Edit: Thanh Thanh
Trận bóng rổ khí thế hừng hực diễn ra trong ba ngày, ba ngày sau, đội giành thắng lợi cuối cùng chính là Tam Trung.
Tuy ban đầu chỉ có tâm lý chơi đùa nhưng Trịnh Hàng không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Đám người bọn họ ở trường học thanh danh không tốt nhưng lúc ra tay lại vô cùng rộng rãi. Trịnh Hàng mời đội bóng rổ của ba trường đi ăn cơm, mà địa điểm là ở “Khuynh Thế”.
Vốn dĩ nghe nói lão đại của Tam Trung mời ăn cơm thì tất cả mọi người đều không muốn đi, nhưng địa điểm ở “Khuynh Thế” thì bọn họ lại không thể không động tâm. Khuynh Thế chính là hội sở rộng lớn, nổi tiếng là nơi ăn chơi xa hoa đầy đủ.
Lúc Sư Điềm nhận được lời mời thì lập tức đồng ý, còn gọi năm đội viên bóng rổ cùng năm cô gái của đội cổ động đi tham gia bữa cơm vào cuối tuần.
Bối Dao chưa từng đến đó, nên cô cũng khá tò mò không biết Khuynh Thế có bộ dáng gì.
Bối Dao nghĩ có thể cô sẽ gặp được Bùi Xuyên nhưng đối với cô mà nói, mười mấy năm nay cô không có chỗ nào phải xin lỗi Bùi Xuyên, tuy lúc trưởng thành anh xa cách cũng không thích cô nhưng cô chẳng có lý do gì để cố tình tránh anh.
Sư Điềm nhìn đám Bối Dao mà đỡ đỡ trán nói: “Mấy đứa đều mặc đồng phục hả?”
Các cô gái của Lục Trung đều không rõ nội tình.
Sư Điềm thở dài: “Được rồi, được rồi, trách chị không thông báo với mấy đứa, đồng phục thì đồng phục, cũng rất là có tinh thần thanh xuân.”
Đồng phục của Lục Trung là màu lam nhạt, bên trên còn có một con cá heo nhỏ màu lam. Bên dưới là một cái quần dài đen rộng, bởi vì nóng nên mấy cô gái đều xắn nửa ống quần lên.
Lúc đoàn người tới “Khuynh Thế” thì cả đám mới hiểu tại sao vừa rồi Sư Điềm lại có loại phản ứng này.
Học sinh của Tam Trung và Nhất Trung đã tới rồi, hơn nữa mọi người đều ăn mặc thập phần thể diện: nam sinh mặc áo sơ mi hoặc áo thun, nữ sinh đều mặc váy mùa hạ thời thượng, thậm chí các nữ sinh vì lần này mà cố ý đi uốn tóc.
Trong đám người thì Vệ Uyển là lóa mắt nhất.
Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh biếc, vạt áo bằng lụa mỏng có đính ren, mái tóc đen cố ý tạo kiểu, dùng máy cuốn tóc một lần mà kẹp, nhìn qua vừa thành thục lại động lòng người.
Đội cổ động của Nhất Trung không tinh xảo như vậy nhưng cũng mặc đồ thoải mái hàng ngày.
Thế cho nên khi Sư Điềm mang theo các nữ sinh đội cổ động của Lục Trung đi vào thì Kim Tử Dương liền phun hết đồ uống trong miệng ra: “Ha ha ha ha, các cậu là học sinh tiểu học mới ra ngoài sao?”
Mọi người đều cười.
Sư Điềm trừng mắt liếc hắn một cái. Các cô gái của Lục Trung đều có chút quẫn bách, trừ Bối Dao.
Cô thấy Bùi Xuyên, anh ngồi ở cái bàn ở tận trong cùng, trong tay cầm điếu thuốc, cách đám người không nhìn cô. Có điều một lát sau anh dập điếu thuốc, không hút nữa.
Ánh mắt Kim Tử Dương nhìn đồng phục Lục Trung trên người các cô gái băn khoăn một hồi, sau đó nhìn sang Bối Dao.
Hắn ngẩn người.
Bối Dao sắp 16 tuổi, mặc đồng phục cá heo nhỏ, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc của cô trời sinh đã hơi cuốn lên, cả người mang theo nét trong sáng, thuần khiết.
Đồng phục của các cô là màu xanh, váy của Vệ Uyển cũng là màu xanh nhưng đồng phục mặc trên người Bối Dao lại có phần đẹp hơn cái váy kia của Vệ Uyển.
Nam sinh ở đây đều đã thấy Bối Dao ngày hôm đó, hôm nay gặp lại vẫn cảm thấy kinh diễm như cũ.
Vệ Uyển cũng nhìn thấy, cô ta cắn răng tức giận không chịu được. Rõ ràng cô ta đã cố ý trang điểm nhưng kết quả lại vẫn bị một con bé quê mùa chưa hiểu việc đời giành mất sự chú ý.
Bối Dao chưa từng đến chỗ thế này vì thế cô đứng sau Sư Điềm cùng một chỗ với các cô gái khác.
Lúc này Kim Tử Dương mới hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn qua Xuyên ca, thấy Bùi Xuyên vẫn luôn rũ mắt thì hắn mới khụ khụ rồi nói: “Đừng khách khí, hôm nay Trịnh thiếu mời khách, mọi người cứ việc ăn uống, vui chơi. Mau tới đây ngồi đi.”
Đây là tầng 6 dùng để chơi bài, bên trong có bàn đu dây với ghế dựa, còn có sô pha các kiểu.
Bối Dao lần đầu tiên tới chỗ này, con mắt cô sáng lên tò mò nhìn xung quanh. Sau đó cô đi theo Sư Điềm ngồi xuống sô pha.
Kim Tử Dương nhìn đồng hồ nói: “Mới 5 giờ chiều, cách thời gian ăn cơm còn một lúc, hay chúng ta chơi trò gì đó?”
Tam Trung làm chủ, những người còn lại tự nhiên cũng không có ý kiến.
Bởi vì học sinh của Nhất, Tam, Lục Trung đều tới rồi nên tổng số có hơn ba mươi người. Nhân số khổng lồ, vì thế Kim Tử Dương vốn dĩ đề nghị chơi bài, nhưng Trịnh Hàng nhìn Bùi Xuyên sau đó lên tiếng: “Nữ sinh có thể không chơi, cho nên chơi cái gì đơn giản thôi, 'chụp bảy' được đó.”
Trịnh Hàng giảng luật chơi cho mọi người: “Mỗi người theo thứ tự đọc số của mình, đến số bảy hoặc bội số của bảy thì phải vỗ tay, người không có phản ứng hoặc báo sai, hoặc vỗ tay sai sẽ bị phạt. Thua……”
Kim Tử Dương vừa muốn há mồm nói án phạt thì Trịnh Hàng đã cảnh cáo mà liếc hắn một cái: “Thua thì uống một ly.”
Kim Tử Dương thất vọng mà “Chẹp” một tiếng.
Mọi người sôi nổi đồng ý.
Hơn ba mươi người đều nói số, rất nhanh liền chơi vui vẻ. Bối Dao vừa vặn ngồi đối diện với Bùi Xuyên. Kỳ thật cô không thông minh, phản ứng cũng hoàn toàn không nhanh nhạy bởi vậy có chút khẩn trương.
Vòng thứ nhất người thua là Kim Tử Dương, hắn thấp giọng mắng một câu sau đó tự rót một ly bia uống.
Đợt thứ hai đến phiên Bùi Xuyên thì vừa vặn là “28”, anh tùy tay vỗ một cái. Tới chỗ Bối Dao thì là 42, anh giương mắt.
Bối Dao hơi hơi ngẩn người, vội vỗ tay. Sáu bảy bốn mươi hai, nguy hiểm thật.
Bối Dao xa xa mà cười cười với Bùi Xuyên. Tuy thành tích của cô tốt, nhưng phản ứng trời sinh lại có chút chậm chạp. Khi còn nhỏ Triệu Chi Lan cứ lo lắng cô không theo kịp tiến độ. Cũng may mỗi năm có thêm ký ức, hơn nữa cô cũng nỗ lực cố gắng nên thành tích vẫn tốt.
Một cái chớp mắt kia cô đã do dự, nhưng khi nhìn vào mắt Bùi Xuyên rồi thì cô vẫn theo bản năng mà vỗ tay. Nữ sinh bên cạnh cô không phản ứng lại việc Bối Dao vỗ tay nên cứ ngây ra, và bị thua.
Kim Tử Dương không cảm thấy có cái gì không đúng, hắn theo bản năng sờ soạng điếu thuốc đưa cho Bùi Xuyên: “Xuyên ca hút một điếu không?”
Bùi Xuyên mím môi.
Thiếu nữ đối diện đang dùng đôi mắt hạnh trong trẻo như ánh trăng mà nhìn lại, dừng trên điếu thuốc kia. Trong lòng Bùi Xuyên cũng vì thế mà sinh ra vài phần chật vật.
Anh hiểu rõ bây giờ đã khác xưa rồi, nên anh vẫn giơ tay nhận lấy. Nhưng anh chỉ cầm điếu thuốc xoay vài vòng, cuối cùng cũng không châm lửa.
Trong lòng Bối Dao nhẹ nhàng thở dài.
Trò chơi có thua có thắng, tới cuối cùng, chỉ duy nhất có Bối Dao và Bùi Xuyên là hai người chưa từng thua.
Sư Điềm tán dương: “Bối Dao phản ứng thật là nhanh.”
Bối Dao xa xa nhìn Bùi Xuyên – thiếu niên đã từng thông minh nhất trong tiểu khu nhà mình, mắt hạnh cong cong.
~~~
Cơm chiều ăn ở tầng hai, đám Kim Tử Dương cũng mặc kệ cái gì mà học sinh với không học sinh, trực tiếp gọi các loại rượu.
Đương nhiên bọn họ cũng không miễn cưỡng mọi người uống, ai nguyện ý uống thì uống.
Bối Dao biết bản thân đã dưỡng thành một thói quen hư, đó là luôn dõi theo Bùi Xuyên.
Khi còn nhỏ cô vẫn luôn cách anh rất gần, sợ anh khổ sở, sợ thân thể anh không thoải mái, sợ anh khát nước, đói bụng. Thế cho nên lúc cả bàn đều là người xa lạ thì cô lại theo bản năng nhìn về phía Bùi Xuyên.
Thiếu niên mặt không biểu tình cứ thế uống một ly lại một ly. Đến Kim Tử Dương cũng kinh ngạc, hắn nhỏ giọng hỏi Trịnh Hàng: “Xuyên ca làm sao vậy?”
Trước kia rõ ràng anh ấy không thích uống rượu mà?
Trịnh Hàng nói: “Tao có biết đâu.”
Kim Tử Dương không nghĩ ra cũng không thèm nghĩ nữa, dứt khoát cùng Bùi Xuyên hào sảng mà uống.
Vệ Uyển thấy Bùi Xuyên có hứng thú uống rượu, cũng không giống đám nam sinh còn lại đang âm thầm nhìn lén Bối Dao thì trong lòng mừng thầm. Cô ta đã bảo Bùi Xuyên khó theo đuổi như vậy, cho dù Bối Dao của Lục Trung có đẹp hơn thì Bùi Xuyên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Vệ Uyển bưng chén rượu, cười đi tới, chạm cốc với Trịnh Hàng trước rồi nói: “Cảm ơn Trịnh thiếu hôm nay mời khách.”
Sau đó cô ta chạm ly với Kim Tử Dương. Bước chân cô ta cuối cùng cô ta ngừng trước mặt Bùi Xuyên: “Bùi thiếu, uống một ly không?”
Bùi Xuyên nhếch nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Được.”
Anh chạm chạm cái ly, ánh mắt Vệ Uyển sáng lên, cười khanh khách mà uống một ngụm nhỏ, Bùi Xuyên uống hết cả ly.
Kim Tử Dương vỗ tay nói: “Xuyên ca, hào khí quá!”
Rượu chảy qua yết hầu, lại vẫn lạnh bảy phần.
Mọi người ở đây đều lặng lẽ nhìn lén Bối Dao mặc đồng phục ngồi đối diện anh, mà Bùi Xuyên thì biết cô đang nhìn mình. Nhìn đi, nhìn cho đủ đi, đây là cuộc sống hiện giờ mà anh chọn lựa. Chờ đến khi cô chán ghét rồi, hối hận trước kia đối tốt với tên hỗn trướng như anh, cô sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, thậm chí trốn thật xa. Anh cũng sẽ không ôm khát vọng và tưởng niệm không thực tế nữa.
Bùi Xuyên không ăn một ngụm cơm nào, cả một đêm chỉ uống rượu.
Cơm nước xong mới 7 giờ, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn nhưng Sư Điềm nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Bối Dao do dự nhìn Bùi Xuyên, anh cong chân ngồi trên ghế. Không biết Vệ Uyển nói gì với anh mà anh hơi hơi cong cong môi. Nụ cười kia không kiềm chế được mà lộ ra trào phúng, nhìn qua cực kỳ xa lạ.
Bối Dao quay đầu theo Sư Điềm rời đi.
~~~
Sau khi tiệc tan, một đám người Nhất, Tam, Lục Trung bao gồm cả Vệ Uyển đều lục tục ra về.
Trịnh Hàng nói: “Tao đi gọi điện thoại cho người tới đón, Xuyên ca đêm nay khẳng định không lái được xe.”
Bùi Xuyên vẫn đang uống, Kim Tử Dương đáp: “Xuyên ca, đừng uống nữa, ngọa tào, hôm nay anh uống nhiều quá rồi……”
Bùi Xuyên biết mình say rồi, bởi vì lúc trong phòng chỉ có một mình Kim Tử Dương, anh thấp giọng nói: “Tôi nhớ cô ấy.”
“A? Nhớ ai?”
Quá khứ tràn đầy áp lực và phải đè nén lại nhất thời quay về.
Bùi Xuyên nằm lên bàn, nhìn gió đêm hè thổi hai tấm rèm trắng, cất giọng khàn khàn nói: “Tôi vẫn thích cô ấy.”
“Thích ai?” Vẻ mặt Kim Tử Dương ngây ngốc, ngửi được mùi bát quái. Rõ ràng Xuyên ca uống say, mà cái tên kia giống như là cấm kị dù uống say rồi vẫn không chịu nói ra.
Trịnh Hàng đẩy cửa tiến vào nói: “Xe tới rồi, gọi Xuyên ca dậy đi thôi.”
Bùi Xuyên nhắm mắt, cố để mình thanh tỉnh chút: “Mấy đứa đi đi, đêm nay tôi ở lại đây.”
Lúc cô rời đi, anh đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.
Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca, cầu anh đó, đi thôi, đừng uống nữa.”
Bùi Xuyên hất tay hắn ra, mặt mũi ở ban đêm toát ra một tia lãnh ngạo ngày thường ít lộ: “Tôi nói là cút ngay.”
Kim Tử Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người uống say thì tính tình nóng nảy hơn mà thôi. Hắn gãi gãi đầu: “Được rồi, được rồi, vậy anh nằm trong chốc lát, em gọi người phục vụ 8 giờ tới xem anh thế nào.”
Kim Tử Dương và Trịnh Hàng đi rồi, để lại một cái đèn cuối cùng trong phòng. Xuyên qua cửa sổ tầng hai, Bùi Xuyên thấy đèn đường bên ngoài đã được thắp sáng, anh nửa híp mắt lúc, ý thức lúc này đã mơ hồ.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người kia dừng lại bên người anh. Mùi đinh hương trên người thiếu nữ như quanh quẩn bên người anh. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé hơi lạnh nhẹ sờ lên trán anh.
Anh si ngốc mà nhìn cô, cũng quên né tránh.
“Bối Dao.”
“Ừ.” Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp lại, mang theo một tia hận sắt không thành thép, ôn nhu nói, “Bùi Xuyên, cậu uống bao nhiêu rồi? Khó chịu không?”
Anh thấp giọng đáp: “Khó chịu.”
Cô bưng một ly trà giải rượu đến bên môi anh, dùng giọng mềm ấm như đang dỗ tiểu hài tử không hiểu chuyện: “Nào, há mồm uống.”
Bùi Xuyên nhìn cô, há mồm uống.
Cô lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đặt bên khóe môi anh, chờ đến khi anh uống xong mới thu khăn giấy lại.
Bối Dao nói: “Bùi Xuyên, cậu trưởng thành rồi, cậu thích cười, tớ rất vui.”
Trong mắt Bùi Xuyên nảy lên vô hạn chua xót.
Thiếu nữ chống cằm, mắt hạnh trong trẻo, bên trong không hề có khinh thường anh, cô cười nói: “Cậu cũng có thật nhiều thật nhiều bạn bè. Cậu yên tâm, tớ chỉ lo lắng nên mới quay lại nhìn cậu một cái, sau này tớ không làm phiền cậu.”
“Bối Dao.” Anh nhắm mắt.
“Ừ?”
Anh muốn hỏi, ở trong lòng cô, anh và đám Phương Mẫn Quân không có bất kỳ khác biệt nào đúng không? Đều là những người bạn thời thơ ấu chơi cùng mà cô luyến tiếc thôi phải không?
Nhưng lời đã tới miệng, một chữ cũng không thốt ra được, bởi vì anh biết rõ đáp án này.
Bối Dao thấy anh gọi tên mình xong lại không nói gì nữa thì cất giọng ôn nhu nói: “Bùi Xuyên, mọi người trong tiểu khu đều rất nhớ cậu, tuần trước Trần Hổ còn hỏi tớ có gặp cậu không.”
Bùi Xuyên mở mắt ra, khẽ ừ một tiếng.
Nụ cười phù hoa trên mặt anh đã không còn, đáy mắt anh sạch sẽ, trong đó chỉ có bóng dáng của cô.
“Tớ nói với cậu ấy,” Thiếu nữ ôn nhu nói, “Bùi Xuyên cao hơn nhiều, lại rộng rãi hơn, chơi bóng rổ lợi hại lắm. Cậu xem, mọi người đều đang đợi cậu trở về đó.”
Cho nên, bao gồm cả cô sao? Phòng tuyến trong lòng anh chỉ chớp mắt đã bị cặp mắt hạnh trong sáng kia đánh sập, lại không chịu khống chế mà sinh ra tầng tầng lớp lớp hy vọng xa vời.
Giống như nhìn thấy ánh trăng sáng ngời ở chân trời, rõ ràng biết rõ nó không thể hái xuống để chiếm hữu một mình, nhưng vẫn không nhịn được vọng tưởng.
Ngón tay tinh tế trắng nõn của cô cọ qua môi anh, lau chỗ trà giải rượu anh mới uống còn dính trên đó.
Bùi Xuyên như lâm vào cơn bóng đè mà mình không thể khống chế được, anh hơi hơi nghiêng đầu, môi mỏng chạm chạm lên ngón tay cô.
Bối Dao sửng sốt, ngón tay mảnh khảnh nóng rực lên, theo bản năng rút tay về.
Bùi Xuyên thoát khỏi cơn mê say, nháy mắt tỉnh rượu bảy phần.
Lúc này anh mới phản ứng lại mình vừa mới không khống chế được mà làm gì, sắc mặt lập tức trắng bệch.