Không đợi cô nhân viên kia trả lời Thẩm Tình liền xông vào thang máy, theo vị trí của Thẩm Hạo cô liền đi tới đập cửa phòng
“Mở cửa!!!” mau mở cửa!”
Triệu Tử Dương nghe tiếng đập cửa rầm rầm thì liền cáu gắt đi tới mở cửa, vừa mở cô đã xông vào
“Thẩm Hạo! sao lại không nghe lời mẹ mà chạy theo ba con vậy hả???”
“Em nói cái gì vậy???” Triệu Tử Dương không điếc anh nghe rõ những lời cô nói liền kéo tay cô hỏi lại
“Không còn thời gian nữa! mau đi thôi… cái khách sạn này sắp nổ tung rồi đó!!!” cô khóc nấc lên bế Thẩm Hạo rồi kéo tay Triệu Tử Dương chạy đi
“Thẩm Tình.. rốt cục là có chuyện gì vậy????”
“Bọn họ dụ anh đến đây để gϊếŧ anh!!” cô gào lên vẫn chạy trối chết
“Tổng giám đốc.. hai người chạy đi đâu vậy??” Từ Ân từ dưới đi lên thấy hai người chạy đi liền không hiểu gì cũng chạy theo
Bùm!!!!
Bọn họ vừa chạy ra đại sảnh trên tầng Triệu Tử Dương thuê phòng liền phát nổ banh chành… người từ trong khách sạn túa ra như ông vỡ tổ, tiếng la hét, khóc lóc, giành nhau chạy đi xô đẩy, có người còn té nhào dưới đất, lúc này bọn Trịnh Kỳ cũng vừa chạy tới,…
“Mau!!! lên xe! rời khỏi chỗ này mau!!” Tôn Hạo thò đầu ra ra hiệu cho bọn họ lên xe…
Từ Ân bế Thẩm Hạo chạy lên xe trước, sau đó Triệu Tử Dương cũng nắm tay kéo Thẩm Tình theo sau, nhưng không biết ở đâu một đám người áo đen chạy tới xả súng liên tiếp vào xe của bọn họ
Chưa kịp lên xe Triệu Tử Dương và Thẩm Tình bị kẹt lại trong đám người hỗn loạn kia, đột nhiên Thẩm Tình nhìn thấy một tia laze màu đỏ chiếu vào mi tâm của Triệu Tử Dương, không chần chờ cô liền lao tới đẩy anh ra….
Pằng..!
Viên đạn ghim qua vai cô khiến máu tuông ra không ngừng…
“Đi đi!” Cô dùng hết sức còn lại đẩy anh lên xe của Trịnh Kỳ còn cô trong đám đông thì liền bị che lấp đi rồi ai đó đã kéo cô đi mất…
“Tình….THẨM TÌNH!!!!!”
“Mẹ!!!!!!”
Triệu Tử Dương chứng kiến mọi chuyện thấy Thẩm Tình bị thương… thấy cô dần dần biến mất trong đám đông kia mà anh không thể làm gì được!
“Kéo cậu ta lên xe!!!” Lãnh Mạc Vũ ra lệnh lập tức hai vệ sĩ và mọi người liền kéo anh lên xe…
“Buông ra!!! bỏ tôi ra!!!!! Tình!!!! em ở đâu?????” anh hoảng sợ kêu gào khản cả cổ họng cố đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của cô nhưng tất cả đều vô vọng…
“A!”
Lãnh Mạc Vũ xuống xe đánh lên gáy Triệu Tử Dương một cái khiến anh ngất đi, cả đám liền lôi anh lên xe, rồi xe cũng rời đi..
Sự việc quá nhanh..khiến cho mọi người trở tay không kịp, bọn họ cũng không ngờ được Bạch Tam hội lại ra tay thật với bọn họ…
“Mẹ kiếp!!! nếu Thẩm Tình có mệnh hệ gì tôi thề sẽ băm bọn chúng làm trăm mảnh!” Tôn Hạo nghiến răng nghiến lợi
“Nếu chúng ta tới sớm hơn một chút có lẽ mọi chuyện sẽ không như vậy!” Trịnh Kỳ dựa vào ghế thở dài
“Mẹ…mẹ nhất định phải không sao… huhu mẹ ơi!” Thẩm Hạo dựa đầu vào ngực Từ Ân khóc thúc thích
“Bây giờ quan trọng nhất phải đưa Thẩm Tình trở về!” Lãnh Mạc Vũ siết chặt tay đôi mắt đỏ ngầu, bọn chúng đúng là ăn gan trời rồi..!