Chương 2: Tại sao lại là ta?
Thị chết, nhưng nụ cười mãn nguyện vẫn hiện hữu trên gương mặt thị. Thị cười nhưng nào đâu biết cái chết ấy chẳng như thị nghĩ. Những tưởng thiên sứ sẽ dẫn lối đưa thị lên thiên đàng, ồ không, chẳng có thiên sứ cùng nấc thang lên thiên đàng nào ở đây cả, một cánh cửa khác mở ra trước mặt thị. Thị bước chân chầm chậm, thi thoảng lại nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết, những lời lẽ ai oán vang vọng, rồi đâu đó mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi thị, thật kinh tởm.
Sợ hãi, thị đưa ánh mắt nhìn xung quanh kiếm tìm gì đó. Và rồi cũng dừng lại khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc mà thị từng nghe kể - bóng lưng của Diêm Vương:
- Có thể cho hỏi đây là đâu không?
- Địa ngục.
Bóng lưng ấy trả lời thị một cách cụt lủn, thị bắt đầu khó hiểu. Tại sao một người hiền lành như thị lại phải xuống nơi u tối này chứ? Không thể nào.
- Tấm, ngươi xuống muộn hơn ta nghĩ đấy, kẻ độc ác như ngươi đáng ra phải xuống đây từ bốn chục năm trước mới phải.
Cuối cùng bóng lưng kia đã xoay người lại, đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào gương mặt đang tái mét của thị. Còn về phần thị, thị hoang mang, thị lúng túng, thật tình thị vẫn chỉ có một câu hỏi đấy:
- Tại sao một người hiền lành như tôi phải xuống cái nơi u tối như thế này chứ?
- Hiền lành? Nếu ngươi hiền lành thì đã không bị đẩy xuống tận mười tám tầng địa ngục này rồi. Người chắc chẳng còn nhớ nổi gương mặt của cô em cùng cha khác mẹ đâu nhỉ!
Ồ không, thị còn nhớ chứ, nhưng nhớ ở đây là nhớ gương mặt của Cám khi bị "luộc sống". Một gương mặt tàn tạ, từng mảng da bị lột sạch để lộ những miếng thịt sần sùi, lồi lõm.
Ớn lạnh.
- Sao? Ngươi đang nhớ lại rồi? Vậy còn nhớ về hành động của mình chứ?
Hành động của thị ư? Thị đã trả thù được và thị hả hê về điều ấy. Nếu giờ phút này ai hỏi thị có hối hận không? Thị sẽ khẳng định là: Không! Cái cảm giác sung sướиɠ khi đứng nhìn kẻ thù của mình bị luộc chín dưới hố sâu thật mãn nguyện và vì thế thị chẳng có gì để hối hận cả.
- Chà có vẻ như đến giờ phút cuối đời rồi ngươi vẫn còn chưa hối hận sao?
Ối! Diêm Vương có thể đọc được suy nghĩ của thị sao?
- Khỏi hắc mắc nữa ta đọc được suy nghĩ của ngươi. Và vì vậy ta càng thấy ngươi xứng đáng ở đây chứ không phải ở trốn thiên đàng kia.
Thị ngơ ngác, vẫn là câu hỏi cũ:
- Tại sao chứ? Tôi là người tốt, là người hiền dịu được tất thảy mọi người nơi trần gian phải thừa nhận. Tại sao phải ở cùng lũ mọi rợ, ác độc này?
Diêm Vương nhìn thị, thật hết nói nổi với kẻ đối diện:
- Đúng, nếu là người phàm thì họ tất thảy phải thừa nhận ngươi hiền dịu rồi, ngươi là vương phi cơ mà. Nhưng đối với thần thánh bọn ta, ngươi là kẻ độc ác. Và hành động trả thù mẹ con Cám chính là khơi nguồn cho cái mầm mống tà ác ấy.
- Tôi trả thù là lẽ đương nhiên. Đấy là điều mà tôi phải có. Họ sát hại tôi, sát hại hoá thân của tôi không phải một hai lần, họ làm khó tôi không phải đôi ba lúc. Vậy tại sao tôi không được phép trả thù chứ?
Thị gân cổ lên cãi lại Diêm Vương. Thị giữ đinh ninh một suy nghĩ: từ đầu đến cuối thị không sai.
- Ngươi lầm to rồi. Trả thù thì có nhiều cách. Không nhất thiết phải tuyệt đường sống của người khác đến như vậy. Bởi dù gì ngươi cũng được thần Bụt cứu giúp không ít, vậy tại sao ngươi không thể chừa cho mẹ con họ một con đường sống chứ?
- Nhưng...
- Nhưng nhưng cái gì? Hành động trả thù của ngươi thật quá tàn nhẫn.
Tàn nhẫn ư? Liệu có tàn nhẫn bằng việc mẹ con họ đã gϊếŧ hại thị không? Ồ, không đâu.
- Gϊếŧ hại Cám bằng cách "luộc sống" ác một thì hành động cho dì ghẻ ăn mắm từ chính xương thịt của con mình rồi phẫn uất mà chết ác gấp mười. Nếu là người tốt ngươi sẽ thấy ăn năn vì hành động sai lầm, còn nếu là người hiền lành, tử tế ngươi sẽ thắp cho họ nén nhang. Còn đằng này, ngươi đã không làm như thế. Là người tốt như vậy sao? Là người hiền dịu như vậy sao?
Thị không đứng vững nổi nữa, thị suy sụp thật rồi, cả thân người mảnh mai gục hẳn xuống nền đất lạnh lẽo.
Thị thực sự ác độc như vậy sao? Hành động trả thù của thị là sai lầm sao? Thị chỉ lấy lại những gì đã mất thôi mà:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao có thể chứ?...
Thị lẩm bẩm lặp lại câu hỏi như một kẻ điên. Có lẽ thị điên mất rồi! Điên vì chính tội ác khi xưa của thị đang bị trừng trị. Điên vì đến tận bây giờ thị không thể nào chấp nhận được bản thân mình ác độc như hai kẻ kia.
Cũng giống như mẹ con Cám vậy, thị cũng sẽ phải nhận án phạt nơi địa ngục sâu thẳm này. Đấy là cái kết thích đáng cho những kẻ độc ác.
Quay trở về với Diêm Vương, tận mắt chứng kiến người đàn bà trước mặt gục ngã, ngài chỉ biết lắc đầu. Cũng chẳng trách được ngài, đấy là án phạt đã định sẵn cho thị, và việc của ngài chỉ là thi hành án phạt ấy:
- Người đâu! Áp giải kẻ điên này đi....