Edit: Thanh Thanh
Dưới cơn mưa to tầm tã, Bối Quân bất an vô cùng, cậu nhóc nói: “Chị.”
Bối Dao ôm cậu nhóc một cái: “Không có gì, Tiểu Quân ngoan ngoãn ở nhà trẻ, chị đi qua nhìn xem sao.”
Cánh tay nhỏ mập mạp của Bối Quân kéo vạt áo của Bối Dao. Bối Dao nhẹ nhàng dỗ: “Ở nhà trẻ nghe lời cô giáo nhé. Chị đến trường học, mẹ làm xong việc, giữa trưa sẽ đến đón em.”
Bối Quân đành phải nói: “Gặp lại chị sau.”
Bối Dao hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, rồi mới bung dù đi ra bên ngoài.
Cô hướng về phía tây đi tầm ba trăm mét, trên đường một cái minibus đang đỗ. Có một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, mang theo khẩu trang hạ cửa kính xe xuống, nôn nóng ló đầu ra: “Là cô, cô đã trở lại.”
Bối Dao hỏi hắn: “Anh cần giúp gì?”
“Có thể giúp tôi mua chút thuốc không? Hạ sốt, giảm nhiệt, cồn, băng vải, tăm bông……”
Bối Dao ghi nhớ lại, rồi nói với thiếu niên: “Tôi nhớ rõ rồi, chị anh có ổn không?”
Thiếu niên không nói chuyện, sắc mặt trầm trọng, trong xe thì truyền đến tiếng khóc nhỏ của phụ nữ.
“Cảm ơn cô, cô cầm lấy chỗ tiền này.” Thiếu niên đưa một tờ tiền qua khe cửa sổ, ngước mắt thấy được cái cằm tinh xảo của Bối Dao dưới dù. Cô hơi hơi nâng dù, Hoắc Húc thấy được cái mũi thẳng tinh xảo và đôi mắt hạnh lung linh mỹ lệ của cô.
Mưa to che bớt tầm mắt nhưng không che được vẻ xinh đẹp của cô.
Hoắc Húc ngẩn ra một lát, Bối Dao đã cầm tiền đi xa.
Người phụ nữ trong xe đang nhỏ giọng khóc lóc, trên mặt đeo một cái khẩu trang màu trắng. Phía trên khẩu trang đã thấm ra tơ máu. Thiệu Nguyệt nói: “Tiểu Húc, tiểu Húc, em muốn đi bệnh viện, mặt em có bị hủy dung hay không?”
Hoắc Húc quay lại trong xe, trong mắt hiện lên một tia kinh đau. Hắn ôm chặt cô gái nói: “Chị Tiểu Nguyệt, sẽ không đâu. Đều do anh không tốt, hại em biến thành như vậy. Hiện tại chúng ta không thể đi bệnh viện được. Cậu anh mà biết chúng ta tới thành phố C thì khẳng định sẽ phái người đến bệnh viện. Em nhịn một chút nhé, chờ an toàn hơn anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Tiếng khóc nức nở của cô gái thấp xuống: “Hoắc Húc, anh phải nhớ kỹ, em làm mọi chuyện đều là vì yêu anh……”
Hoắc Húc nói: “Được, anh nhớ rõ.”
Trong mắt Hoắc Húc mờ mịt. Hắn mới mười chín tuổi, tương lai lại giống như cơn mưa to bất thình lình này, khiến người ta không sao đoán được. Nhưng là Thiệu Nguyệt vì hắn trả giá nhiều như vậy, hắn làm sao cũng không thể trở lại như trước nữa.
Không bao lâu sau Bối Dao đã trở lại. Cách nhà trẻ không xa có phòng khám, cô ở bên trong mua đủ dược phẩm mà Hoắc Húc yêu cầu, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Hoắc Húc cảnh giác cực kỳ. Hắn thấy người đến là cô thì vội vàng hạ cửa kính xe, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Trên mặt hắn vẫn đeo khẩu trang, che kín mít dung mạo của mình.
Ở trong cơn mưa to như thế mà đi đi về về, dù có ô nhưng thiếu nữ vẫn bị mưa làm ướt người.
Bối Dao lắc đầu nói: “Không cần khách sáo, là tôi phải cảm ơn anh đã nhấn còi dọa con chó hoang kia. Có thể trả thẻ học sinh lại cho tôi không?”
Mặt Hoắc Húc nóng lên. Đây là lần đầu tiên hắn làm việc đê tiện như vậy. Trên đường xuất hiện một con chó hoang dọa khóc Bối Quân, mà tiếng khóc của đứa nhỏ lại khiến con chó kia sủa như điên.
Xe Hoắc Húc bị lầy trong đám bùn đất, hắn ấn còi hai cái, lại lấy một cây gậy phòng thân trong xe ra đuổi con chó kia đi.
Lúc đó hắn nhận ra phía trước là một cô gái chừng 15, 16 tuổi và một đứa bé tầm 3,4 tuổi.
Bởi vì che chở em trai mà đồ của Bối Dao dính bùn, rơi đầy xuống đất. Tâm tư Hoắc Húc vừa động liền giúp cô nhặt đồ. Hắn thấy được thẻ học sinh của cô, trong tiếng mưa rơi, trên đó là chữ viết thanh tú ghi tên Bối Dao cùng tên lớp.
Thiếu nữ ưu sầu mà nhìn cặp sách toàn là nước bùn, sau đó nói lời cảm ơn hắn rồi kéo em trai trốn dưới mái hiên. Việc đầu tiên cô làm chính là gọi cho một người.
“Thực xin lỗi Bùi Xuyên, hôm nay tớ không thể đến được.”
Hoắc Húc cách khá xa nên nhìn không rõ nhưng giọng của thiếu nữ vô cùng ôn nhu. Hoắc Húc nhớ tới Thiệu Nguyệt trên xe, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Bối Dao, giúp tôi một việc.”
Cô kinh ngạc ngước mắt.
Cô không nghĩ tới thiếu niên xa lạ này lại biết tên mình. Nhưng khi thấy Hoắc Húc cầm thẻ học sinh của mình thì cô đã hiểu ra. Cuối cùng không thể không đổi thành ngữ khí dò hỏi: “Có thể chứ? Coi như cảm ơn tôi giúp cô đuổi chó hoang đi.”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Được, anh chờ chút, tôi đưa em trai đến trường mẫu giáo rồi sẽ trở về.”
Hoắc Húc thật sự sợ cô đi sẽ không quay lại nhưng may là cô vẫn giữ lời hứa quay về.
Hoắc Húc trả thẻ học sinh lại cho cô. Hắn lần đầu tiên thấy mình đê tiện như vậy. Cô rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ hơn hắn 3,4 tuổi nhưng hắn lại rơi vào bước đường cùng phải hiệp ân báo đáp.
Thiếu nữ không nhìn rõ mặt người ở trong xe, cô lấy lại thẻ học sinh bỏ lại trong cặp, cũng không nói nhiều mà cầm ô biến mất trong màn mưa.
Trên người cô mang theo mùi đinh hương nhàn nhạt.
Tháng chín cũng chưa quá lạnh, cô mặc một một cái quần lửng màu lam nhạt, lộ ra mắt cá chân tinh xảo. Tuy rằng xăng-đan không thấm nước nhưng nước lại nhẹ nhàng bắn lên chân cô.
Bóng dáng cô trong màn mưa trở thành phong cảnh khó quên nhất của tháng 9 này.
Cô không hỏi tên hắn, cũng không quá nhiệt tình nhưng lại hiểu được chuyện báo ân. Hoắc Húc thất thần một lát, mãi đến khi Thiệu Nguyệt ở phía sau túm túm góc áo hắn, hắn mới hoàn hồn quay lại xử lý vết thương trên má cô ta.
~~~
Bối Dao không để việc này trong lòng, dù cô đã có được ký ức của toàn bộ cao trung nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào với việc này.
Cô vội vàng về nhà thay quần áo ướt đẫm trên người mà mưa to cũng dần nhỏ lại. Ngày hôm nay, trong chốc lát trời mưa, chốc lát lại có mặt trời. Cũng may hôm nay không có tiết học, buổi sáng Triệu Chi Lan có việc, cô tính đưa em trai đến trường rồi quay lại trường, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện như thế.
Mùa này cũng không phải mùa cải dầu nở hoa, cô sợ em trai gặp phải con chó dại. Sau khi nói chuyện với giáo viên mầm non, Bối Dao vẫn không yên tâm mà gọi điện nói với Triệu Chi Lan về việc này. Triệu Chi Lan nghiêm túc nói: “Mẹ đã biết, chờ mẹ tan tầm sẽ về đón Bối Quân. Nhà trẻ bên kia hẳn cũng đã được thông báo, con mau đi học đi.”
Đã giữa trưa rồi, Bối Dao thở dài. Nếu cô ngồi xe buýt thì phải mất hai tiếng nữa vì thế cô dứt khoát ở nhà nấu mì ăn, lấy cái cặp cũ ra dùng tạm rồi buổi chiều mới về trường.
Bối Dao đi dọc con đường có trạm giao thông công cộng. Vì đề phòng trời mưa nên cô vẫn mang theo ô che. Đến gần trạm giao thông công cộng, cô gần như không thể tin được mình đang nhìn thấy cái gì.
Bối Dao nói: “Bùi Xuyên?”
Thiếu niên nghiêng đầu, toàn thân anh ướt đẫm. Một trận mưa đã tạnh, mặt trời đã lên cao, nhưng cả người anh vẫn ướt đẫm, cả người đầy nước.
Mưa to qua đi, không khí mang theo mùi bùn đất hơi tanh. Anh nhìn thấy cô, con ngươi đen nhánh hơi sáng lên. Anh cười nói: “Cậu đã đến rồi.”
Bối Dao hiếm khi thấy anh cười, nhưng lúc này chuyện đó lại không phải trọng điểm, cô vội vàng đi qua hỏi: “Sao cậu lại ướt hết thế này?”
Bùi Xuyên nói: “Tớ đang đợi cậu.”
Bối Dao nói: “Chẳng phải buổi sáng tớ đã gọi điện bảo cậu đi trước rồi sao?”
Bùi Xuyên trầm mặc, không phải đã nói cùng nhau đi sao?
Bối Dao ngước mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh. Trong đó có phẫn nộ, có lãnh trầm. Anh mở miệng nói: “Cậu đang trách tớ năm ngoái lừa gạt cậu sao?”
“Không có.”
Bùi Xuyên nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy tớ trong năm nay, có phải cậu đã rất thất vọng không?”
Bối Dao lắc đầu, nói: “Mỗi người đều có quyền lợi quyết định cách sống của mình, tớ không có gì thất vọng với cậu.”
Bùi Xuyên cười khẽ, truyền vào tai cô lại trở nên xa lạ chói tai. Bùi Xuyên nói: “Đó là bởi vì từ trước đến nay cậu chưa từng ôm kỳ vọng với tớ. Tớ vẫn luôn tò mò, cậutừ nhỏ đến lớn, vì sao cậu lại có thể cùng một kẻ tàn phế làm bạn chứ? Không chê ghê tởm cùng dơ bẩn sao?”
Lời nói cực đoan như vậy Bối Dao đã bao giờ nghe thấy. Cho dù năm trước anh lừa cô thì cũng là bình bình tĩnh tĩnh mà lừa gạt.
Nhưng lời này vừa mới nói ra miệng thì Bối Dao đã kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một nỗi sợ hãi nhàn nhạt.
Đây mới là Bùi Xuyên sao? Bối Dao miễn cưỡng áp xuống cảm xúc của chính mình, nói: “Cậu biết tớ không có.”
“Hử? Phải không?” Anh thấp giọng cười.
Bối Dao nói: “Bùi Xuyên, cậu tức giận cái gì?”
Bùi Xuyên hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy vì cái gì?”
Cô cảm thấy cái gì hả? Cô chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Lúc này Bùi Xuyên tiến về phía trước một bước, trên người anh mang theo hơi lạnh của cơn mưa vừa rồi, so với ánh mặt trời nhàn nhạt mới ló ra thì vô cùng chật vật bất kham.
Bối Dao theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng thói quen mười mấy năm qua khiến chân cô như chôn tại chỗ.
Bùi Xuyên rũ mắt, khóe môi hơi cong: “Cậu nhìn xem, rõ ràng là sợ hãi, nhưng vì sao lại không bỏ đi?”
Bối Dao nói: “Tớ không muốn nói chuyện cùng cậu, cậu hôm nay rất kỳ quái.” Cô không phủ nhận chính mình thật sự có chút sợ hãi. Ngày hôm nói chuyện với Vệ Uyển xong đã khiến cô nghĩ thông suốt rất nhiều. Rất nhiều chuyện xấu khi còn nhỏ, chẳng lẽ cũng đều do anh làm sao?
Bối Dao căng da đầu đối diện với mắt anh.
Lúc này một tay anh ghì chặt lấy gáy cô, cúi đầu.
“Bang” một tiếng, hai người đều ngây dại.
Bùi Xuyên ngẩn ra, anh mấp máy môi, Bối Dao tức giận nghĩ lại mà sợ nói: “Cậu muốn làm cái gì?”
Bùi Xuyên tặc lưỡi một cái. Anh lớn đến thế này rồi nhưng thiếu nữ vẫn luôn bảo hộ anh đến tốt nhất. Cô dùng hết thảy thương tiếc cùng thân thiện cùng ahn lớn lên. Đây là lần đầu tiên cô động thủ với anh.
Gió tháng chín thổi qua trên người anh lạnh ngắt.
Những người khác đều đã đi học, trên trạm giao thông công cộng chỉ còn anh và Bối Dao đứng. Xe buýt số 75 không nhanh không chậm dừng lại bên cạnh, tài xế nhìn bọn họ hỏi: “Các bạn học sinh, có lên xe không?”
Vừa lúc thấy Bùi Xuyên cả người ướt đẫm thì kinh ngạc ngậm miệng. Tình huống này là như thế nào đây.
Bối Dao xấu hổ cực kỳ. Cô giấu tay ra sau, có chút muốn khóc. Bối Dao nói: “Bác tài xế, chúng cháu không đi xe này, bác đi đi.”
Xe buýt chạy đi mất.
Bối Dao cũng không có cách nào tiếp tục ở lại. Tính tình cô tuy khoan dung nhưng da mặt lại không dày. Động tác vừa rồi của Bùi Xuyên làm cô nhớ tới đêm đó anh uống say, môi mỏng nóng rực cọ qua ngón tay mình.
Lúc ấy cô cho rằng anh đem cô trở thành người khác. Cô hy vọng người từng cùng mình lớn lên từng ngày cũng sẽ có được tình yêu. Ngày nào đó cô sẽ rời khỏi sinh mệnh của anh, để anh đi tìm người mình thích, vì tình yêu mà mở ra con đường mới. Cho nên mặc kệ là Vệ Uyển hay là người khác thì chỉ cần anh thích là được.
Nhưng một cái tát này giống như Bùi Xuyên bức bách cô lột trần lòng mình ra. Bối Dao nhấp môi: “Tớ về nhà đây.”
Cô không thể đứng chung một chỗ với anh nữa, nếu không sẽ cảm thấy hít thở không thông.
Bùi Xuyên lại nói: “Sao thế, đánh có sảng khoái không?”
Bối Dao tức giận trừng mắt nhìn anh.
Anh ngược lại cười: “Hả? Nói chuyện đi. Nhiều năm qua cậu rất ủy khuất đúng không?”
Bối Dao tức giận cực kỳ, cô cầng hy vọng anh đừng cười nữa, người trước mắt giống hệt Bùi Xuyên trên ảnh mà Trần Phỉ Phỉ cho cô xem trước kia, vừa xa lạ lại bừa bãi. Một chút đều không làm người ta thích, nụ cười cũng thật giả tạo.
Cô xoay người đi mất.
Tháng chín, lá cây rụng xuống, xoay quanh người cô rồi mới rơi xuống đất. Nụ cười trên mặt anh dần tắt lịm. Nhìn bóng dáng của cô, cuối cùng anh chậm rãi quay lại thần sắc lạnh băng trước sau như một.
“Bối Dao.” Anh nhẹ nhàng nói, “Có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì không?”
Cô đã đi khá xa nên không nghe thấy lời anh nói.
Mái tóc ướt của anh đã không còn sũng nước nữa. Bùi Xuyên xoay người, đấm một quyền lên cây bạch quả phía sau. Bùi Xuyên nhắm mắt lại, anh cũng không phải thực sự muốn hôn cô. Anh biết mình không xứng, cũng biết cô sẽ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà anh đã không còn cần vẻ ngoài bình thản hữu nghị như vậy nữa, anh thậm chí căm hận tình hữu nghị ấy. Nhưng như vậy thì có ích lợi gì chứ? Anh cường ngạnh xé rách quan hệ của hai người, kỳ thật là chờ mong phản ứng của Bối Dao.
Nhưng cô thì tức giận với kinh hoàng.
Hóa ra đối với một một cô gái vừa ôn nhu vừa đáng yêu như cô thì 'thích' vẫn không giống 'làm bạn', không thể đem ra bố thí được.