Tiệc, đã mở.
“Làm!”
Sau lời tuyên bố như đinh đóng cột, quần dài lẫn qυầи ɭóŧ của Kiều Khả Nam lập tức bị lột xuống.
Dưới ánh đèn, đôi chân nuột nà của cậu thanh niên bị phơi bày toàn bộ, Kiều Khả Nam bẩm sinh lông ít, cộng thêm thói quen chạy bộ nhiều năm nên dáng người rất đẹp, chân dài eo nhỏ, da dẻ không những săn chắc mà còn cực kì mịn màng. Lần trước đi Motel, cả phòng tối mù nên Lục Hành Chi không phát hiện “Ưu điểm” này của cậu, còn hôm nay…
Con ngươi Lục Hành Chi u tối, quan sát Kiều Khả Nam một lúc lâu, trong đầu lần lượt hiện ra “180 tư thế xiếc từ cơ bản đến nâng cao”.
Kiều Khả Nam tuy ngây thơ, nhưng bản năng đang nói cho hắn biết, đừng ngu đi hỏi Lục Hành Chi đang nghĩ gì.
Trên người hắn lúc này chỉ còn độc một cái áo sơ mi, áσ ɭóŧ và cà-vạt, chuẩn hình tượng tiểu thụ sắp bị hấp diêm trong GV. Hắn đã bắn một lần, nhưng dương v*t vẫn cứng như cũ, hắn nghi ngờ lần kế Lục Hành Chi sẽ không dễ tính cho hắn bắn súng như vậy đâu, tốt nhất là nên chuẩn bị tinh thần nghênh chiến.
Nói thực, có nằm mơ Kiều Khả Nam cũng không ngờ chuyện này lại có thể xảy ra, hắn đang trong giai đoạn phấn đấu, quyết tâm trở thành một thanh niên “Bốn tốt”
(Đạo đức tốt, lối sống tốt, bằng cấp tốt, công việc tốt). Thân là nam nhi, phải có ý chí phấn đấu, cớ sao lại bị người ta đè xuống ghế salon, bị lột thành gà khỏa thân?
“Này……Anh..”
“Ừ?” Lục Hành Chi hết sức chuyên chú, tách hai chân của Kiều Khả Nam, đổ dầu trơn vào trong hậu huyệt.
Có lần kinh nghiệm trước, Kiều Khả Nam đã hiểu cách thả lỏng, lần này Lục Hành Chi mở rộng rất dễ dàng, mới một lúc ba ngón tay đã có thể ra vào tự do.
Tiếng nước ẩm ướt truyền vào tai Kiều Khả Nam, khiến mặt hắn nóng như sắp bốc hơi.
Trái ngược hoàn toàn với tình trạng trần trụi của hắn, tây trang trên người Lục Hành Chi vẫn thẳng thớm như cũ, chỉ mở khóa quần, lộ ra nội y bên trong, bình thường đàn ông có mặc đồ lót xịn cũng chỉ xài CK, nhưng gã này mặc Prada. Prada đó! Đồng chí không sợ mặc quần xì Prada mà gặp cướp thì nó lột luôn sao?
Kiều Khả Nam xấu bụng suy nghĩ, đưa tay chạm vào đũng quần của anh, nói: “Để em tuốt trước cho.”
Lục Hành Chi hít sâu một hơi, sau đó rất vui vẻ cười: “Ngoan.”
Tui đây là sợ anh nhịn không nổi, lỡ sướиɠ quá cᏂị©Ꮒ quá đà, tui liền chết.
Kiều Khả Nam lầm bầm trong miệng, ngón tay bên ngoài qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa nắn, miêu tả hình dạng cây thịt giấu bên trong.
Lục Hành Chi đã cương hoàn toàn, Kiều Khả Nam cố ý xoa xoa nắn nắn bên trên lớp vải, liếʍ mυ'ŧ đầu chóp, không lâu sau, chỗ ấy đã bị nước thấm ướt. Hắn ra hiệu anh ngồi xích lại, há miệng ngậm vào, đem miếng vải trên người Lục Hành Chi liếʍ ướt sũng, xấu xa suy nghĩ: Hừ hừ, tui sẽ chống mắt nhìn anh phải mặc cái thứ này về nhà!
Người đàn ông cực kì hưởng thụ, chơi ngoài lớp vải cũng có tình thú, anh không thúc giục Kiều Khả Nam, để cậu tự mình chơi với đồ vật kiêu ngạo của mình, cổ vũ cậu tiếp tục.
Kiều Khả Nam cười lạnh, hứ, tưởng dưa nhà anh sạch sẽ lắm hả, may mà có một lớp vải, chứ nếu để trần mà bắt hắn liếʍ, trong lòng sẽ có lấn cấn.
Nhưng mà, lần trước người ta cũng đã “Phục vụ” thằng con của mình rất tận tình….
Kiều Khả Nam thở dài, đem quần Prada của anh kéo xuống một nửa. Lập tức, thằng nhỏ đang phấn chấn bừng bừng phóc cái nhảy ra, còn vẩy vài giọt nước lên mặt hắn.
Lần đầu tiên Kiều Khả Nam có thể quan sát hàng họ người kia bằng chất lượng HD như vậy, to thiệt, cương cứng, phần da màu tím đen, giăng đầy gân guốc, đan xen như rễ cây, đầu nấm hình tam giác no đủ nhẵn mịn, trông giống như đầu rắn, còn là rắn có nọc….
Đập vào mắt, là cảnh cây gậy đang đứng thẳng, mạch máu sôi trào, dương v*t của anh hơi cong, không thẳng như đại trà, nghe đồn công có hình dạng ấy ấy càng đặc biệt thì càng dễ đâm vào điểm G của thụ, làm người ta sướиɠ chết đi sống lại…. OK, hắn công nhận.
Mặt Kiều Khả Nam đỏ bừng, bắt đầu tuốt “Vật sống” của anh, một tay hắn không giữ hết, phải dùng hai tay, một trước một sau, dốc lòng hầu hạ.
Lục Hành Chi thoải mái thở dài, dùng ngón tay từng đâm gãi hậu huyệt của cậu lướt qua tai, vuốt ve khuôn mặt chàng trai, ngón cái mang theo vết chai trên khóe miệng ướŧ áŧ của Kiều Khả Nam chà xát vài lần, ám thị rõ ràng.
Kiều Khả Nam thở dài, có đi thì phải có lại. Hắn nói: “Bαo ©αo sυ.”
“Ừm?”
“Đeo vào em mới khẩu giao giúp anh.” Kiều Khả Nam nói rất thẳng thắn, đầu tiên chưa tính đến chuyện sinh hoạt giường chiếu của Lục Hành Chi rất lộn xộn, cả ngày nay anh chạy khắp nơi, chắc chắn là chưa tắm rửa, lần trước là anh tự nguyện giúp hắn BJ, nhưng nó không cùng hoàn cảnh với lần này.
Hắn không nghiện sạch, nhưng Lục Hành Chi không phải vợ hắn, hắn sẽ không hi sinh làm bước kia.
Lục Hành Chi im lặng nghe, đã hiểu: “Không sao, khỏi cần.”
Anh vỗ vỗ mặt cậu, khóe miệng mỉm cười, rõ ràng người ta cười vui vẻ, nhưng trực giác Kiều Khả Nam khẳng định nụ cười này không thật lòng tí nào.
“….” Hoa cúc Kiều Khả Nam co rụt, lờ mờ có dự cảm không lành.
Ngón tay của Lục Hành Chi đang để trong cúc hoa của hắn bỗng hơi cong một chút, thình lình đâm vào tuyến tiền liệt ──
“A!” Kiều Khả Nam thất thanh thét chói tai, rồi vội vàng che miệng. Hắn vẫn còn nhớ mình đang trong văn phòng! Mặc dù tất cả mọi người đã về, nhưng lỡ có người quay lại lấy tài liệu thì sao, nếu bị phát hiện… bị phát hiện…
Còn nếu như không….
Kiều Khả Nam đảo mắt,
cơ quan
của họ từng đấu tranh vì cộng đồng người đồng tính, còn có hẳn một luật sư đang quản lí Blog thay bọn họ nói lên tiếng nói, đồng thời tổ chức không ít chiến dịch trong cộng đồng dân cư. Giúp đỡ những địa phương khác nhau, công việc ở văn phòng Vũ Văn nặng nề, quyền lợi lại bình thường, nhưng Kiều Khả Nam vẫn cam tâm tình nguyện sống chết bám trụ, phần lớn lí do là vì hắn thích thái độ thân thiện của đồng nghiệp và cơ quan với người đồng tính như mình.
Nếu bị họ phát hiện…. chắc chắn mình sẽ bị cười nhạo, sau đó sẽ bị Vũ Văn lão gia mắng cho một trận, tụng bài ca “Phòng làm việc không phải khách sạn”, những cái còn lại… không đáng sợ.
Tuy nhiên, hắn cũng không vì thế mà muốn come out đâu.
Hắn đoán Lục Hành Chi càng không muốn.
Bằng chứng là động tác của Lục Hành Chi rất chậm chạp, không tấn công vào điểm nhạy cảm của hắn nữa. Đầu ngón tay anh xoay tròn, khi cảm thấy mở rộng đã đủ, liền ôm Kiều Khả
Nam từ ghế salon lên, đặt hắn ngồi ngay ngắn.
Thứ giữa hai chân anh cương lớn, đồ vật kia không những đứng thẳng đầy ngạo nghễ mà đầu nấm còn lấp lánh ánh nước, dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ mười mươi.
Kiều Khả Nam xấu hổ sắp bốc cháy, nhìn Lục Hành Chi lục lọi trong túi đồ mua từ cửa hàng tiện lợi, lấy ra một hộp Durex.
Kiều Khả Nam: “….”
Anh xé bỏ vỏ giấy, lấy một miếng bao đưa cho hắn: “Đeo giúp tôi.”
Kiều Khả Nam yên lặng nhận, lấy ra miếng plastic bên trong, chuẩn bị giúp thằng con của anh “Mặc giáp” thì lại bị ngăn cản. “Không phải làm thế.”
Kiều Khả Nam: “?”
Lục Hành Chi nhéo nhéo má hắn. “Dùng miệng.”
Kiều Khả Nam: “…”
Thề có cái bóng đèn, từ này về sau tui sẽ không bao giờ hơn thua với mấy cha luật sư nữa!
Hắn liếc mắt, oán giận trừng anh, dù hắn từng khẩu giao cho người khác, thì cũng không xài tới trò này (Ừm thì… như mọi người biết đấy, Tô Phái không xài cái ấy ấy). Trong đầu hắn chỉ biết lý thuyết, chứ thực hành thì chịu, Kiều Khả Nam thở dài: “Anh chắc xài đủ không? Em … không biết làm.”
Lục Hành Chi: “Tôi mua ba hộp.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn có thể khẳng định, đêm nay Lục Hành Chi hành động là có ý đồ từ trước, nhưng … tại sao?
Đừng bảo mới ngủ một lần đã yêu luôn hắn nha?
….Thôi quên đi, càng nghĩ càng sai, hắn không nghĩ nữa.
Kiều Khả Nam lấy bao ra, đặt vào lòng bàn tay xoa bớt dầu bôi trơn, ngậm vào trong miệng, cố gắng dùng môi và lưỡi kéo thử.
Lục Hành Chi vui vẻ quan sát, cây gậy dựng thẳng bừng bừng dấu hiệu sẵn sàng chiến đấu.
Kiều Khả Nam thử đặt bao trên qυყ đầυ của anh, đáng tiếc lại đẩy không vào, hắn muốn dùng tay, Lục Hành Chi lại không chuẩn. “Cứ từ từ, chúng ta có cả đêm.”
Một tiếng “Tách” vang lên, bαo ©αo sυ rơi xuống.
Lục Hành Chi tỏ vẻ cực kì đáng tiếc, lại đưa cho hắn một cái mới.
Lần này anh rất tốt bụng, xé vỏ trước rồi đưa hắn miếng cao su.
Kiều Khả Nam lại nhận. Có lần kinh nghiệm trước, đầu tiên hắn kéo dài đầu bao ra một chút, sau đó mới đặt lên cây gậy của Lục Hành Chi.
Tuy làm đúng các bước, nhưng mấy lần liên tiếp, do dương v*t của anh quá lớn, hơn nữa qυყ đầυ ngày càng căng trướng, bαo ©αo sυ đẩy mãi không vào, Kiều Khả Nam thử mấy lần, đầu lưỡi đã bắt đầu mỏi, thở hổn hển, đau miệng muốn chết.
Lục Hành Chi phục hồi thái độ chỉ đạo ngày thường, “Dùng môi giữ lại, sau đó dùng lưỡi đẩy xuống từng chút một….”
Kiều Khả Nam khóc không ra nước mắt. Nói dễ hơn làm đó đại ca!
Hắn quyết định dùng răng xử lí, muốn làm cho xong càng nhanh càng tốt, không ngờ ── cắn phát rách luôn.
Lục Hành Chi bị đau, hừ một tiếng, hung hăng tét “Bốp” một cái vào mông hắn, rất vang dội. “Thiếu đòn phải không?”
Kiều Khả Nam tủi thân ~ ai biểu anh thích chơi cái trò biếи ŧɦái đó, tui đâu có cố ý.
Đã làm đến tận đây, chân tay hắn đang đồng loạt biểu tình, anh thực sự có muốn làm thiệt không? Trước giờ hắn vốn là người thật thà, lần trước anh bỏ công chỉ dạy làm hắn rất cảm kích, cộng thêm thói quen hàng ngày tuân theo chỉ đạo của anh, nên đối với Lục Hành Chi, hắn luôn mang tâm trạng kính nể.
Quan trọng hơn, hắn luôn học hỏi tinh thần sống của thần tượng Julia Robert: Never give up. Không bao giờ bỏ cuộc! Hắn bây giờ không phải đang phân cao thấp với Lục Hành Chi, mà là với cái bαo ©αo sυ.
Trong mắt cậu thanh niên lóe lóe ánh sáng, Lục Hành Chi thấy vậy, ý muốn trêu đùa càng tăng lên. “Quên đi, không làm được đâu, đừng thử nữa.” Cậu đã phá hỏng cái bao thứ ba anh đưa tới.
Anh làm vậy chẳng phải vì tốt bụng, mà vì cậu càng ngày càng chà xát xuống phía dưới, anh sắp nổ.
Kiều Khả Nam quyết tâm tử chiến tới cùng, càng làm càng thành thạo, lần này cuối cùng cũng suôn sẻ, hắn đã đẩy bao xuống một phần hai.
Chỉ là nửa còn lại, phần đầu thun kẹt ở chỗ căng cứng của Lục Hành Chi, không chịu nhúc nhích.
Lục Hành Chi kìm nén khó chịu, nhanh gọn dùng tay tuốt xuống, chạm đến phần gốc, lại thoa thêm một lớp dầu trơn bên ngoài, vặn bung cánh mông cậu, chuẩn bị đâm vào ──
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi lần tiền diễn lâu như vậy mới đâm, poor tiểu công, poor tui. 囧