Chương 11
Vào một buổi sáng chủ nhật của một tuần sau đó. Hoàng Trân vui vẻ đi siêu thị mua một ít thực phẩm về nấu ăn. Cô lựa chọn những thực phẩm tươi nhất, sạch nhất một là để bồi bổ cho bé con trong bụng, hai là nấu cho anh một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Thanh toán xong, khi ra khỏi cánh cửa tự động của siêu thị. Có một người phụ nữ bất cẩn va vào cô. Cô ta vội vàng đỡ cô dậy, miệng còn liên tục xin lỗi "Xin lỗi cô, tôi đang vội"
Hoàng Trân cũng không so đo "Tôi không sao. Chị có sao không?"
Lúc này, cô ta ngước mặt lên nhìn Hoàng Trân, sau đó lại vui mừng như kiểu chị em lâu ngày mới gặp lại "Em là Hoàng Trân sao? Là vợ của Khôi phải không?"
Hoàng Trân nghi hoặc "Chị biết tôi sao?"
Cô ta thân thiện giới thiệu "Chị tên là Thảo My, là bạn của Nguyễn Khôi, tuy đám cưới của anh ấy chị không đến dự được, nhưng cũng biết em"
Hoàng Trân hiểu ra mọi chuyện. Vì đây là bạn của chồng nên cô cũng vui vẻ chào hỏi "Vâng, chào chị. Tụi em kết hôn đã lâu nhưng em vẫn chưa biết được nhiều bạn bè của anh ấy"
Cô ta nở một nụ cười thục nữ rồi nói "Chị hiểu tính Khôi mà, rất ít khi chia sẻ đời sống riêng tư của mình với người khác" Cử chỉ điệu bộ cứ như mình là người hiểu rõ anh nhất.
Tuy nhiên Hoàng Trân cũng không để tâm nhiều "Vâng, thôi em phải về đây ạ"
"Tạm biệt em"
"Chào chị"
Hoàng Trân rời đi mà không biết rằng, trên môi Thảo My nở một nụ cười độc địa.
....
Về đến nhà, cô bắt tay ngay vào nấu nướng. Từ lúc cô có thai nên tâm lý thất thường đến khi cô biết chuyện của anh, đã lâu rồi cô chưa tự tay xuống bếp nấu cho chồng một bữa ăn hoàn hảo. Hôm nay cứ xem như là một ngày vui, mọi chuyện trong quá khứ đều bỏ qua hết. Vợ chồng cô cùng với đứa con trong bụng sẽ ăn thật ngon bữa cơm này.
Khi đã nấu xong xuôi, cô gọi Nguyễn Khôi dậy. Anh có một cái tật rất xấu thế này: cứ tới chủ nhật là ngủ li bì, nướng đến khét lẹt vẫn không chịu dậy. Hại cô chủ nhật tuần nào cũng phải dùng đủ mọi cách mới gọi được anh dậy ăn trưa.
Hôm nay vẫn không ngoại lệ. Cô phải đe dọa anh "Anh không dậy là em mang thức ăn đi đổ hết. Cả hai người đều nhịn đói đó"
Nguyễn Khôi uể oải "Anh biết rồi... Dậy ngay"
Khi anh đã vệ sinh cá nhân xong, tỉnh táo hẳn hoi mới xuống nhà ăn trưa. Nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn không cảm thán "Ôi, nhiều đồ ăn thế này mà đổ đi thì phí lắm"
Cô lườm anh "Còn không phải tại anh à?"
Anh cười nịnh nọt "Lần sau anh sẽ dậy sớm"
Suốt cả một bữa ăn, cô nghêu ngao không ngừng, cô nói anh nghe rất nhiều chuyện. Cứ như đôi vợ chồng xa ngày mới gặp lại. Chỉ duy nhất có một chuyện cô đang có thai thì không nói cho anh biết. Sắp đến sinh nhật của anh, cô định bụng lúc đó sẽ nói, tạo cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Anh nhận thấy tâm tình cô cũng đã tốt hơn nên cũng đôi lúc cũng góp vui, nói thêm vài câu.
Cuộc đời tuy thật dài cũng sẽ có thật nhiều đau khổ nhưng đừng nghĩ đến những đau khổ đó, chỉ cần những bữa cơm gia đình đúng nghĩa thế này không phải đã rất hạnh phúc rồi sao?