Edit: Linh Nguyệt
Trêи đường đi Đại Hùng Quốc, Tạ Yên Nhiên ngồi một ngày trêи xe ngựa gập ghềnh, đầu óc đã muốn hôn mê rồi.
Nàng đỡ mũ phượng trêи đầu, khẽ thở dài, nhẹ nhàng vén rèm hỏi Tiểu Hà còn bao lâu nữa mới đến nơi.
“Tiểu thư, sẽ nhanh thôi. Ta vừa mới hỏi bọn họ, không đến một ngày nữa là sẽ tới. Ngài cố gắng kiên trì một chút.”
Tạ Yên Nhiên mệt mỏi gật gật đầu, buông mành, giơ tay điều chỉnh lại mũ phượng nặng nề trêи đầu.
“Không nghĩ tới trêи đường đi hòa thân còn phải mặc hỷ phục, việc này cũng mệt quá đi.” Tạ Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm rồi lại thở dài, lui về phía sau dựa vào vách xe.
Bên ngoài truyền đến thanh âm nhỏ giọng trò chuyện của những người đi theo, có người hầu của Hoàng Đạo Quốc, cũng có hộ vệ của Đại Hùng Quốc.
Lúc này Tạ Yên Nhiên không có tâm trạng đi quản xem là người nước nào đang nói mà mơ màng nghĩ tới sự việc nửa tháng trước.
* * *
Thật ra Tạ Yên Nhiên vẫn luôn cảm thấy Hạ Băng có điểm kỳ lạ nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng ấy có chút không quen, vậy nên khi nàng ở trong cung giúp Lạc Phỉ Phỉ sửa lại hỷ phục nghe được tin tức Liệt Hộ Quốc tấn công thì không thể không thừa nhận, cả người nàng có chút luống cuống.
“Hoàng Thượng, Vương gia đã xuất binh đi ngăn cản.”
Nghe thị vệ thông báo như vậy, Tạ Yên Nhiên vốn đang hoảng loạn chợt bình tĩnh lại.
Đúng rồi, còn có Vương gia, có hắn thì tốt rồi, Tạ Yên Nhiên nghĩ. Nói đến mới thấy kỳ lạ, nhiều năm như vậy, nàng cảm thấy mặc kệ là việc gì, chỉ cần có Bắc Đường Mặc Nhiễm, tất cả đều không phải việc gì to tát.
Nhưng Tạ Yên Nhiên vẫn lo lắng, khó làm nhất là anh hùng, cho dù một người có thể ngăn cản ngàn quân, trêи đời này vẫn có một câu, gọi là khó lòng phòng bị.
Tạ Yên Nhiên lo lắng như vậy, lén trốn ra ngoài. Sau đó, nàng cảm thấy vô cùng may mắn bởi quyết định của mình, vì nàng có thể thay Bắc Đường Mặc Nhiễm chặn mũi tên kia.
Mũi tên đâm trúng bả vai, nhưng nàng biết rõ nếu nàng không ngăn cản, đổi lại sẽ là mạng của Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Người của Liệt Hộ Quốc là có chuẩn bị mà đến, mọi người đều bị hạ dược, dần dần lực bất tòng tâm, Bắc Đường Mặc Nhiễm che chở Tạ Yên Nhiên lùi về sau từng bước, nhưng khi đến cửa cung, Liệt Hộ Quốc không biết tại sao lại tạm dừng mọi công kϊƈɦ.
Truyện được đăng tại s1apihd.com @dwlazp
Mọi người cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ở trong cung xử lý thương thế, vẻ mặt Bắc Đường Đường nghiêm trọng nhỏ giọng thương lượng cùng Bắc Đường Dịch, Sở Thắng Nam đang mang thai khẩn trương nắm lấy cánh tay bị thương của Bạch Vô Trần, mà Lạc Phỉ Phỉ mặc hỷ phục đỏ thẫm vừa trị thương cho mọi người vừa lặng lẽ khóc.
Tạ Yên Nhiên thở dài, cúi đầu ngây ngốc, Bắc Đường Mặc Nhiễm đi tới, im lặng giúp nàng xử lý vết thương.
“Vương gia…” Tạ Yên Nhiên có chút hoảng loạn, “Không cần.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm lắc lắc đầu, tiếp tục băng bó. Tạ Yên Nhiên biết ngoài mặt Bắc Đường Mặc Nhiễm rất ôn hoà nhưng thật ra bên trong lại vô cùng cố chấp, vậy nên không tiếp tục từ chối, mặc kệ hắn.
Lúc này Tạ Thừa tướng vội vàng tiến cung, báo cáo tình hình của dân chúng cho Bắc Đường Dịch, cuối cùng lại đưa ra kiến nghị khiến mọi người kinh ngạc.
“Thế tấn công của Liệt Hộ Quốc ào ạt, chúng ta đã lùi về rất sâu, lấy tình hình vương quốc hiện tại thì không có cách nào tự mình chống cự. Gần Hoàng Đạo Quốc nhất là Đại Hùng Quốc, chúng ta có thể hướng Đại Hùng Quốc cầu chi viện. Hai nước kết liên minh, hẳn là có thể giải quyết tình hình trước mắt.”
“Nhưng mà…” Bắc Đường Dịch trầm ngâm, “Quan hệ của chúng ta với Đại Hùng Quốc cũng không tốt đến mức có thể xuất binh viện trợ, chỉ sợ bọn họ sẽ không…”
“Hoàng Thượng, từ trước đến nay, cách tốt nhất để củng cố quan hệ giữa hai nước là hòa thân. Chúng ta có thể liên hôn cùng bọn họ, từ đây hai nước như một.”
Bạch Vô Trần có chút nghi hoặc: “Nhưng hiện giờ Đại Hùng Quốc không có công chúa đến tuổi có thể thành thân.”
“Tuy rằng không có công chúa, nhưng Thái tử Đại Hùng Quốc chưa có Thái tử phi.”
Bắc Đường Đường nhíu mày: “Hoàng Đạo Quốc đừng nói tới việc đến tuổi, ngay cả công chúa cũng không có.”
Mọi người nghe vậy đều thở dài trong lòng, Tạ Thừa tướng lại một lần nữa đưa ra ý kiến, hướng Bắc Đường Dịch chậm rãi hành lễ.
“Hoàng Thượng, năm đó khi Tiên đế còn sống, thần đã từng hứa với Tiên đế, Tạ gia đời đời đều nguyện ý trung thành với Hoàng Đạo Quốc, giữ gìn tổ nghiệp ngàn năm của Hoàng Đạo Quốc. Thần chưa bao giờ nuốt lời.”
“Tạ Thừa tướng không cần đa lễ, trẫm đều biết hết…”
“Hiện giờ…” Giọng Tạ Thừa tướng cao hơn, ngăn cản lời của Bắc Đường Dịch, “Quốc gia gặp nạn cũng là lúc Tạ gia nên đứng ra vì Hoàng Thượng mà gánh trách nhiệm.”
Tạ Yên Nhiên ôm vết thương đã băng bó kỹ trêи vai, nhìn về phía bóng dáng Tạ Thừa tướng, vẻ mặt khó tin chậm rãi đứng lên: “Phụ thân…”
“Xin Hoàng Thượng ban phong hào cho tiểu nữ, để tiểu nữ đại diện cho Hoàng Đạo Quốc đi hoà thân cùng Đại Hùng Quốc, cứu lấy con dân trêи dưới Hoàng Đạo Quốc ta.”
“Không được.”
Mọi người chưa kịp phản ứng với kiến nghị của Tạ Thừa tướng đều nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm vừa cất lời, Bắc Đường Mặc Nhiễm rũ mắt, không hề nhìn bất cứ ai, giọng nói điềm đạm bình tĩnh: “Bổn vương cùng Tam hoàng tử và Thất hoàng tử của Võ Tiên Quốc có giao tình khá tốt, có thể hướng Võ Tiên Quốc cầu chi viện.”
Tạ Thừa tướng nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Từ Võ Tiên Quốc đến Hoàng Đạo Quốc ít nhất cũng mất thời gian ba ngày, mà từ Đại Hùng Quốc đến Hoàng Đạo Quốc, nếu đẩy nhanh tốc độ, một ngày liền có thể đuổi tới. Vương gia, nước xa không cứu được lửa gần!”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nâng mắt, lộ ra tia sắc bén: “Bổn vương nói không cần chính là không cần!”
Toàn bộ đều yên tĩnh, Tạ Thừa tướng không hề để ý tới Bắc Đường Mặc Nhiễm mà quay đầu nhìn về phía Tạ Yên Nhiên.
Tạ Yên Nhiên cũng nhìn Tạ Thừa tướng, nàng biết phụ thân muốn nói với nàng cái gì, nàng là nữ nhi Tạ gia, Tạ gia bao đời đều trung thành với Hoàng Đạo Quốc, nàng cũng không ngoại lệ, vì Hoàng Đạo Quốc vượt lửa qua sông cũng không chối từ, huống chi, nàng là Tinh chủ cung Cự Giải, thân là Tinh chủ, vốn phải bảo vệ tộc dân của chính mình.
Tạ Yên Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng trêи đường vừa rồi, người chết khắp nơi, máu chảy thành sông, phồn hoa trước kia đã biến thành địa ngục trần gian.
Nếu như chỉ cần hy sinh một mình nàng mà có thể đổi lại sự phồn hoa ấy, như vậy, như vậy…
Tạ Yên Nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Tạ Thừa tướng, rồi lại nhìn Bắc Đường Dịch: “Hoàng Thượng, Tinh chủ cung Cự Giải Tạ Yên Nhiên, nguyện đi Đại Hùng Quốc hòa thân.”
* * *
“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
Tiếng Tiểu Hà từ ngoài xe truyền tới, kéo Tạ Yên Nhiên từ trong hồi ức tỉnh dậy. Tiểu Hà đã nâng rèm, Tạ Yên Nhiên vội vàng mang lại khăn trùm đầu, đưa tay để Tiểu Hà đỡ xuống xe.
Trước mặt nàng chính là cung điện nguy nga tráng lệ, cao tới tận mây. Tạ Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn, trong miệng lẩm bẩm ra mấy chữ.
“Đại Hùng Quốc.”