[Tấm Cám] Chị Tấm Ơi Chị Tấm!

Chương 5

Chương 5: Em Là Tấm, Chị Cũng Là Tấm. Chúng Ta Đồng Cảnh Ngộ
Ngoài trời nhá nhem tối, những ánh sáng yếu ớt còn sót lại cuối ngày phủ lên làng quê Việt Nam một màu vàng héo úa. Và đời Linh nó cũng héo úa y chang như vậy.

- Cháu nhà chắc là do để bị sặc nước lâu quá nên có thể bị ứ nước trong đầu dẫn đến hơi ngơ ngẩn - Thầy lang vừa bắt mạch vừa thở dài nói với người mẹ đang lo sốt và kia của Cám.

Chẩn bệnh kiểu gì vậy má? Chưa hỏi han, chưa khám xem gì, mới bắt mạch đã kết luận ngay được? Thầy là Hoa Đà tái thế à? Hay là Hải Thượng Lãn Ông? Linh mang một đầu thắc mắc ngắm nghía cái nốt ruồi dưới cằm, trên còn mọc ra một chùm lông dài ngoằng của ông thầy lang. Xét về ngoại hình thôi là đã thấy lang băm rồi.

- Huhuhu thầy ơi! Thế nó cứ mãi ngớ ngẩn không nhận ra ai thế này hả thầy? - Dì ghẻ hỏi lại với đôi mắt ậng nước

- Cái này thì.... - Thầy lang thở dài, sau đó nhìn sang Linh đang ngơ ngác một cái, cúi đầu bất lực.

Ây gu cái này sao mà trông quen quen ta?

- Thầy ơi! Thầy cứu con nhà em với! Bao nhiêu em cũng chịu! - Dì ghẻ lúc này nước mắt đã thành sông, lay lấy tay ông thầy lang mà cầu xin.

- Chuyện này thì... cũng không phải là không có cách. - Thầy lang chỉ cần nghe thấy vậy đã tỏ ra hớn hở vô cùng, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ khó khăn.

Ối giời ơi! Tao biết ngay mà, kịch bản hết rồi!

- Ở đây tôi có một củ nhân sâm quý, chỉ cần cho cháu nó dùng vài ngày là sẽ hồi phục trí tuệ, chưa kể còn bồi bổ thể lực nữa. Nhưng mà cái này có hơi... - Lão lang băm vừa nói vừa lôi một thứ gì đó từ trong hộp thuốc của mình ra.

- Mẹ! - Linh bỗng nhiên bật dậy như phải bỏng. Đúng là đa cấp không chừa một thế hệ nào hết. Tuy là bây giờ còn nhiều bất mãn đối với cái thế giới này, nhưng mà không biết lúc nào mới thoát ra được. Thằng lang băm này lừa tiền nhà con Cám há chẳng phải là lừa tiền của mình hay sao? Ối giời không không! Lấy tiền của con này đâu có dễ đến vậy.

Hai người kia bị Linh làm cho giật mình, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nhau.

- Mẹ! Là con giả vờ một tý xem mẹ có thương con không ấy mà. Chứ con làm sao mà quên được mình là ai. - Cám đon đả chạy ra ôm lấy cánh tay dì ghẻ lay lay - Con khỏe thế này cần gì phải uống thuốc, NHÂN SÂM của thầy lang quý như thế, chắc phải rất đắng. Mà thuốc đắt là thuốc tốt, mà thuốc tốt thì lại đắng, con làm sao mà uống cho nổi. Không uống được đổ đi lại phí hết cả công cả sức của thầy tìm thuốc quý. - nó cố tình nói lớn hai tiếng "nhân sâm", lại vừa bắn ánh mắt hình viên đạn đến cái khuôn mặt hớn hở kia. Có giỏi thì lừa bà xem.

- Mày! Mày có thật là giả ngốc lừa mẹ không hả Cám? Mày vẫn nhận ra nhà mình hả? - Dì ghẻ hỏi lại với vẻ mặt vừa vui mừng vừa nghi ngờ.

- Thật mà mẹ! Là tại con Tấm chứ! Con mới nói cho mấy câu đã dám đẩy con xuống nước. Mẹ phải xử lý nó cho con. - Linh giả bộ giận dữ chống tay và hông.

- Ui may quá! Cảm tạ trời phật! Bố nhà cô làm tôi một phen chết khϊếp! - Dì ghẻ nghe được đến thế thì như bỏ được gánh nặng trên người xuống, hai tay chắp vào nhau vái lấy vái để.

- Thôi cháu nhà đã khỏe lại rồi thì tôi cũng xin phép về. Chị nhớ bồi bổ cho cháu nó đàng hoàng. Lúc nào có chuyện thì lại gọi tôi. - Lúc này, gã lang băm mặt như bánh đa nhúng nước mới lên tiếng. Vừa rồi con bé kia nó lườm gã như thế, gã biết là không làm ăn được gì với cái nhà này rồi. Mà cái nhà Tấm Cám này ai mà không biết mẹ con nhà nó ghê gớm thế nào. Thôi mình vẫn tự tạo đường lui cho mình thì hơn.

- À vâng! Thầy đi mạnh giỏi ạ! Cháu nó có vấn đề gì em lại gọi thầy nhờ thầy chữa cho nó ạ. - Dì ghẻ vui vẻ tiễn khách ra cổng.

Đến khi thầy lang đã khuất bóng sau ngõ nhỏ, dì ghẻ mới chạy vội vào trong nhà. Ấn Linh ngồi xuống, bà hết sờ trán rồi lại bóp tay bóp chân cho nó, miệng thì liên tục hỏi:

- Mày làm mẹ lo quá! Có thật là mày giả ngu không con? Còn chỗ nào trong người khó chịu không?

- Ây ba.. mẹ này! Con đã bảo là con không sao rồi mà. Giả vờ tý xem mẹ có thương con không ấy mà. Mà nói mới nhớ! Chị... à... con Tấm đâu mẹ? Từ lúc tình đến giờ con chưa có thấy nó nữa. - Linh hỏi. Trong lòng thầm nhắc bản thân phải bắt trước cho giông giống con Cám, không được để lộ ra sơ hở nào. Không là mất tiền mua nhân sâm giả ngay.

- Úi giời cái con đấy tao bắt nó cấy hết ruộng nhà mình mới được về rồi. Dám bắt nạt con mẹ, mày muốn mẹ xử lý nó thế nào? Tẹo nữa nó về mẹ cho nó thêm một trận nữa.

- Con thấy con cũng khỏe lắm. Mẹ phạt nó thế đủ rồi, không cần..... Ơ?

Linh chưa kịp nói hết câu, dì ghẻ đã đột nhiên đứng phắt dậy, mặt đỏ tía tai, bước nhanh ra ngoài sân. Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một trận ồn ào ở ngoài sân đã vang lên:

- CON KIA! Mày vào đây ngay, mày vào mà xem mày làm con tao ra nông nỗi thế nào đây hả?

- DÌ ƠI! Con xin dì! Lần sau con không dám nữa! Á! - Tiếng khóc ai oán nhỏ nhẹ của thiếu nữ vang lên.

- Xin à? Mày dám xin à? Tao cho mày xin này! Này! Này!

Sau mỗi tiếng "này" lại là một tiếng "Vυ'T!" vô cùng ngọt tai. Tiếng kêu khóc lại càng lớn hơn. Linh hốt hoảng chạy vội ra sân, đập vào mắt nó là một cảnh tượng hãi hùng. Dì ghẻ một tay túm tóc một cô gái, một tay cầm cái roi to liên tục vụt vào người cô. Cô gái kia tóc dài đã xổ cả ra đến rũ rượi, ngồi bệt hắn xuống đất. Đôi tay mảnh khảnh nắm lấy tay ghì ghẻ, miệng không ngừng cầu xin. Một cảnh tượng khiến Linh chấn động không thôi.

-----

- Dì ơi! Con xin dì mà!

- Nói! Mày dám giấu tiền của tao mang đi đâu hả? Con Trang sáng nay thấy mày nộp tiền học, tao làm gì đã cho mày tiền mà mày có? Nói ngay! Mày lấy của tao bao nhiêu tiền?

- Dì ơi! Con xin dì! Tiền tiết kiệm của con.

- Tiết kiệm? Hay là ăn trộm? Tao cho mày tiết kiệm này! Này thì tiết kiệm!

......

Một mảng ký ức uất hận nhanh chóng ùa về khiến Linh rùng mình một cái. Rất bản năng, nó phóng đến dì ghẻ, giật lấy cái roi trong tay bà, lấy hết sức bình sinh bẻ nó làm đôi rồi quăng ra xa.

- Đồ ác độc! Bà có phải là người không? - Nó hét vào mặt dì ghẻ.

- Cám! Con lại làm sao rồi? - Dì ghẻ ngơ ngác, mọi lần bà đánh con Tấm, nó không những vui vẻ mà còn lôi thêm vài chuyện khiến bà càng tức giận mà đánh mạnh hơn. Chưa bao giờ bà thấy nó như thế này, nó có phải lại bị làm sao không.

- Ơ! A!... - Linh lúc này mới thấy mình hành động kỳ lạ, vờ chèo chống - Không! Không! Ý con là đánh nó thế đủ rồi, bây giờ con đói lắm. Mẹ nấu gì cho con ăn đi.

- Mày còn không nghe thấy nó nói? - Dì ghẻ thở dài một cái, sau đó hướng Tấm mà quát.

- Thôi mẹ nấu đi mẹ. Nhỡ nó bỏ gì vào đồ ăn thì sao?

- Mày nói cũng phải! - Dì ghẻ gật gật đầu, sau đó lại quát Tấm - Cút ngay cho khuất mắt tao! Tao cảnh cáo mày rồi đấy, động vào con tao tao không để yên đâu.

Nói rồi bà đi vào cái bếp nhỏ chuẩn bị cơm nước.

Đến khi thấy bà đi hẳn vào trong bếp, Linh mới cúi xuống đỡ Tấm dậy. Chợt giật mình vì bắt gặp tia nhìn ác ý vô hạn từ người đang ngồi dưới đất, những cũng chép miệng chấp nhận. Bị đối xử như thế, sao có thể không hận cơ chứ?

- Chị không sao chứ?

Linh vừa nói xong câu đã nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của Tấm. Thị có phải đang nghe nhầm không?

- Có đi được không? Để em dìu chị vào nhà. Cẩn thận một chút!

Cám ôm lấy thân thể gầy yếu của Tấm dìu vào trong nhà chính, cả một đoạn đường này Tấm nhìn Cám đến không chớp mắt, ánh mắt từ sững sờ, hốt hoảng rồi cuối cùng là đầy nghi ngờ. Trong nhà chính ánh sáng rõ ràng hơn, Linh mới nhận thấy trên người Tấm toàn những vết roi, cũ có, mới có. Có vết thành vệt thâm kéo dài hết cả bắp chân, có vết vẫn còn đang rướm máu, chắc là sau trận đòn vừa rồi. Nó không chịu được mà nhíu mày.

- Chúng nó đáng chị ra thành thế này?

- Chúng nó?

Linh chột dạ vì câu hỏi của Tấm, lắc dầu quầy quậy, chối bay chối biến:

- Ý là em không nghĩ mẹ đánh chị ra đến thế!

- Cám! Chị xin em! Là chị có tội! Nhưng mà là do vô ý thôi! Không phải chị đẩy em xuống mương đâu. Em tha cho chị lần này được không? - Tấm đột nhiên nước mắt lưng tròng bám lấy váy Cám mà quỳ xuống xin tha.

Linh bất lực mà đỡ Tấm lên, chẳng nói câu gì lại xem xét mấy vết thương trên người thị. Lại gặp ánh mắt van xin của thị, không nhịn được mà nói:

- Chị Tấm này!

- Hả?

- Xin lỗi!

Phải! Nó xin lỗi dù chẳng phải lỗi của nó gây ra. Chỉ là, nó với Tấm đều là đồng cảnh ngộ với nhau, nhưng nó đợi đến gần một năm rồi nhưng không có ai chịu xin lỗi nó. Chỉ cần một lời xin lỗi thôi, nó có thể bỏ qua tất cả mà sống hòa thuận với nhau, nhưng nó biết nó đã chờ đợi một cách vô vọng rồi. Nó mới chờ 1 năm rồi, vậy Tấm đã phải chờ bao nhiêu năm, và sẽ phải chờ bao nhiêu năm? Bây giờ nó lại thành Cám, nó không muốn thị phải chờ nữa. Và nó cũng không muốn cuộc đời mình kết thúc như thế. Chị Tấm! Sau này nhờ chị chiếu cố em.

------------

- Xin lỗi!

Tấm ngước mắt lên nhìn người vừa nói câu vừa rồi. Có phải tai thị nghe lầm? Hay do thị quá mơ mộng mà sinh ảo tưởng? Nó vừa nói xin lỗi thị phải không?

Cám lúc này ngước lên đối mặt với Tấm khiến thị sững sờ. Ánh mắt chân thành đến vậy trước nay thị chưa bao giờ nhìn thấy? Là ánh mắt từ Cám? Sao có thể? Chẳng lẽ...? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

------------- to be continue-------------

Chết rồi! Viết xong tưởng mình viết Bách cmnl :)))))) Đính chính thêm lần nữa không phải bách nhé.

Quà Halloween đây!