Triệu Tử Dương ngồi trên sofa trong tay cầm tách cà phê đang miên mang suy nghĩ về chuyện của Diệp Thiếu Mai thì Thẩm Hạo từ đâu chui lên nằm gọn trong lòng của anh
“Baba! khi nào thì mommy mới tỉnh lại! Henry rất nhớ mommy!”
“Henry ngoan! mẹ sẽ sớm tỉnh lại thôi…!” anh xoa đầu cậu rồi hôn nhẹ lên trán
“Thật ra ở Mỹ mẹ chỉ có một mình thôi…! mẹ k có kết hôn, chú Jack cùng cô Laura mới là một đôi đấy ạ”
“Chuyện đó ba thừa biết! nếu mẹ con kết hôn rồi thì sẽ không trở về lại nữa đâu! Henry hôm nay có muốn thăm mẹ không?”
“Muốn ạ!”
“Được thôi!”
Triệu Tử Dương cúi người lấy điện thoại trên bàn rồi gọi cho Lệ Tư
“Hôm nay có thể nhờ cô đưa Thẩm Hạo tới thăm Tình được không? hôm nay tôi bận xử lí một số chuyện!”
“Vâng! em sẽ đến đón Henry đi!”
“Cảm ơn cô!”
…
Triệu Tử Dương lái xe về biệt thự Hoa Sơn vừa tới cổng đã thấy Đào Đào ngồi một mình bên hồ bơi vô cùng nguy hiểm
Anh dừng xe lập tức đi tới bế cô bé lên
“Ba Dương!” cô bé thấy anh liền hết sức vui mừng ôm chầm lấy cổ anh
“Hôm nay không đi học à cô nhóc!” anh nhéo nhẹ cái mũi của cô bé
“Hôm nay là thứ bảy mà!”
“Ba quên mất!”
“Thiếu Mai!!!!” anh đi vào nhà kêu lớn tên cô ta, ở trên lầu cô ta vừa chỉnh sửa sửa quần áo vừa lấm la lấm lét đi xuống..
“Dương…Dương..anh tới khi nào đó? sao anh không báo em trước!” cô ta cười gượng gạo kéo tay anh đi vào
“Em làm gì tại sao không trông Đào Đào để con bé ngồi trên thành hồ bơi vậy? có biết con bé ngã xuống thì hậu quả thế nào không?” anh liếc cô ta một cái rồi hất tay cô ta ra bế Đào Đào vào nhà
Ngay lúc này Sở Tấn Đường cũng từ trên lầu đi xuống khi hắn thấy Triệu Tử Dương thì liền tỏ ra vui vẻ
“Trùng hợp vậy chú Sở! sao chú lại có mặt ở đây?” anh bỏ Đào Đào xuống ghế rồi đi tới giả vờ ôm ông ta một cái xã giao
“Chú tới đây thăm Đào Đào! dạo này con bé lớn nhanh quá!”
“Vậy à? con tưởng chú tới đây là để thăm vợ của con chứ…!”
“Thằng nhóc này! cứ thích nói đùa..”
Triệu Tử Dương nhàn nhã ngồi xuống sofa sau đó Diệp Thiếu Mai cùng Sở Tấn Đường cũng ngồi xuống
“Sẵn ở đây! con muốn hỏi chú một chuyện! chú có biết người này không?” anh lấy điện thoại mở tấm hình của Lão Tam đưa đến trước mặt của ông ta, ông ta liền hơi biến sắc nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười
“Đây là ai? chú không biết người này!” hắn lức đầu lia lịa
“Không quen sao? nhưng người này lại nói với con là quen chú!” anh cười sau đó gọi cho Tôn Hạo
“Hạo! phiền cậu đưa người quen tới đây cho chú Sở gặp mặt giúp mình!” sau câu nói của Triệu Tử Dương chỉ năm phút sau đám đàn em đã lôi Lão Tam tới trước mặt của Sở Tấn Đường…
“Con mẹ mày! mày có chắc là mày không quen biết tao không??” Lão Tam liếc nhìn hắn khiến hắn run rẩy liền lắc đầu
“Tôi không quen biết anh! đừng ở đây mà nhận người thân bừa bãi!” Sở Tấn Đường đứng dậy nghênh mặt với Lão Tam cười khẩy.