.

Cậu nhóc lớn đến giờ chỉ có Triệu Chi Lan mắng, Bối Lập Tài cũng thế nhưng Bối Dao chưa hề nói nặng lời với nó câu nào. Đây là lần đầu tiên chị đánh nó.

Sau đó cậu nhóc nhìn Bối Dao so với mình khóc còn khổ sở hơn.

Cô gái 16 tuổi khóc nức nở không thành tiếng. Bối Quân luống cuống, đi qua ôm lấy chị mình, cùng nhau khóc. Nhưng vẫn không hiểu vì sao chị lại đánh mình.

Bối Dao đẩy cậu nhóc ra, cô nức nở nói: “Chị bảo vệ cậu ấy nhiều năm như vâyj. Vậy mà lần đầu tiên cậu ấy bị thương nặng như vậy, lại là vì em.”

Bối Quân không hiểu gì chỉ khóc lớn tiếng.

Bối Dao nói: “Cậu ấy có thể không cần xông đến.”

Cô biết anh không tốt, anh máu lạnh vì thế nếu đứa nhỏ kia không phải Bối Quân thì anh sẽ không đi cứu.

Chân giả lộ ra dưới lớp quần bị cắn rách, bại lộ ra trước mặt người khác giống như bị người ta lột quần áo, nghiền nát tự tôn cuối cùng. Cô thậm chí còn nghĩ anh sẽ chết sao? Tất cả mọi người đều biết chó dại nguy hiểm thế nào, duy chỉ có người bị thương nặng nhất là Bùi Xuyên thì chẳng ai quan tâm.

Bối Dao lau khô nước mắt, miễn cưỡng gọi điện cho cha mình về nhà.

Cô đi xuống tầng, bước chân mềm nhũn.

Phiến cửa sổ đối diện kia không giống cửa sổ của cô bốn mùa nở hoa, hương thơm thoang thoảng. Bên đó chỉ có một bức rèm màu xám, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.

~~~

Bùi Xuyên cởi chân giả, nhắm mắt lại nằm ở trên giường.

Anh không đi rửa tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của  Tào Lị đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau Bạch Ngọc Đồng đã về, thanh âm run rẩy hỏi: “Mẹ, anh ta ở chỗ nào?”

Tào Lị cởi tạp dề hỏi: “Trong phòng, bên dưới xảy ra chuyện gì thế?”

“Con cũng không rõ lắm. Anh ta giống như bị chó hoang cắn, con chó kia rất lớn vậy mà đã bị anh ta đánh chết rồi. Mẹ biết không? Óc con chó kia bị anh ta đánh đến bắn ra ngoài, anh ta chính là đồ tâm thần, mẹ nói anh ta có thể hay không có một ngày……”

“Câm miệng!” Tào Lị cũng phát hiện giọng mình run lên, bà ta cố gắng trấn định lại, rồi nhớ tới cái quần bị cắn rách của đứa con riêng kia.

Sẽ không nhiễm bệnh gì chứ?

Tào Lị dù tâm cơ thâm trầm, nhiệt tình yêu thương 'trạch đấu' thì cũng vẫn sợ hãi khi chuyện liên quan đến mạng người, bà ta sẽ đến mức chân mềm nhũn.

Mẹ con hai người đều không dám đến gõ cửa căn phòng kia, Tào Lị chỉ có thể gọi điện để thông báo cho Bùi Hạo Bân còn đang làm việc.

Bạch Ngọc Đồng run rẩy đến răng va vào nhau: “Thật là đáng sợ, con không muốn ở trong nhà cùng anh ta đâu, con muốn ra ngoài.”

Tào Lị hung hăng nhéo cô ta một chút, hạ giọng nói: “Nếu chú Bùi trở lại nhìn thấy con như vậy thì con còn có ngày lành ở Bùi gia sao? Đến lúc đó chờ mà uống gió Tây Bắc đi, con làm việc ngu xuẩn cũng đừng liên lụy đến mẹ!”

Bạch Ngọc Đồng không dám lên tiếng nữa.

Lúc này có người nhấn chuông cửa. Bạch Ngọc Đồng bị sai đi mở cửa.

Cô ta thấy hai tròng mắt mang đầy nước mắt của thiếu nữ, mang theo xuân thương thu buồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô động lòng đến nỗi Bạch Ngọc Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi vô số lần.

Nhưng gương mặt mỹ lệ của cô gái chưa 16 tuổi đang đứng ngoài cửa đã khóc đến đôi mắt đỏ rực. Điều này khiến Bạch Ngọc Đồng ngây ngốc, cũng quên cả sợ hãi.

Bối Dao chưa từng đến nhà bọn họ kể từ khi hai mẹ con Bạch Ngọc Đồng dọn đến đây. Bạch Ngọc Đồng không thể tin được cô gái đẹp nhất mà cô ta từng thấy lại tới nơi này. Không phải cô vì gã anh kế tàn phế, nửa chết nửa sống không ai quan tâm kia của cô ta chứ?