Chương 7: Kết thúc
Tấm cứ chạy mãi, chạy mãi, sức cũng sắp hết thế mà không hiểu bà Dì Ghẻ kia lấy đâu ra sức mà lắm thế, chạy liên tục như thế mà không thấy mệt à? Trả bù cho cô. Bình thường dù không muốn nhưng cũng phải công nhận bà Dì Ghẻ này tuy là mẹ ghẻ nhưng đối xử với cô không tệ, rất tốt là đằng khác. Chỉ là không được cô chấp nhận thôi. Dì Ghẻ cái gì cũng tốt nhưng bà có một vấn đề lớn, bự tổ chảng luôn, đấy là bà ta sẽ bất chợt rơi vào thời kì đen tối và nổi cơn điên.Chạy trốn cũng không hẳn là cách hay, nó chỉ giúp kéo dài thời gian thôi. Đành đối mặt với sự thật vậy. Nghĩ là làm, Tấm đột ngột đứng sững lại, quay ra đối mặt với Dì Ghẻ một cách vô cùng dũng cảm. Dì Ghẻ thấy Tấm dừng lại thì cũng dừng lại theo.
- Sao thế? Sao không chạy nữa đi, chạy đi, chạy đi, TAO NÓI MÀY CHẠY TIẾP ĐI! Mày không chạy, trò chơi còn gì vui nữa?
- Bà yên tâm, tôi sẽ không làm bà thất vọng đâu, vì trò chơi... bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Dù mệt nhưng Tấm vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh vì bây giờ không phải lúc mất bình tĩnh, dù nói thế nhưng cô vẫn không nhịn được chảy mồ hôi lạnh.
Dì Ghẻ nghe thế chỉ biết cười như điên dại.
- Tao chống mắt xem mày chịu được đến bao giờ. HA HA HA HA HA!
Cô sẽ cố gắng chờ, chờ vào một cái gì đó, mong đợi vào một ai đó sẽ đến cứu cô chăng? Cô không biết nữa, người đó có thể là ai được đây.
Cám dù đã chạy đi thật xa, nếu có quay lại thì chính là vì nó lo lắng cho chị Tấm. Nó đã nghe thấy, dù không to lắm nhưng trên đường chạy quay lại về phía chị thì nó vẫn nghe thấy, tiếng cười đó, điệu cười không thể lẫn vào đâu được của mẹ. Nó lo cho chị. Nó sợ nó sẽ không đến kịp, liệu nó có đến muộn không.
Huỵch.
Vì mải suy nghĩ mà nó đã vấp phải hòn đá ngã sõng soài ra đất. Hơi đau tí, nhưng không sao, nó vịn vào thân cây bên cạnh để đứng lên. Nhưng có vẻ nó quá vội thì phải, vì thế cổ chân phải nó nghẹo sang một bên, nó lại ngã, lần này có vẻ nó bị trật chân rồi. Điều quan trọng là... nó không có chị Tấm ở cạnh để giúp nó. không lẽ nó sẽ ngồi đây trốn, rồi sẽ có lúc mẹ nó tìm đến nó, sau khi gϊếŧ chị Tấm rồi gϊếŧ luôn cả nó hay sao. Còn nếu không thì nó sẽ chết vì đói và khát. Kiểu gì cũng chết cả, chỉ là cái nào nhẹ nhàng hơn thôi. Hah, nó tự cười vào mặt mình. Nó cười mình quá vô dụng, cười vì rằng là nó sẽ có thể bị gϊếŧ bởi chính mẹ ruột nó, thật đáng buồn làm sao. Nó không phải không thể làm gì, chỉ là nó không muốn làm. Có lẽ đây chính là thời điểm thích hợp để làm điều đó, điều mà cả Tấm và Dì Ghẻ đều không muốn nó làm. Nhưng.. ai quan tâm chứ, đây là tình huống cần thiết mà.
Quay lại với Tấm, có thể nói ở đây không hề tốt chút nào. Hiện ngay bây giờ đây, cô và Dì Ghẻ đang đấu nhau kịch liệt, chính là ngươi sống ta chết. Cô phải tính toán từng đường đi nước bước, nghĩ xem, cô bước sai một bước ai chết? Chính là cô chết, còn ai vào đây nữa.
Có thể nói tình cảnh của Tấm vô cùng chật vật. Cô chỉ biết né đòn mà thôi, cứ né và né, vì cơ bản cô tay không làm sao đọ được với bà Dì cầm dao kia. Còn chưa nói đến bà ta hiện đang bị điên, ai biết được bà ta sẽ làm những điều không tưởng gì. Rồi cô vớ được một cây gậy, gậy sao? Ở đây sao lại có gậy như này nhỉ? Mà ai quan tâm chứ, quan trọng là bây giờ cô có thể chống lại bà Dì Ghẻ kia rồi, không được tính là nhiều nhưng cây gậy cũng ổn lắm, còn hơn không có gì.
Có gậy trong tay, Tấm tự tin lên hẳn, chiến đấu cũng hăng hái hơn rất nhiều. Có thể nói cô đang chiếm thế thượng phong, cô đã có thể làm bà Dì Ghẻ bị thương, đánh văng dao bà ta ra xa và khiến bà ta luống cuống một chút. Cô thật sự mong là Cám đã chạy đi xa vì cô không muốn nó nhìn thấy cái cảnh này, cô không muốn nó chiến đấu, chỉ cần nó ngoan ngoãn đợi cô đến tìm là ổn rồi.
Trong một phút sao lãng cô bị bà Dì Ghẻ dùng một cành cây to bằng bắp tay đánh trúng, được lắm, cô chống chọi lâu như vậy mới có thể tìm được một cây gậy thế mà mới đây thôi bà ta đã tìm được một cành cây to như thế để đánh cô rồi. Được lắm, không biết nên nói gì nữa đây, là cô xui hay bà ta may mắn? Mà nó cũng chả khác gì nhau, hừ.
Trong lúc cô còn đang nằm trên đất thì bà ta đã quay lại với con dao trên tay.
- Trò chơi kết thúc. Ra đi vui vẻ nhé! Hơi buồn một tí nhưng mà không sao, tao còn con Cám mà, mong nó sẽ làm tao thỏa mãn. Giờ thì mày đi chết đi!!!
Keng. Xoẹt.
Một thanh kiếm từ đâu bay đến đánh văng con dao đang định đâm vào Tấm.
- ĐỨA NÀO?? MÀY MAU RA ĐÂY!!
Từ trong bóng tối bước ra một tràng trai mà Tấm vẫn mong đợi, niềm mong đợi này được cô giấu kín, vì cô biết rằng sẽ không ai có thể cứu mình trừ khi chính bản thân mình tự cứu lấy mình. Vì đời không như trong cổ tích.
- Cảm phiền có thể cho tôi xin lại cây kiếm được không?- Anh ta mỉm cười với vẻ mặt vô cùng nhã nhặn và thái độ lịch sự.
- Thì ra là cậu à, biết gì không, người chưa trải đời như cậu nên về đi thì hơn, ở đây tôi không chào đón cậu.- Dì Ghẻ cũng nhã nhặn không kém, chỉ cần không có những vệt máu trên người và đôi mắt hằn những vệt đỏ kia thì ai cũng nghĩ rằng bà là một người phụ nữ đúng chuẩn mực theo truyền thống nhưng tiếc là không thể.
Rồi sau đó chuyện nên xảy ra rồi cũng xảy ra. Hai người lao vào đánh nhau. Đứng một bên Tấm cảm thấy Dì Ghẻ thật phi thường. Dù chỉ là một nông phụ nhưng bà đánh rất bài bản. Một con dao và một cây kiếm ư, thật nực cười, ai cũng nghĩ là dao sao có thể đòi thắng kiếm. Nhưng ai biết đâu được đấy. Bà ta điên mà,bà luôn làm ra các hành động không thể lường trước được.
- Đi chết đi!!
- Sao ta có thể dễ chết như vậy được! Ta còn phải đánh bại ngươi, cứu người đẹp, ta còn muốn cưới nàng đấy.
- Hah nực cười, tình yêu sét đánh sao. Nhưng ngươi yêu nó được bao lâu? Một tuần? Hai tuần? Hay một tháng? Hai tháng? Chúng ta vốn không nên tin vào tình yêu, vì nó chẳng được lâu đâu!
- Làm sao ngươi có thể nói như vậy được chứ, ngươi còn không hiểu về nó.
Trong lúc hai người kia đấu nhau, Cám đã tìm ra chỗ Tấm và kéo đi, nhưng gì thế này? Tấm không chịu đi ư, vì sao thế?
- Ta đã trải qua nên ta hiểu được, còn ngươi, ngươi chỉ là một thằng nhãi mới ra đời, sao bằng ta được đây.
Mẹ đang nói chuyện với ai vậy nhỉ? Cám tự hỏi. Tấm thấy Cám có ý định đến xem thì ngay lập tức chặn nó lại. Cô sẽ không để nó nhìn thấy đâu. Cô liền kéo nó đi, nhưng có vẻ trời không chiều lòng người, mặc dù Cám đã buông xuống tò mò và hai đứa đang định chạy thì một giọng nói vang lên không hề đúng lúc một chút nào.
- Ta có thể kinh nghiệm không bằng người nhưng ít ra ta còn hiểu cái gì là tình người. Còn ngươi, kẻ máu lạnh đến con gái mình còn muốn gϊếŧ, thì sao mà hiểu được chứ. Đúng không hả " Kẻ bị bắt nạt"?
Cám đã nghe thấy. À thì ra là thế, thì ra chị không muốn đi là vì hắn ta sao, nhưng có vẻ hắn biết điều không nên biết rồi, và không ai có thể nói mẹ nó như thế cả. Mẹ nó là một người mẹ tốt, mẹ nó không phải kẻ máu lạnh, "Kẻ bị bắt nạt" thì đúng nhưng làm sao hắn biết được điều đó? Hắn cần phải bị tiêu diệt. Cám mang một lòng hận thù giận giữ mà bấy lâu nay nó tưởng không có ra, thì ra nó có rất nhiều bất mãn chỉ là nó biết cách làm mình vui lên không nghĩ đến mà thôi. Thì ra nó giống Tấm sao? Không phải, Tấm chỉ có một mặt hận thù còn nó có cả một trời yêu thương dành cho Dì Ghẻ. Vừa hận lại vừa yêu. Chỉ là nó khù khờ không nhận ra hay vì nó cố tình lảng tránh? Dù thế nào đi nữa thì hôm nay sẽ là ngày tàn của tên kia.
Tấm thấy Cám bị khơi dậy lòng căm hận thì không khỏi lo lắng, cô biết rằng hắn chết chắc rồi, nhưng mà cô không muốn thế. Cô có rất nhiều thứ muốn nói với hắn, muốn hỏi hắn, có vẻ cô cũng trúng tiếng sét ái tình với hắn mất rồi. Thật khó xử. Một bên là Cám, đứa em gái mà cô vẫn luôn bảo vệ cùng bà Dì Ghẻ tâm thần muốn gϊếŧ cô, một bên là hắn, người yêu cô, có lẽ cô cũng thích hắn mất rồi. thật khó khăn để đưa ra quyết định. Bên hắn, là một trời yêu thương, hạnh phúc mà cô hằng mong muốn. Bên Cám, là nửa hận nửa thương, cô không hận hay ghét bỏ gì Cám đâu, nhưng bà mẹ kế thì.. cô không chắc là muốn ở cùng bà ta. Ý cô là cô không thể chỉ vì em gái cùng cha khác mẹ là Cám mà bỏ lỡ yêu thương cả đời được, cô biết rồi thế nào cũng sẽ có ngày này, và cô phải lựa chọn thôi. Và cô đã có sự lựa chọn cho chính mình.
- Chị giúp em một tay với, mẹ sắp không xong rồi.- Cám mồ hôi đầm đìa trên trán cố gắng chống cự để bảo vệ Dì Ghẻ.
- Không Tấm, nàng mau giúp ta, rồi chúng ta sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, trọn đời trọn kiếp.
- Chị tình yêu nào có cái gì gọi là trọn đời trọn kiếp đâu, không phải hôn nhân là nấm mồ chôn hạnh phúc sao? Chỉ có gia đình này là luôn chào đón chị dù chị có thế nào đi nữa, chị, đừng làm điều không nên là.
- Cám có lẽ em nói đúng.
Rồi cô bước về phía Cám trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
- Tấm, tình yêu ta dành cho nàng chẳng lẽ không đủ hay sao? Chẳng lẽ nàng không thể tin tưởng ta được sao, Tấm, nàng nghe ta nói, ta có thể cho nàng những ngày tháng yên bình và hạnh phúc, hãy về với ta, làm ơn, ta xin nàng mà Tấm. Tấm!!
Nhưng biết nói sao nhỉ, Tấm đã bước đến chỗ Cám cầm con dao của Dì Ghẻ lên trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn. Và chỉ trong một cái nháy mắt, Tấm cầm con dao đâm thẳng vào bên hông Dì Ghẻ đang núp sau Cám vì bà ta nhận ra rằng bà ta không đấu lại tên nam nhân đó.
- Chị xin lỗi nhưng chị còn phải lo cho tương lai của mình, em có thể nói chị ích kỷ, không sao.
Cám ngỡ ngàng, nó không tin Tấm lại phản bội nó, nó biết Tấm còn phải lo cho hạnh phúc của chị, nhưng sao chị không nói ra, sao không nói với nó? Nó thất vọng vì Tấm không tin tưởng nó, có vẻ chị em nhiều năm cũng không bằng tình yêu một thoáng lướt qua. Nó thật sự mất hi vọng rồi, haha đến chị em còn không tin tưởng nhau thì nó biết tin ai, ai tin nó? Chắc chỉ có mẹ nó thôi, dù bà có thế nào đi nữa thì Dì Ghẻ vẫn là người thân DUY NHẤT của nó.
Tấm đã chờ nó nói gì đó, đánh hay mắng, tùy thôi, như vậy thì cô sẽ được giải thoát khỏi những điều tồi tệ này, nhưng đương nhiên Cám không làm thế. Nó chỉ bỏ lại một câu mà thôi.
- Trò chơi kết thúc, chúc chị hạnh phúc, bên người mình yêu. Vất vả cho chị rồi, xin lỗi nếu mẹ tôi có làm phiền chị!
Một chất giọng bình thản như nói với một người xa lạ, không có quan hệ gì cả chỉ đơn giản là một câu xin lỗi nếu có va vào nhau mà thôi. Tấm hiểu, từ giờ nó sẽ được tự do, nhưng bọn nó sẽ cắt đứt quan hệ. Đường ai nấy đi, mệnh ai nấy lo. Cô và Cám đã từng kí một bản cam kết. Ai biết được những gì trong bản cam kết đó sẽ sảy ra chứ.
Cám quay lưng mang theo Dì Ghẻ đi mất, Tấm cùng với hắn cũng nắm tay nhau rời đi, hướng tới những ngày hạnh phúc của hai người.
Cám quay lại bên bờ suối lúc trước nó và Tấm cùng ngồi cư trú tạm thời trong lúc bị Dì Ghẻ truy đuổi. Ồ, con cá hôm trước, nó chết rồi. Sử lí và băng bó tạm vết thương cho Dì Ghẻ, nó ngồi nghỉ một lúc, chờ Dì Ghẻ tỉnh lại.
Dì tỉnh rồi, và như mọi lần, Dì lại khóc ngay khi mới tỉnh dậy. Dì xin lỗi, Dì luôn muốn chết vì nếu Dì sống sẽ là mối nguy hại cho cả hai đứa nó, Dì luôn áy náy, rồi khi biết sự việc của Tấm, Dì vừa vui lại vừa buồn, cũng không dám đến gặp Tấm vào ngày cưới vì sợ phá hỏng ngày vui của Tấm và một phần cũng vì Cám không cho phép. Khi vết thương của Dì Ghẻ khỏi hắn, cũng là lúc Cám thu dọn xong hết đồ đạc, nó cho thuê ruộng, cho thuê hết, chỉ để lại ngôi nhà rồi nó với Dì Ghẻ bắt đầu ngày tháng lang bạt nay đây mai đó, mà không có Tấm, chỉ nó và Dì. Chí ít nó cũng quên được Tấm.
Tấm sau ngày thành thân thật sự sống rất hạnh phúc bên chồng, những ngày tháng vui vẻ, yên bình trôi qua, tình cảm cả hai càng thêm gắn bó, khăng khít. Tấm nhạy bén, sắc sảo lại mang đôi nét bí ẩn là cho hắn không thể dứt ra mà lại càng yêu Tấm nhiều hơn.
Có vẻ mọi nhân vật đều có những ngày tháng, cuộc sống cho riêng mình rồi. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện này của mình, và tại sao số lượt đọc chênh lệch với số lượt bình chọn nhiều quá vậy, huhu các bạn vote nhiều vô để mình có động lực viết tiếp.
~ Hết~