(*)Phu phục hà cầu: Đời này không còn mong gì hơn
Lạc Thanh Hoài đã đi tắm rửa, Hoắc Chu nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ xem bản thân có phải bị Lạc Thanh Hoài đưa vào tròng không.
"Tại sao anh còn chưa ngủ?" Lạc Thanh Hoài quấn khăn tắm đi ra, thấy Hoắc Chu còn mở mắt bèn ngẩn ra một chút.
Hoắc Chu quay đầu nhìn lại.
Khả năng là bởi vì đi làm ở quán bar, tóc Lạc Thanh Hoài tương đối dài, lúc này còn chưa khô, vài sợi tóc ướt sũng hỗn loạn che gương mặt sạch sẽ, có một loại đẹp phi giới tính phi thường.
Hoắc Chu một giây liền rơi vào tay giặc, có thể ở bên một đại mỹ nhân như vậy, đời này còn cầu gì hơn?
"Chờ em." Hoắc Chu nói, vỗ vỗ bên cạnh.
Trong nháy mắt Lạc Thanh Hoài mặt mày hớn hở, xốc chăn muốn lên giường.
"Sấy tóc trước đã." Hoắc Chu kéo chăn, "Không thì sẽ đau đầu."
Lạc Thanh Hoài liền ngoan ngoãn lấy máy sấy ra sấy tóc.
Hoắc Chu nhìn theo động tác giơ lên của cánh tay hắn mà lộ ra đường cong cơ bắp, lén nuốt một ngụm nước miếng, mặt đẹp dáng cũng đẹp, thật quá đáng.
Lạc Thanh Hoài chú ý tới vẻ mặt anh, cố ý dịch vài bước muốn xoay phía sau lưng ra để anh nhìn. Nhưng mới xoay được một nửa, hắn bỗng nhiên xoay trở về.
Hoắc Chu tinh mắt đã nhìn thấy một vết sẹo thật dài tại vị trí xương bả vai của Lạc Thanh Hoài.
Là một pháp y, việc Hoắc Chu thành thạo nhất là khám nghiệm vết thương.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh liền xác định đó là sẹo do dao.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, rất ít có cơ hội trần trụi như bây giờ, Hoắc Chu chú ý tới trên cánh tay Lạc Thanh Hoài cũng có vài vết sẹo nhạt cũng không phải quá lớn. Anh biết nếu Lạc Thanh Hoài đi theo những kẻ đó, đánh nhau thì không tránh khỏi bị thương nên chưa từng hỏi qua. Không nghĩ tới, sau lưng em ấy còn có một vết thương lớn như vậy.
Lạc Thanh Hoài tắt máy sấy tóc, leo lên giường, dường như muốn nói cái gì.
"Quay lưng ra đây." Hoắc Chu lên tiếng trước, "Để anh xem."
Lạc Thanh Hoài do dự một chút, vẫn là yên lặng xoay người, đưa lưng về phía Hoắc Chu.
Hoắc Chu vươn tay mơn trớn vết sẹo, tưởng tượng một chút góc độ cùng lực độ của dao kia, nhắm mắt lại dán môi lên.
Lạc Thanh Hoài cảm giác được cánh môi Hoắc Chu run rẩy nhè nhẹ, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà xoay người lại, ôm Hoắc Chu vào l*иg ngực, "Không có việc gì, em không đau."
Hoắc Chu tin tưởng những lời này của Lạc Thanh Hoài.
Lấy phản ứng cùng tốc độ của Lạc Thanh Hoài, trong tình huống bình thường, kẻ địch dù có đánh lén hẳn cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Cho nên tình huống lúc đó hoặc là em ấy đã kiệt lực, hoặc là bị người áp chế.
Bất kể là loại tình huống nào, thân thể một khi mệt mỏi đến cực điểm hoặc cảm xúc mãnh liệt đến cực điểm đều sẽ tự giảm đi đau đớn. Cho nên lúc ấy có khả năng em ấy đúng là không cảm giác được đau đớn quá mức, nhưng sau đó thì những cơn đau đó sẽ phát tác gấp bội.
"Ừ." Hoắc Chu gật gật đầu, cũng không hỏi gì, chỉ là dựa đầu vào ngực Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài vốn đang muốn giải thích một chút, Hoắc Chu lại phản ứng như vậy khiến hắn ngược lại không biết nên nói cái gì, đành phải ôm anh chặt hơn
Hô hấp Hoắc Chu ấm áp mà nhẹ nhàng xẹt qua ngực, Lạc Thanh Hoài cọ cọ lêи đỉиɦ đầu anh.
"Hoài Bảo." Hoắc Chu bỗng nhiên gọi một tiếng.
Lạc Thanh Hoài hôn lêи đỉиɦ đầu anh một cái: "Dạ?"
"Sau đó anh thi được vào lớp hỏa tiễn." Hoắc Chu nói.
Trong nháy mắt mũi Lạc Thanh Hoài đau xót, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.
Hoắc Chu nói xong câu này liền không nói gì nữa, Lạc Thanh Hoài miễn cưỡng nhịn xuống chua xót ở đáy lòng, cố gắng trấn định, "Em cũng đã nghĩ như vậy, có thể thi đậu được Đại học Y thì thành tích sẽ không kém."
Hoắc Chu giật giật, giọng nói vui vẻ hơn một chút: "Nhưng không, sau đó thầy Tiều Mã làm nũng với thầy Đàm, nói rằng thầy Đàm chiếm được tiện nghi lớn."
"Dạ?" Lạc Thanh Hoài cũng nổi lên hứng thú, "Làm nũng mà anh cũng nghe được? Anh lại đi theo dõi bọn họ sao? Bọn họ có khỏe không?"
Hoắc Chu có chút ngượng ngùng, ôm lấy Lạc Thanh Hoài, "À, bọn họ khá tốt... Lúc anh nhàm chán có theo dõi một lần, chỉ một lần thôi."
Không phải là nhàm chán, mà là sau khi đã hiểu rõ nhiều chuyện mới phát hiện khó khăn.
Thầy Tiểu Mã cùng thầy Đàm là đôi đồng tính luyến ái duy nhất anh biết nên mới muốn đi xem. Kỳ thật rốt cuộc muốn nhìn thấy cái gì anh cũng không biết, đại khái là hy vọng nhìn thấy bọn họ sau đó tưởng tượng một chút bản thân cùng Lạc Thanh Hoài nếu ở chung sẽ là như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy thầy Tiểu Mã làm nũng với thầy Đàm, lại nhìn thầy Đàm dịu dàng xoa tóc thầy Tiểu Mã, anh lại nhớ tới khi cùng Lạc Thanh Hoài theo dõi hai người, nước mắt lại trào ra.
Về sau cũng không dám theo dõi bọn họ nữa.
Lạc Thanh Hoài thông minh như vậy, đương nhiên có thể đoán được Hoắc Chu không phải vì nhàm chán nên mới đi theo hai người.
Hắn có thể tưởng tượng được bóng dáng cô độc của Hoắc Chu theo chân hai người thầy giáo.
Hắn đau lòng thiếu niên cô đơn kia muốn chết, nhưng cuộc sống không có tái sinh cũng như không thể đảo ngược thời gian, cho du hắn của hiện tại có vươn tay hết sức cũng không thể ôm được thiếu niên đó.
"Hoài Bảo, em hôn tóc anh đi." Hoắc Chu lại nói.
Hốc mắt Lạc Thanh Hoài đỏ lên, môi dính sát vào đỉnh đầu Hoắc Chu.
Hai người sau một lúc lâu không nhúc nhích, Hoắc Chu không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngồi dậy.
Lạc Thanh Hoài: "Làm sao vậy?"
Hoắc Chu ấn đầu Lạc Thanh Hoài xuống, cúi đầu hôn lên tóc hắn một cái.
Lạc Thanh Hoài: "???"
Đây là hành động gì vậy?
Hoắc Chu liền như vậy mà thuận thế ôm lấy Lạc Thanh Hoài đang mờ mịt, "Hoài Bảo, chuyện anh đã đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được."
Lạc Thanh Hoài vẫn đang ngơ ngác, "Vâng, em biết."
Hoắc Chu lại nói, "Cho nên, em cũng đồng ý với anh một chuyện, không cho chơi xấu."
Lạc Thanh Hoài không chút nghĩ ngợi, "Sẽ không chơi xấu."
Hoắc Chu vừa lòng: "Vậy đồng ý cho anh thượng đâu?"
"Em..." Lạc Thanh Hoài phản ứng lại, giãy dụa trong ngực Hoắc Chu, ngẩng đầu, "Em đồng ý cho anh thượng khi nào?"
Hoắc Chu nhìn đầu tóc hỗn loạn của hắn, cảm thấy đáng yêu không chịu nổi lại cố ý xụ mặt: "Em không đồng ý?"
Lạc Thanh Hoài: "..."
Hoắc Chu còn nói: "Đều là đàn ông, dựa vào cái gì mà em có thể thượng anh còn anh không thể thượng em?"
Lạc Thanh Hoài nói: "Vừa rồi chẳng lẽ không phải anh giục em nhanh lên thượng?"
Hoắc Chu ở trong chăn đạp Lạc Thanh Hoài một cái, "Có phải em không đồng ý không?"
Lạc Thanh Hoài giữ lấy chân anh, chớp chớp mắt, "Nghĩ như vậy thượng em?"
"Anh muốn thử xem." Hoắc Chu lần đầu tiên bị thượng là khi đang mơ màng, lần này lại hoàn toàn tỉnh táo, anh đại khái cũng có thể cảm giác thân thể của mình có khả năng sẽ không nghe lời. Dù sao bị Lạc Thanh Hoài thượng cũng rất thoải mái, nhưng tôn nghiêm anh lớn khiến cho anh vẫn ôm tâm lý chiến, "Một lần là được rồi, được chứ?"
Đáy mắt Lạc Thanh Hoài hiện lên vẻ cười giảo hoạt, "Muốn nhiều như thế nào?"
Hoắc Chu khoa trương nói, "Không đè được em thì chết không nhắm mắt."
"Được." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên hào sảng, "Em đồng ý."
Hoắc Chu ngược lại lại không dám tin tưởng, "Thật sao?"
"Thật." Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, lại nói, "Nhưng mà không phải bây giờ."
Hoắc Chu ngây ngốc hỏi, "Vậy thì khi nào?"
Lạc Thanh Hoài tránh mà không đáp, "Hiện tại anh có sức lực thượng em sao?"
Hoắc Chu cũng có nghĩ tới, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội nên cũng muốn thời điểm thể lực tốt. Nói không chừng khi anh gắng sức thì Lạc Thanh Hoài cũng cảm thấy rất thoải mái, về sau liền để anh ở mặt trên.
Nghĩ đến bộ dạng Lạc Thanh Hoài cầu anh, tâm trạng Hoắc Chu rất tốt, không cãi cọ với Lạc Thanh Hoài nữa.
Hoắc Chu mĩ mãn nằm xuống, bất tri bất giác lại bị Lạc Thanh Hoài ôm vào trong ngực.
Anh theo bản năng mà muốn tìm điểm tựa vào, nghĩ xem khi nào Lạc Thanh Hoài sẽ đồng ý để anh ở mặt trên, nghĩ một lúc đột nhiên phản ứng lại.
Có chỗ nào của Lạc Thanh Hoài là thật sự muốn để anh thượng chứ, đây rõ ràng là treo miếng cà rốt trước mặt anh, căn bản không tính toán để anh ăn vào miệng chứ gì?
Cái thằng nhóc hư đốn này!
Hoắc Chu suy nghĩ cẩn thận lại không hé răng.
Mệt mỏi đã một ngày, hai người rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Khi Hoắc Chu tỉnh lại đã là giữa trưa, Lạc Thanh Hoài ở ban công gọi điện thoại.
Giọng hắn có hơi nhỏ nhưng Hoắc Chu vẫn nghe ra.
"... Nếu không phải có anh ấy hỗ trợ thì chúng ta sao có thể thuận lợi như vậy được? Anh ấy giúp tôi nhiều như vậy, nếu tôi không chăm sóc lại thì biết ăn nói ra sao? Về sau làm sao có thể tìm anh ấy hỗ trợ nữa?"
Hoắc Chu: "..."
Lạc Thanh Hoài thế mà đẩy công lao đổi thuốc lên đầu anh, cũng thật để mắt tới anh.
Thằng nhóc này quả nhiên học hư rồi, gạt người cũng không cần chớp mắt.
Xem ra anh cũng cần giúp em ấy diễn một tuồng kịch.
"Hoài Bảo!" Hoắc Chu bỗng nhiên gọi một tiếng.
Lạc Thanh Hoài run lên, hoảng loạn ngắt điện thoại.
Hắn quay đầu nhìn Hoắc Chu.
Hắn biết Hoắc Chu cái gì cũng đều đoán được.
Nhưng có đôi khi Lạc Thanh Hoài thà rằng Hoắc Chu không đoán được cái gì, thà rằng anh hiểu lầm hắn, như vậy sẽ không lâm vào nguy hiểm. Nhưng Hoắc Chu một câu cũng không cần hỏi, cái gì cũng đều rõ cả. Bọn họ chưa từng nói quá nửa câu, lại một ánh mắt cũng có thể biết đối phương suy nghĩ cái gì.
"Lại đây." Hoắc Chu nằm trên giường, lười biếng vẫy tay với Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài đi tới muốn hôn Hoắc Chu lại bị anh nắm cằm, "Tiểu tử bại hoại này đang nói xấu anh?"
Lạc Thanh Hoài có ý giải thích, "Tối qua em không đến quán bar, cấp trên của em..."
"Không cần giải thích." Hoắc Chu vỗ vỗ giường, "Nằm yên để anh thượng, anh liền tha thứ em."
Lạc Thanh Hoài lên giường không nằm yên, ngược lại ôm lấy Hoắc Chu: "Bây giờ còn chưa được."
Tối qua Hoắc Chu đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại chỉ nghiệm chứng, có ngược lại cũng không ngoài ý muốn, "Em muốn lấy cà rốt treo anh đúng không?"
"Vâng." Lạc Thanh Hoài thế nhưng cũng thừa nhận như vậy, "Về sau nếu em chọc anh tức giận thì liền lấy cái này dụ anh."
Hoắc Chu trợn mắt há mồm: "Cái đồ tâm cơ boy này."
Lạc Thanh Hoài nhìn bộ dáng này của anh liền cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được cúi đầu hôn hôn, "Như vậy chỉ cần em không cho anh thượng, cả đời này anh sẽ không rời khỏi em."
Hoắc Chu bỗng nhiên hiểu được, Lạc Thanh Hoài không có cảm giác an toàn.
Thật ra cũng dễ hiểu, một người nằm vùng, bên người nguy cơ tứ phía, mọi người đều là kẻ địch, sao có thể có cảm giác an toàn.
Hoặc như từ phương diện tình cảm mà nói, năm đó Lạc Thanh Hoài thổ lộ hai lần, một qua điện thoại một qua thư từ, Hoắc Chu đều không đáp lại.
Em ấy đương nhiên sẽ không có cảm giác an toàn.
Nhưng sau đó Lạc Thanh Hoài có thể gặp lại rồi nhanh chóng đi cùng Hoắc Chu, hơn nữa dường như không biểu hiện ra bất kỳ vẻ không có cảm giác an toàn nào đủ thấy tố chất tâm lý vững vàng như thế nào. Khó trách em ấy được lựa chọn trở thành nằm vùng.
Hoắc Chu kéo Lạc Thanh Hoài xuống, cắn lên môi hắn một cái, "Em quá hư rồi, anh không thể cứ như vậy mà buông tha em được."
"Anh muốn phạt như thế nào?" Đôi mắt Lạc Thanh Hoài sáng lấp lánh, "Em đều đồng ý."
Hoắc Chu nói: "Mời anh đi xem phim đi, thần tượng của anh mới ra một bộ phim, anh còn chưa kịp đi xem. Hiện tại chỉ dám tới rạp chiếu phim thôi, không dám xem đĩa lậu nữa."
Lạc Thanh Hoài không nghĩ anh dễ nói chuyện như vậy, lập tức gật đầu, "Được, anh muốn xem phim nào?"
"Chọn phim nào ít người đi." Hoắc Chu nhìn Lạc Thanh Hoài lấy di động ra mua vé, làm bộ như tùy ý hỏi: "Em còn nhớ tiệm bán đĩa lậu trước cửa khu tập thể nhà chúng ta ngày trước không?"
"Em còn nhớ." Lạc Thanh Hoài còn chưa chú ý, "Hôm nay phim nào cũng có nhiều người xem..."
"Vậy tính em thiếu đi, anh không muốn bị người vây xem." Hoắc Chu vốn cũng không muốn xem phim như vậy, "Vậy em còn nhớ có một lần anh nhìn trúng một đĩa phim, em không cho anh mua, nói rằng tên không giống nội dung nhưng anh vẫn một hai phải mua không?"
Lạc Thanh Hoài có chút kỳ quái mà quay đầu nhìn anh, "Em có."
"Em đoán xem bên trong là gì?" Hoắc Chu cười hỏi.
Ngón tay nắm di động của Lạc Thanh Hoài chậm rãi dùng sức, giọng cũng hơi nghẹn lại: "Là cái gì?"
"Tiệc tất niên!" Hoắc Chu khoa trương bắt chước giọng người chủ trì, sau đó nói, "Anh hối hận muốn chết, vì sao không nghe lời em khuyên chứ? Sau đó anh hỏi người khác mới biết rằng bộ phim kia rất tệ nên anh lại không xem nữa."
Nước mắt của anh không cần để Lạc Thanh Hoài biết.
Lạc Thanh Hoài một chữ cũng không nói nên lời, môi cũng run rẩy.
Hoắc Chu như là không phát hiện: "Đúng rồi, tại sao em biết được đĩa ở đó có vấn đề? Em cũng mua phải đĩa tên không giống nội dung bên trong sao? Bên trong là cái gì?"
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên xoay qua, kéo Hoắc Chu vào trong chăn, thở hổn hển: "Để em nói cho anh biết em xem phải cái gì."
Hoắc Chu bị nụ hôn mãnh liệt của hắn làm cho đầu óc hỗn độn vài giây mới phản ứng: "Phim gay? Má ơi, Hoài Bảo em..."
Sau đó môi liền bị Lạc Thanh Hoài ngăn chặn.
Hai tiếng sau Lạc Thanh Hoài mới xuống lầu mua cơm trưa.
Hoắc Chu xoa eo nghĩ mình thế nào lại... Thôi bỏ đi, vẫn là dần dần sẽ quen.