Chương 8: Mày Là Thằng Nào?
Linh nằm vật vã dưới gốc cây, trán nhỏ mồ hôi từng giọt, mặt mày thì tái nhợt. Đúng là không có cái dại nào bằng cái dại này, trong một phút hưng phấn cao độ mà Linh quên béng mất việc mang nón ra đồng, hậu quả là cái người nó thân tàn ma dại như thế này do bị say nắng. Trong khi Linh vẫn đang tự kiểm điểm cho sự ngu dốt của bản thân, Tấm từ lúc nào đã đi đến cùng với một bát nước trên tay. Tấm nhẹ nhàng đưa cho Linh, trách:
- Có thích thì cũng phải kiềm chế một chút, chị cũng đâu có dám tranh gì với em đâu. Giờ thấy chưa, say nắng rồi đấy. Làm sao mà đi bắt tép được.
Linh nhìn bát nước trên tay Tấm mà như kẻ sắp chết khát trên sa mạc tìm thấy ốc đảo, chả biết sức lực lấy ở đâu nhanh chóng cướp bát nước mà tu ừng ực, chẳng để ý đến Tấm đang nói gì. Trời ơi sắp chết khát con nhà người ta rồi! Tấm thấy thế lắc đầu cười, nói:
- Thôi! Em cứ ở đây nghỉ ngơi. Chị ra đồng xúc thêm ít tép rồi chiều hai chị em cùng về. Lúc nào thấy khỏe hơn thì ra đồng gọi chị nha.
Nói rồi, Tấm xách giỏ cá của cả hai đi luôn. Nếu đây là một phim hoạt hình thì thề là trong mắt Linh bây giờ chứa cả ngàn ngôi sao. Trời ơi sao có người đẹp người đẹp cả nết, muốn có yếm mới mà vẫn quan tâm lo lắng cho mình, xúc động quá trời đất. Tuy là nhiều lúc trông như cái máy, cơ mà tính tình tốt bụng như thế này ai mà không yêu cho được. Chị à! Em quyết định rồi, phải mở fanclub cho chị ngay và luôn thôi, tạm thời em sẽ nhận trách nhiệm hội trưởng cao cả để đi chiêu mộ thành viên. Quyết tâm đưa chị nổi nhất cái showbiz cổ đại luôn.
Linh hưng phấn với ý tưởng trong đầu. Nhưng chỉ được một lúc đã thấy chán kinh dị, rồi thϊếp đi lúc nào không biết.
Tỉnh dậy thì cũng đã xế chiều. Nó bật dậy vội vàng ra đồng tìm Tấm, trong lòng không ngừng mắng bản thân:
- Chết cha rồi, lỡ mất kế hoạch gặp bụt rồi, giờ thì phải làm sao?
Đang ngó đông ngó tây tìm kiếm, Linh bất ngờ nghe thấy tiếng khóc thút thít, thỉnh thoảng còn nghe tiếng quát mắng. Độ nhiều chuyện và hóng hớt cao làm Linh lần mò đến nơi có tiếng khóc thì bất ngờ nhìn thấy Tấm đang ngồi xụp xuống bên giỏ cá trống không, khóc thút thít. Lâu lắm rồi mới thấy Tấm khóc nhiều thế này. Sau lần đầu nó gặp thị, ngoài vài biểu cảm tiêu biểu, thị chả có cái thêm thái độ nào cho nó phong phú hơn cả. Ấy thế mà lần này khóc sao nghe đau lòng quá.
Bên cạnh Tấm là một người mặc xiêm y màu tắng toát tỏa ra ánh hòa quang, tuy nhiên thì lời người đó nói không được "hào quang" cho lắm:
- Thôi!!!! Khóc cái con mẹ gì mà lắm thế? Dỗ từ nãy đến giờ là hết kiên nhẫn rồi đấy nhé! Nín đê rồi kể đầu đuôi ta nghe xem nào?
- Dạ dạ! Hôm nay ...hức... con và Cám... hức... đi thi xúc tép...
- Còn nấc một lần nữa là tôi đi luôn đấy! Bảo nín là nín cơ mà. Ngày nào cũng giải quyết cả mấy nghìn việc, gặp mấy nhìn con người, ai cũng như cô thì tôi làm đến mục xương chưa xong. NÍN!
Tấm bị quát mà giật mình im bặt ngước lên nhìn người kia, đột nhiên ngơ ngác một hồi. Thị nuốt nước bọt mấy cái, cuối cùng thong thả kể với dáng điệu nhàn nhạt như trước:
- Hôm nay con và Cám thi xúc tép, ai xúc được nhiều tép hơn sẽ được thưởng yếm đỏ. Cám nhanh nhảu quá xúc chưa được nhiều thì đã bị say nắng nên con để em ấy nghỉ ngơi rồi đi xúc tép cho cả hai. Chẳng ngờ lúc làm xong, Cám ra chê người con lấm lem thế về sẽ bị dì mắng nên bảo con đi gội rửa, cuối cùng nó xách giỏ tép về trước còn đổ hết tép trong giỏ của con đi, giờ con không bắt được con nào nữa, chắc chắn sẽ bị đánh, con sợ lắm.
- Trời mẹ! Đến câu "con sợ lắm" đầy cảm xúc như thế mà má ấy nói cứ như đọc từ đâu ra vậy? Chị à! Chị là hội trưởng fanclub nhà anh ca sĩ Hồ Quang Hiếu phỏng? - Linh nấp trong bụi rậm mà cảm thán.
Ơ mà... WHAT'S THE HELL? Mình ngủ như chết từ trưa tới giờ mà, ô hay là mình bị mộng du à? Ơ thế mộng du thì cũng phải có cái giỏ tép của mình ở đây chứ. Ối giời ơi nỗi oan ai thấu? Linh nôn nóng định chạy ra thanh minh nhưng nó lại bất ngờ bởi cái người đang mặc xiêm y trắng kia. Khoan đã! Sao nghe giọng hắn thấy quen quá vậy nè?
- Thế mà cũng khóc như là cha chết mẹ chết? Cô tốt nhất là nên sửa cái tính ăn vạ ngay đê? Nhìn xem trong giỏ còn có gì không? Mà thôi khỏi nhìn. Trong giỏ còn một con cá bống đấy, về thả nó vào giếng rồi vỗ béo cho nó một bữa một bát cơm, nhớ kèm nhiều rau, đừng cho xương và thịt, nó ăn uống thanh đạm lắm. Lúc nào muốn gọi nó lên thì gọi... gọi... câu mẹ gì ý nhể??? À! nhớ rồi. Bống bống bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người. Đấy! Giờ thì về đi! Nhớ làm theo lời ta dặn.
Linh dụi dụi mắt mấy cái, đây là ông bụt trong truyền thuyết ý hả? Rõ ràng là một chàng trai chỉ tầm 20, 21 tuổi, ngoại hình thì cũng... Ừ hừm... đẹp trai phết đấy. Xương hàm góc cạnh, mắt phượng mày kiếm, tuy nhiên lại có phần ngông nghênh bất cần đời. Cái người mặc áo trắng đấy vừa nói vừa ngoáy mũi, vừa vênh váo nhìn xung quanh. Khi ánh nhìn hướng tới chỗ Linh đang ngồi nghe lén, môi mỏng nhếch lên, hắn nháy mắt với nó một cái là Linh hết hồn, cuối cùng má nội này là nhân vật nào đây?
Tấm dở giọng đều đều ra vẻ cảm ơn người kia rối rít rồi vội vàng ôm giỏ tép về nhà. Nấp trong bụi rậm, lúc này Linh mới dám ngó đầu ra xem xét. Người nọ vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng ngắm nhìn hoàng hôn yên bình của vùng làng quê dân dã. Ánh mặt trời sắp tắt chiếu đến cộng thêm ánh hòa quang phát ra từ người tên đó bỗng nhiên làm Linh nhức mắt không thể tả, có một sự làm màu không hề nhẹ ở đây. Tên áo trắng quay lại nhìn Linh, nở nụ cười nham nhở:
- Trốn trong đấy lâu muỗi cắn nát chân đấy! Lòi mặt ra đây ta xem nào?
Linh bực mình đứng dậy tiến về chỗ hắn đứng:
- Cuối cùng thì mày là thằng nào?
---------------- to be continue ------------------
Chap này chính là cái chap nhiều vote nhất trong cả truyện đến giờ phút này đó :))))))) chính ra anh Bụt hot phết nhỉ?
Lần trở lại này, liệu anh có bị thất sủng không???