Yêu Anh Lần Nữa

Chương 7

Chương 7
Khi anh và cô đến nơi thì hô hấp của bà đã rất yếu, phải dùng đến máy trợ thở.

"Mẹ ơi... Mẹ cố gắng lên nha mẹ..." Nói đến đây hai hàng nước mắt bất giác chảy xuống. Cô biết mình sắp mất mẹ rồi. Bà sắp bỏ rơi cô mà về bên kia với ba cô.

"Con gái...phải sống thật...hạnh phúc..." Giọng bà thều thào đứt quãng đến thê lương. Bà đã sớm biết ngày này sẽ tới, ngày bà trao lại đứa con gái duy nhất của mình cho người khác, vì bà chẳng thể chăm sóc con được nữa.

Bà quay sang nhìn Nguyễn Khôi với ánh mắt tha thiết "Hứa với mẹ...chăm sóc...tốt cho Hoàng Trân... Được không?"

Anh đến nắm lấy tay bà "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt"

Bà gật đầu "Mẹ an tâm rồi...an tâm mà đi gặp ông ấy rồi..." Tiếng của bà nhỏ dần, nhỏ đến khi không ai ở trong phòng có thể nghe thấy được nữa. Đôi mắt bà từ từ nhắm lại. Cánh tay cũng buông thõng...

"Mẹ... Mẹ..." Hoàng Trân như hét lên nhưng mẹ cô không tỉnh lại. Máy báo nhịp tim của bà đã trở về số 0. Bà đã không còn thở nữa...

Một bác sĩ thông báo "Bác ấy đã ra đi rất thanh thản. Người nhà nén đau thương"

Hoàng Trân vẫn không thể chấp nhận sự thật "Bác sĩ, ông nói bậy. Mẹ thôi không chết. Ông nói bậy"

Nguyễn Khôi lúc này không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm cô vào lòng.

Một tuần sau, khi mọi chuyện đã được Nguyễn Khôi thu xếp ổn thỏa. Bà an nghỉ tại một khu nghĩa trang yên tĩnh và ngôi mộ của bà ở bênh cạnh mộ của ba cô. Đây là theo ý của Hoàng Trân. Vì cô biết tâm nguyện lớn nhất của mẹ mình là sau khi chết đi, sẽ được gặp ông. Mặc dù cô không biết mẹ mình có thể gặp được ba hay không. Nhưng có một điều cô tin chắc rằng bà rất vui nếu "nhà" của mình nằm ngay bên cạnh ông.

"Mẹ. Con đến thăm mẹ đây. Mới đó mà mẹ xa con đã một tuần rồi. Mẹ có biết con nhớ mẹ lắm không? Mẹ chẳng thương con gì cả, nếu thương sẽ chẳng bỏ con một mình trên đời này. Bây giờ con chẳng còn ai thân thiết trên cõi đời này rồi..."

Hôm nay Hoàng Trân lại đến thăm mẹ. Giống như những lần trước, cô đến nói với mẹ rất nhiều chuyện, những chuyện từ rất lâu rồi đến những chuyện gần đây. Chỉ duy nhất chuyện vì sao cô và Nguyễn Khôi lấy nhau cô vẫn không dám kể. Cô sợ, mẹ sẽ không an lòng.

Những lần cô đến thăm mẹ, Nguyễn Khôi đều đích thân đưa cô đi. Anh luôn ở phía sau chờ đợi, nghe cô kể với mẹ mọi chuyện trên đời. Đến khi trời nhá nhem tối, anh khoác áo cho cô

"Về nhà thôi, hôm khác anh đưa em đến thăm mẹ"

Hoàng Trân gật đầu.

"Em sẽ không đơn độc, trên đời này, vẫn còn rất nhiều người thân thiết của em. Trong đó có anh và còn có cả con của chúng ta nữa"