Chương 2
"Con anh đã bị tôi biến thành đống máu vụn từ ba năm trước rồi" Cô vừa cười vừa nói với nét mặt thản nhiên. "Em bỏ con tôi rồi? " Anh chẳng thể tin được. Đây là Hoàng Trân mà anh quen biết sao? Không, nhất định không phải. Hoàng Trân mà anh quen biết là một cô gái hiền lành, đến một con kiến cô còn không nỡ gϊếŧ sao có thể phá bỏ con của anh? Con của anh cũng là con của cô mà.
"Anh tiếc sao? Yên tâm, lúc tôi phá nó chỉ là một cục máu nhỏ xíu. Bằng từng này... " Cô vừa nói vừa chụm năm ngón tay lại đưa đến trước mặt anh.
"Em... Em... " Làm ơn, ai đó hãy nói với anh rằng đây không phải sự thật. Cô sao có thể thay đổi đến mức này. Lạnh lùng, tàn nhẫn...
"Chuyện của ba năm trước rồi, nhắc lại cũng chẳng vui vẻ gì. Đây là hợp đồng hợp tác, anh xem kĩ rồi kí vào. Tôi còn phải về Pháp"
"Tôi chưa muốn xem rồi kí bây giờ. Em về đi, khi nào kí xong tôi gọi em tới lấy"
Cô không biết anh lại muốn giở trò gì. Nhưng vì anh là đối tác quan trọng của công ti, nên cô chỉ có thể chiều theo ý anh. "Vậy được, khi nào anh kí xong thì gọi tôi đến lấy. Chào anh"
Đến khi tay cô ra đặt tên cửa chuẩn bị mở ra. Cô vẫn không quên chào anh bằng giọng quyến rũ "Em về đây chồng cũ, Nguyễn Khôi" Rồi cô nở một nụ cười nhạt mà ra khỏi phòng.
Đến khi cánh cửa "rầm" một tiếng, anh mới hoàn hồn lại. Cô đã thay đổi rồi.
Kéo lê thân xác mệt mỏi về khách sạn. Mười hai tiếng trên máy bay đã đủ mệt mỏi. Vừa ra khỏi sân bay, cô cấp tốc đến công ty chỉ mong kí được hợp đồng, sớm quay về với cục cưng đang bơ vơ bên nước Pháp. Nhưng theo tình hình này, cô phải ở lại Việt Nam mấy ngày rồi. Không biết cục cưng có vì quá nhớ cô mà quấy khóc không nữa?
Suy nghĩ nhiều chuyện, không tự chủ được, cô lại suy nghĩ đến anh. Cứ tưởng ba năm trôi qua, mọi vết thương cũng sẽ lành. Cô cũng không còn yêu anh nữa. Nhưng không, khi gặp lại anh, trái tim cô lại đau đớn từng nhịp. Cô còn yêu anh sao?
Không, không thể có suy vớ vẫn đó được. Cô không yêu anh. Nhất định là như thế. Cô phải gọi điện cho cục cưng nạp năng lượng thôi. Suy nghĩ vẫn vơ thế này. Cô điên mất.
Reng... Reng... Rất nhanh, Lê Huyên bắt máy
"A lô, Trân? "
"Dạ, em đây. Chị cho em gặp cu Min một lát"
Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói non nớt
"A lô, mẹ ơi! "
"Tình yêu có nhớ mẹ không?"
"Dạ nhớ"
"Con ăn cơm chưa? "
"Dạ rồi. Con ăn hai chén"
"Giỏi thế cơ à? Khi nào mẹ đi công tác về, mẹ mua siêu nhân cho con. Chịu không?"
"Hoan hô mẹ"
Cô cùng thằng bé tán gẫu vài câu sau đó cô tắt điện thoại rồi đi ngủ.
Trong mơ, một người bạn cô cười to và nói với cô rằng "Con đàn bà ngu ngốc, người Nguyễn Khôi yêu là tôi chứ không phải cô. Ha ha ha"