Tẩu Thác Lộ

Chương 9: Chiếc bàn chắc chắn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lối vào chật hẹp bất ngờ bị người kia xâm chiếm, Kiều Khả Nam hét to, kêu đến mức lúc sau há miệng vẫn không thể phát ra tiếng.

Thật là… không thể báo cho người ta một tiếng sao?”A!A!”

Ngay từ đầu Lục Hành Chi đã chọn cách thức tấn công mạnh mẽ, lúc trước anh dùng phương pháp tuy nhanh mà chậm, tiến hành đúng thứ tự, bây giờ bắt đầu tăng tốc tiến công, đâm nhanh nghiền mạnh, hai chân Kiều Khả Nam mở lớn, bị người phía trên dùng hông thúc vào, bắp đùi tê cứng đau xót, không thể động đậy, ngay cả miệng huyệt cũng không thể co rút theo ý mình.

Cả người hắn vùi trong ghế sô-pha, hang động chảy nước dấp dính theo mỗi lần đâm rút, cả người dần dần nóng lên, dương v*t phía trước căng cứng hết cỡ, lắc lư theo động tác ra vào của anh, chất lỏng trắng mịn dính không ít lên chiếc áo sơ mi nhìn-là-biết-siêu-đắt trên người Lục Hành Chi.

Kiều Khả Nam trần trụi hơn nửa, nhưng quần áo trên người Lục Hành Chi vẫn hoàn hảo, nửa người dưới lộ ra dương v*t, cùng bộ lông đen nhánh rậm rạp. Lần trước ở Motel hắn đã từng YY cảnh anh mặc tây trang mà làʍ t̠ìиɦ thì sẹc-xy hết xảy, không ngờ điều này lại biến thành sự thật, quả thực rất gợϊ ȶìиᏂ.

Nhớ lại, hắn “Á” một tiếng, bụng dưới thắt lại, hậu môn co rút theo quán tính, đây chính là phản ứng khi động tình, Lục Hành Chi cảm thấy cực kì đắc ý.

“Đang nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Kiều Khả Nam không trả lời, “A…a” thở dốc.

Lục Hành Chi: “Chà, đang lén tự sướиɠ một mình sao.”

Anh mới lén tự sướиɠ á! Cả nhà anh đều lén tự sướиɠ hết!

Đáng thương Kiều Khả Nam chỉ có thể “Ừ ừ a a”, bị cᏂị©Ꮒ đến thở gấp liên tục, một câu biện hộ cũng không phun được. “Anh chậm một chút, chậm một chút!”

Lục Hành Chi cười, từ từ chậm lại.

Kiều Khả Nam thật vất vả mới được nghỉ giữa giờ, lại có cảm giác eo hông đang bị nâng lên, Lục Hành Chi: “Vòng chân cậu quanh eo tôi.”

Kiều Khả Nam: “Hả?”

Lục Hành Chi cảnh báo: “Đừng bị té đấy.”

“A ── “

Một giây sau chân của hắn đã quấn quanh hông người đàn ông, Kiều Khả Nam đang còn ngơ ngác, Lục Hành Chi giữ nguyên tư thế cắm dương v*t bên trong, nhấc cả người hắn lên.

Kiều Khả Nam bị dọa hết hồn, vội vàng giữ chặt, hai tay ôm chặt cổ Lục Hành Chi, chân kẹp quanh hông người nọ. Lục Hành Chi khom người, dương v*t trượt ra một chút, sau đó lại đẩy vào, bên dưới bất chấp đâm lên phía trên, đâm đến mức bụng dưới Kiều Khả Nam chua xót, trước sau ướt một mảng.

“A, ư, ưm!”. Nửa người dưới của Kiều Khả Nam tê dại hoàn toàn, vừa đau vừa nóng, trải qua một lần kinh nghiệm, hắn đã hiểu làm sao để thoải mái, nên càng thêm chú ý.

Kiều Khả Nam không khỏi nghi ngờ, 18cm, thế mà lại có thể khiêng được. Lục Hành Chi bất ngờ hành động, giữ nguyên tư thế bước về trước, mỗi một bước chân, dương v*t trong cơ thể hắn lại sâu thêm một phần, như có như không cọ qua điểm G, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ lan khắp cơ thể.

“Ưm….” Thân dưới Kiều Khả Nam kẹp chặt, muốn đè xuống kɧoáı ©ảʍ đang tích tụ, Lục Hành Chi banh cánh mông của hắn rộng ra hết cỡ, hắn ngửa đầu kêu to: “Không ổn! Em không chịu được, a ── “

“Nhẫn nhịn chút.” Lục Hành Chi vỗ mông của hắn, một tiếng “Bốp” to rõ vang lên, Kiều Khả Nam ăn đau.

Khóe mắt hắn ngấn lệ, vừa bị anh đâm vừa bị đặt ngang trên bàn làm việc.

Kiều Khả Nam: “?”

dương v*t Lục Hành Chi thẳng tiến, vừa đâm vừa nói: “Một tháng, tôi đã luôn tưởng tượng … ở trên cái bàn này … làm cậu.”

Kiều Khả Nam: “…” Tui rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào, mới không phát hiện mình đã bị lão cầm thú này rọi hàng bao lâu nay chứ a a a.

Ngày xưa hắn cũng biết bàn của Lục Hành Chi được anh đặt hàng riêng, nói là gỗ gì quý lắm, hắn không quan tâm, vì kiểu gì cũng đắt cả thôi, hiện đại hắn mới hiểu rõ …. Có tiền bao giờ cũng tốt, tuy nhỏ nhưng cực kì chắc chắn, bằng chứng nè, phải chịu trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành, nhưng không hề xê dịch, hàng tốt …

Kiều Khả Nam: “Anh có chắc anh làm cái này không vì mục đích đen tối

khác không…”

Lục Hành Chi: “…”

Có bàn tốt như có thêm thần khí, Lục Hành Chi hăng như buff máu, Kiều Khả Nam không ngừng rêи ɾỉ ư ư a a, đến lúc này hắn chẳng còn quan tâm có ai nghe được không, nếu hắn bị đưa ra ngoài ánh sáng thì Lục luật sư cũng thế thôi, hắn không lỗ.

“Em sắp bắn… sắp bắn…. ừ..a…” Kiều Khả Nam hét to, mỗi lần Lục Hành Chi ra sức làm, Kiều Khả Nam sẽ có cảm giác như nín tiểu, lần trước lần này đều nghẹn cực khó chịu, vẫn phải dùng tay giúp đỡ.

Hắn đưa tay về phía trước, xoa nắn dương v*t của mình.

Tiếng nước “Lóc bóc… lép nhép” làm tăng thêm cảnh da^ʍ mỹ, Lục Hành Chi cũng sắp tới, cây gậy của anh phồng to, nhét đầy trực tràng Kiều Khả Nam, cực kì sảng khoái.

Người đàn ông cúi người nhìn người dưới thân. Kiều Khả Nam có một đôi mắt to, lúc này bị nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt khép hờ lộ ra vẻ mơ màng, thêm vào đó là gò má đỏ hồng, miệng hơi hé, quả thực đang không ngừng dụ dỗ người khác vắt kiệt.

Mà Lục Hành Chi cũng định làm vậy ──

“A! A! Không được... Chết mất.. Ô...”

Hắn hét thất thanh, gần như sắp khóc, bộ dáng rất đáng thương.

Lục Hành Chi cúi người, ôm đầu hắn vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán, sau đó hôn xuống môi, đầu lưỡi đưa vào khoang miệng đối phương, tùy ý đấu đá, trao đổi nước miếng.

Động tác trên tay Kiều khả Nam càng gấp gáp hơn, tăng tốc theo động tác của Lục Hành Chi, hắn mau chóng đạt cao trào, ” Ư … a ──” Lần này hắn bắn toàn bộ, không lưu lại gì.

Kiều Khả Nam thở hổn hển, cúc hoa co rút liên tục, trước ngực phủ đầy mồ hôi.

Lục Hành Chi vuốt ve đầu hắn, giúp hắn làm dịu cảm giác áp lực sau cao trào, một bên nắn bóp đầu v*, một bên đâm rút nhịp nhàng, một lát sau, anh cũng bắn.

Hai người hoà thành một khối thở dốc, tim đập liên hồi, dương v*t Kiều Khả Nam rốt cuộc cũng mềm xuống, yên lặng nằm một bên, thân gậy dính đầy chất lỏng trơn trượt.

Lục Hành Chi từ từ rút ra, phía sau của Kiều Khả Nam co thắt, tràn ra không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Quả là tú sắc khá xan. Ánh mắt Lục Hành Chi đen tối, dùng ngón tay bịt lại, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trên mông Kiều Khả Nam.

Chỗ này thế mà nuốt hết của anh … Ừm …

Kiều Khả Nam đỏ mặt, khép hai chân, sợ anh lại tiếp tục chơi dơ.

Bắn tinh xong, đầu óc tỉnh táo, hắn mới giật mình phát hiện, mình thực sự đã ấy ấy trong văn phòng rồi!

Bảo hắn từ này về sau làm sao làm việc bình thường được nữa?

Nội tâm Kiều Khả Nam tuôn hai hàng lệ, Lục Hành Chi thấy thế hỏi: “Sao?”

Kiều Khả Nam: “Sau này nhìn cái bàn này, em sẽ lại nghĩ bậy bạ mất …. “

Lục Hành Chĩ ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng cong lên: “Dễ thôi.”

Kiều Khả Nam: “?”

Lục Hành Chi hôn cậu. “Chúng ta làm hết mọi góc gách trong này, cậu sẽ không cảm thấy khác biệt nữa…”

Kiều Khả Nam: “….”

Anh đùa tui đó hả!!!!!

_ Hết chương 8+9_Julia Roberts – Nữ minh tin nổi tiếng, diễn viên chính phim “Người đàn bà đẹp.”