Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

Chương 42: Đồn đại

Lạc Thanh Hoài ước chừng thoa kem dưỡng tay đến khi Hoắc Chu ăn xong một phần bít tết.

Hoắc Chu cảm giác lòng bàn tay cũng bị hắn xoa đến nóng bỏng, nhưng nhìn mặt Lạc Thanh Hoài anh lại không nỡ rút tay về.

Ăn xong bít tết, Hoắc Chu mới nhìn đủ thứ xung quanh, rút tay về.

"Gọi thêm một phần bánh ngọt nhé?" Lạc Thanh Hoài không đợi Hoắc Chu nói chuyện đã lên tiếng, "Anh xem thực đơn xem, muốn ăn phần thứ ba hay thứ bốn?"

Hai chữ "ba" và "bốn" phát âm có nặng hơn một chút.

Đầu óc đang mê muội vì sắc đẹp của Hoắc Chu bỗng nhiên giật mình một cái.

Lạc Thanh Hoài muốn gọi thêm một phần bánh cho anh thì cứ đưa trực tiếp thực đơn là được rồi, cho dù là đề cử thì cũng sẽ nói thẳng tên, tại sao phải đặc biệt nhắc tới phần thứ ba hay thứ bốn?

Ba, bốn... Hoắc Chu muốn quay đầu nhìn xung quanh nhưng rất nhanh tỉnh ngộ, cố gắng nhịn xuống.

Người trong tiệm không nhiều không ít, vừa rồi tất cả lực chú ý của anh đều đặt lên người Lạc Thanh Hoài, cũng không phát hiện xung quanh có ai không thích hợp.

Nhưng nếu Lạc Thanh Hoài cẩn thận như vậy, hẳn có người đang giám sát em ấy?

Hoắc Chu đoán Lạc Thanh Hoài đang muốn hỏi kết quả giám định của viên thuốc kia.

Kết quả ngay trong túi áo anh, vốn đang định không dấu vết mà nhét vào quần áo Lạc Thanh Hoài, hiện tại xem ra không cần, đưa cho em ấy lại càng thêm nguy hiểm.

Hoắc Chu nhanh chóng tỉnh táo lại, sờ sờ bàn tay bị Lạc Thanh Hoài xoa qua mới nhận thực đơn, xem một lúc, "Phần thứ tư đi, thoạt nhìn hàm lượng đường có vẻ rất cao, chắc sẽ rất ngọt, ăn ngọt có thể khiến người ta vui vẻ."

Ánh mắt Lạc Thanh Hoài chuyển động, gọi người bán hàng tới.

Người bán hàng vừa rồi nhìn thấy hai người vuốt ve tay nhau, lúc nhìn bọn họ còn nở nụ cười mờ ám, nhưng Hoắc Chu không còn tâm trí đâu mà cảm thấy thẹn thùng.

Anh còn muốn hỏi Lạc Thanh Hoài tìm thấy viên thuốc màu tím ở đâu, hiện tại lại không dám hỏi.

"Ngày mai anh có đi làm không?" Lạc Thanh Hoài thật ra lại rất bình tĩnh, như thể đang nói chuyện phiếm.

Hoắc Chu nói, "Hiện tại xem ra không cần, cũng không biết ngày mai có đột nhiên thêm án nào không."

Anh giật mình, nghĩ đến án hôm nay, "Công việc của bọn anh có điểm này rất phiền, 24 giờ đều phải đợi lệnh, bất kể khi nào có án cũng phải đầu tiên là đến hiện trường. Hôm nay muộn như vậy mới ăn cơm trưa bởi vì ở rừng Kim Hà có án mạng. Chỉ đi đường cũng đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi, mệt chết."

Anh còn thuận miệng ngáp một cái.

"Anh vất vả rồi." Lạc Thanh Hoài duỗi tay xoa nhẹ đầu anh, "Án mạng? Gϊếŧ người?"

"Gϊếŧ người, nhưng mà có thể đã là chuyện của một năm trước." Hoắc Chu lắc đầu, "Ấn theo quy định thì đáng lẽ anh không được nói ra, nhưng mà cái gì cũng muốn nói với em, dù sao người trong thôn cũng đều biết cả, nhất định cũng bàn tán. Nhưng mà em cũng đừng nói cho người khác."

"Em biết, nhất định sẽ không nói." Lạc Thanh Hoài cười với anh, lại hỏi, "Án đã từ một năm trước còn có thể điều tra ra hung thủ không?"

Hoắc Chu thở dài, "Rất khó, nhưng vẫn hy vọng sẽ tìm được hung thủ, cô gái kia chết cũng quá thảm."

"Là một cô gái sao?" Lạc Thanh Hoài không hỏi nhiều, chỉ an ủi Hoắc Chu, "Anh chỉ là pháp y, phá án không phải việc của anh, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá... Em đang định nói với anh nếu ngày mai không phải đi làm thì đêm nay mời anh đến quán bar uống một chén. Nhưng mà nhìn anh hôm nay mệt như vậy, vẫn là đừng đi, trở về sớm một chút còn nghỉ ngơi. Ngày mai em ở nhà chăm sóc anh."

Đừng đi?

Hoắc Chu ngẫm nghĩ, "Anh không bao giờ muốn em tới quán bar, lại nhìn thấy người khác tặng cho em mỹ nữ soái ca, trong lòng lại khó chịu."

"Còn ghen sao?" Lạc Thanh Hoài lại giơ tay, thân mật nhéo mặt Hoắc Chu, "Lần trước không phải em đã giải thích rồi sao? Những cô gái đó đều là đến quán bar biểu diễn trợ hứng, em với các cô ấy nửa xu tiền quan hệ cũng không có, các cô ấy chỉ đến khiêu vũ với khách thôi."

Hoắc Chu bỏ tay Lạc Thanh Hoài xuống, cũng không buông ra mà xoa xoa nắn nắn, "Những mỹ nữ kia chỉ lo khách hàng là bởi vì em không có hứng thú với nữ. Ai biết được còn soái ca đến trợ hứng cho em thì sao? Hiện tại ai cũng biết tính hướng của em, không lẽ lại không lo tốt được sao?"

"Anh không tin em như vậy?" Lạc Thanh Hoài vẻ mặt thương tâm, "Em chỉ yêu mình anh mà... Như vậy đi, về sau nếu có người muốn tặng người cho em, bất kể là nam lẫn nữ thì em đều tự mình đưa đến cửa chờ anh xác định, anh nói nhận thì nhận, anh nói không thì em từ chối, thế nào?"

Hoắc Chu không nhịn được mà phụt cười một tiếng, "Em làm như anh là Cục Công an sao? Vậy thì anh liền trực tiếp giam họ lại vậy."

"Anh vui vẻ là được." Mặt Lạc Thanh Hoài vô cùng cưng chiều, "Dù sao em cũng chỉ quan tâm anh, những người khác mặc kệ."

Hoắc Chu âm thầm nổi lên một tầng da gà, phong cách sến rện này đúng là không hợp với Lạc Thanh Hoài.

Hai người cứ như vậy mà ngọt ngào một lúc, ăn xong bánh kem, Hoắc Chu còn phải về đi làm mới lưu luyến không rời mà rời khỏi.

Thời điểm anh rời đi mới nhìn thấy đằng sau chỗ ngồi không biết có một người đàn ông đã xuất hiện từ khi nào, đội mũ lưỡi trai, đưa lưng về phía đường đi. Hoắc Chu không thấy rõ mặt người đó lắm nhưng cảm giác bóng lưng rất quen thuộc, trong lúc nhất thời lại không nhớ rõ đã gặp qua ở đây.

Khi trở lại cảnh cục, Hoắc Chu cảm giác rõ ràng có người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.

Sao lại như vậy?

Hình như anh cũng không làm gì thì phải?

Trở lại khoa Pháp y, đến cả ánh mắt Hạ Thi Đào cùng Lý Hậu nhìn anh cũng một lời khó nói hết, bộ dáng muốn hỏi mà lại không dám.

"Làm sao vậy?" Hoắc Chu hỏi, "Có chuyện gì?"

"Cái kia, thầy Hoắc..." Hạ Thi Đào gọi Hoắc Chu, rồi lại khó xử không mở miệng nổi.

Hoắc Chu nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Diệu sầm mặt đứng ở cửa.

Được, không cần hỏi những người này.

Hoắc Chu cùng Hứa Diệu đi ra ban công nhỏ.

"Tôi đã làm gì?" Hoắc Chu hỏi Hứa Diệu.

"Cậu đã làm gì còn không biết?" Hứa Diệu tức giận trừng Hoắc Chu một cái.

Hoắc Chu hết sức vô tội: "Đương nhiên tôi biết mình đã làm gì, nhưng tôi không biết mình đã gây ra chuyện gì để mọi người thấy không ổn?"

Hứa Diệu không muốn khua môi múa mép với anh, "Chiều nay cậu làm gì?"

"Chiều nay đi ăn một bữa cơm với Hoài Bảo, uống một ly cà phê." Hoắc Chu hiểu ra, "Đã truyền tới trong cục rồi sao? Tốc độ nhanh thật đấy."

"Cậu gọi đó chỉ là ăn một bữa cơm? Uống một ly cà phê?" Hứa Diệu sắp tức chết, "Chỉ kém hôn môi trước mặt mọi người thôi! Tôi nói hai người, hai người... có thể kín đáo một chút được không?"

Hoắc Chu xoa xoa đầu ổ gà tiện tay vuốt lông Hứa Diệu, cười nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu chất vấn chúng tôi bên nhau từ khi nào."

"Từ buổi tối hôm gặp mặt." Hứa Diệu đánh bay tay Hoắc Chu, "Tôi đâu có ngu."

Hoắc Chu sau khi tốt nghiệp đại học mới comeout, hai người tuy không học chung đại học nhưng vẫn liên lạc thường xuyên, Hứa Diệu cũng biết Hoắc Chu không nói chuyện yêu đương, cho nên việc anh bỗng nhiên comeout liền có chỗ kỳ quái. Hoắc Chu lấy lý do cha mẹ còn trẻ, năng lực tiếp thu cũng sẽ mạnh hơn, hơn nữa, comeout sớm một chút có thể giảm bớt một số phiền toái, như bức hôn chẳng hạn.

Hứa Diệu lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Hoắc Chu đang phòng ngừa chu đáo quá đà.

Nhưng ngay một khắc gặp lại Lạc Thanh Hoài, Hứa Diệu liền hiểu rõ, hai người này có vấn đề, ánh mắt nhìn nhau kia căn bản không giấu được.

Hoắc Chu comeout hơn phân nửa là bởi vì Lạc Thanh Hoài, âu cũng là chuyện bình thường.

Dựa theo hiểu biết của Hứa Diệu về bọn họ trước kia, như vậy hai người đều rất tốt, nếu có thể ở bên nhau thì cũng là chuyện tốt.

Mấu chốt là, hiện tại không phải trước kia, hơn nữa thời cơ cũng không hợp.

"Nếu Lạc Thanh Hoài là nằm vùng thì mỗi thời mỗi khắc đều ở trong nguy hiểm, cậu không cần phải làm vậy. Chỉ cần bước nhầm một chút là đã đặt chân vào tử lộ." Hứa Diệu thật sự lo lắng, "Hơn nữa, đã là nằm vùng..."

Hứa Diệu muốn nói lại thôi, bực bội vò đầu.

Không phải anh bi quan, không phải ai cũng có thể trở thành nằm vùng, các tố chất trên mọi phương diện đều yêu cầu rất cao.

Tại sao lại có nhiều người bí quá hóa liều như vậy? Biết rõ là chuyện phạm pháp vẫn dấn thân vào, còn không phải vì hấp dẫn quá lớn.

Nằm vùng cũng là người, ở trong bầu không khí như vậy, nghĩ bản thân cực cực khổ khổ nhận nhiệm vụ này cũng không ăn được bao nhiêu tiền, những người này nhẹ nhàng đã có gia tài bạc triệu, còn có thể giữ được lý tưởng ban đầu không? Sẽ không bị hấp dẫn sao? Giả sử nằm vùng không bị hấp dẫn, chẳng may không cẩn thận bại lộ thì sao? Lại bị kẻ phạm tội uy hϊếp tới phản bội... Dù sao biến số rất lớn, khả năng nằm vùng phản bội cũng không phải bằng không.

Huống chi Lạc Thanh Hoài có phải nằm vùng hay không còn không thể chắc chắn, Hứa Diệu rất lo Hoắc Chu xảy ra chuyện.

Hoắc Chu hiểu tâm tình của Hứa Diệu.

Bởi vì án năm đó, trong lòng Hứa Diệu có bóng ma rất lớn. Án năm đó thảm như vậy bởi vì nằm vùng phản bội, báo tin tình báo giả.

Hứa Diệu không có chút tin tưởng nào ở nằm vùng.

Mấy năm nay tinh lực của Hứa Diệu đều đặt trên sự nghiệp tại đội Phòng chống ma túy, đến yêu đương cũng không muốn nói tới, một là không có thời gian không có sinh lực, hai là cảm thấy quá nguy hiểm.

Tội phạm buôn ma túy rất điên cuồng, mỗi năm đều có rất nhiều cảnh sát Phòng chống ma túy hy sinh, thậm chí người nhà cũng như người thân cận của họ sẽ bị liên lụy.

Hứa Diệu không sợ bản thân nguy hiểm nhưng lại vô cùng sợ người thân cận sẽ bị đám buôn ma túy theo dõi.

"Cậu là một pháp y, có thể tránh những việc này được không? Đừng có xen qua." Hứa Diệu quả thực muốn gõ mạnh đầu Hoắc Chu, hy vọng để anh tỉnh ra một chút.

"Pháp y không phải cũng là cảnh sát sao?" Hoắc Chu vô cùng tỉnh táo, "Có phải cậu quên rồi không, lúc trước nếu không phải vì không qua được bài kiểm tra thể chất, hiện tại tôi cũng sẽ trở thành một cảnh sát Phòng chống ma túy."

Hứa Diệu há miệng thở dốc, im lặng.

Chính xác, lúc trước anh thi vào Học viện Cảnh sát là vì bị Hoắc Chu ảnh hưởng. Đương nhiên cũng không phải giống bọn họ hay nói giỡn rằng vì Hoắc Chu thi không qua nên anh mới đi thi.

Hai người là cùng nhau đi thi, Hoắc Chu vẫn luôn muốn trở thành cảnh sát Phòng chống ma túy, Hứa Diệu lúc ấy bởi vì điều kiện trong nhà quá khó khăn, ghi danh vào Học viện Cảnh sát được miễn học phí lại còn có trợ cấp.

Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, lý tưởng của Hoắc Chu vẫn không hề thay đổi.

"Tôi đương nhiên biết làm quá như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào." Hoắc Chu nói, "Là tôi cố ý."

Tiền đề để Lạc Thanh Hoài không bại lộ là có một người bạn trai là cảnh sát, ở nơi buôn ma túy sẽ cho hắn thêm một chút bảo đảm. Bọn họ càng quá lố thì đám buôn ma túy sẽ không nghi ngờ Lạc Thanh Hoài là người của cảnh sát.

Nếu Lạc Thanh Hoài bại lộ, bọn chúng còn có thể lấy hắn ra để uy hϊếp Hoắc Chu.

Đương nhiên, bất kể sự việc nào cũng có nhiều mặt. Buôn ma túy có khả năng vẫn nghi ngờ Lạc Thanh Hoài như cũ, cả Lạc Thanh Hoài cùng Hoắc Chu đều rất nguy hiểm. Nhưng càng nguy hiểm càng yêu cầu nhân tài, Lạc Thanh Hoài là người bọn họ cần nhất, theo lý mà nói thì sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Hơn nữa, hai người trong buổi tối họp mặt đó không nhịn xuống, sau đó liền giấu không được.

Hoắc Chu đương nhiên cũng biết là bộ bộ kinh tâm(*), nhưng Lạc Thanh Hoài đã gian nan như vậy, anh nhất định phải cố hết sức giúp đỡ.

(*) bộ bộ kinh tâm: từng bước đi vào lòng người, mặc dù t cảm thấy ý nghĩa này áp vào đây không đúng =,=

"Cậu có biết chuyện này ảnh hưởng lớn tới cậu như thế nào không?" Hứa Diệu bất lực, "Hiện tại trong cục đã bắt đầu bàn tán sôi nổi..."

Các phương diện của cảnh sát đều yêu cầu rất khắc nghiệt, đương nhiên không có quy định cảnh sát không thể là đồng tính luyến ái, nhưng nếu quá đà khiến cho mọi người bàn tán thì không được.

"Nói thật cho cậu biết, tôi thật ra..."

Hoắc Chu mới nói được một nửa, nhìn thấy có đồng nghiệp vội vã đến đây liền ngậm miệng.

"Thầy Hoắc, cục trưởng Lâm mời anh tới văn phòng một chuyến." Người đó nói.

Hứa Diệu biến sắc.

"Sẽ không có việc gì." Hoắc Chu vỗ vỗ bờ vai cậu ta, "Tin tưởng tôi."