Chương 6: Truy Đuổi
Đêm đến, cả hai đứa đều mệt nhưng cũng không dám lơi là cảnh giác, vì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nhất là chúng nó đang ở trong rừng như này. Còn cả những sinh vật nguy hiểm bao gồm cả Dì Ghẻ trong đấy nữa.Biết nói sao bây giờ? Tình hình ngày càng tệ. Tối ngày càng lạnh, bụng ăn không đủ no, cả người mệt mỏi mà không thể nghỉ ngơi, xung quanh đen đặc một màu chỉ có ngọn lửa bập bùng cháy nhỏ nhỏ như sắp tắt, phải cố gắng lắm chúng nó mới giữ được cho nó cháy, thật khổ sở, mấy lần gió thổi qua suýt tắt. Tiếng gió rít gào bên tai nghe thật đáng sợ với cả chúng nó lẫn ngọn lửa. Thỉnh thoảng có tiếng động xung quanh mà không thể xác định được cái gì với cái gì.
Soạt Soạt...
Cả hai đều cảnh giác nhìn sang chỗ phát ra tiếng động. Tấm với tay cầm một que củi cháy trên tay, Cám núp sau Tấm, tay vẫn cầm quạt, cả hai tay nắm chặt tay, tư thế sẵn sàng có thể chạy bất cứ lúc nào.
Tấm thầm mong không phải động vật ăn thịt người, mà chỉ là một con sóc hay chuột gì đấy chạy qua, thế thôi. Và điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra, một con chuột, nhẹ cả người. Nhưng, Tấm còn chưa kịp buông que của xuống, chưa kịp thả lỏng thì con dao lao đến đâm xuyên người con chuột, người cầm dao không ai khác ngoài Dì Ghẻ trên người bao nhiêu là thương tích, máu me bê bết, trên tay lăm lăm con dao dính máu còn chưa kịp khô.
Vào thời điểm này, não chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã phản ứng trước, cả hai đứa cầm tay nhau đứa trước đứa sau cắm đầu chạy không dám ngoảnh lại liếc nhìn dù chỉ một cái. Trước khi đi Tấm đã lia que củi về phía Dì Ghẻ, theo bản năng Cám cũng suýt ném luôn cây quạt vào , may chưa ném vì ngay lúc đấy thấy Tấm chạy nó cũng cắm đầu chạy theo nếu không nó sẽ hối hận chết mất.
Dì Ghẻ bất ngờ bị ném que củi cháy vào tay, có chạm qua da, đau đớn càng khiến bà điên cuồng hơn, chạy cũng nhanh hơn, Tấm và Cám lại càng hoảng vì tình huống quá bất ngờ.
Dì Ghẻ cứ đuổi đến sát nút lại tụt về phía sau một đoạn, không biết là bị tụt lại thật hay cố tình chơi trò mèo vờn chuột với chúng nó. Tấm và Cám thấy thế tức vừa tức lại sợ chạy càng hăng máu hơn. Mãi mới khuất được một đoạn, chúng nó biết Dì Ghẻ sẽ sớm đuổi đến thôi, mà chúng nó bây giờ sức cùng lực kiệt không biết làm thế nào, lại thêm bộ váy vướng víu này nữa. Vừa nghĩ đến đấy, cả hai không hẹn mà cùng cúi xuống xé váy ngắn đến đầu gối, có gì sẽ dễ chạy hơn rất nhiều.
Bây giờ trời tối, lại không có lửa chiếu sáng, chúng nó chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy, cứ thế lao về phía trước, thấy đoạn nào rẽ liền rẽ đoạn đấy, không quan tâm trên người bao nhiêu vết thương xước xát đầy mình do cây quật vào, chúng nó rất muốn đi nhẹ nhàng, chúng nó ước là vậy nhưng trong đêm thanh tĩnh như bây giờ chúng nó biết phải làm sao để giảm bớt tiếng ồn đây. Ngoài đứng im một chỗ thì còn cách nào khác đâu, nhưng như thế có khác gì tự gϊếŧ chính mình, mà chạy tạo ra tiếng ồn lớn như này lại càng không được, Dì Ghẻ khi nổi điên năm giác quan trở nên đặc biệt nhạy bén. Phải làm sao đây? Đặt bẫy? Không được, không đủ thời gian, mà cũng không chắc bà ta sẽ trúng bẫy. Đánh lạc hướng bằng một cái gì đó đặc biệt hơn sao? Không được, trong rừng này làm gì có gì đặc biệt hấp dẫn hơn con mồi là chúng nó chứ. Dụ động vật ăn thịt như hổ hay sói sao? Càng không được, thế thì kiểu gì chúng nó cũng bị vạ lây, không khéo còn bị ăn trước khi dụ được Dì Ghẻ vào chứ chả đùa. Đau đầu quá, càng nghĩ nó lại càng rối. Nó cũng chả trông mong gì ở Cám cả.
- Chị, đằng kia có cái cây kìa, mình leo lên đấy đi, cái cây cũng khá to, cành lá lại dày, xung quanh cũng có nhiều cây như thế, sẽ dễ dàng trèo lên với cả ẩn nấp hơn, có gì mình cũng có thể trèo sang cây khác nữa.
Theo hướng của Cám, Tấm nhìn sang thấy cũng được, có thể trốn tạm một lúc, tranh thủ bọn nó có thể lấy lại sức. Và quan trọng là sẽ giảm được tiếng ồn đi đáng kể. Không ngờ con Cám cũng có lúc đáng tin phết. Không chần chừ, Tấm quyết định đến đấy ngay lập tức.
- Được đi nhanh lên không bà kia đuổi đến thì khó mà thoát được.
Hai chị em nâng đỡ nhau chật vật mãi cũng lên được cái cây, vừa ổn định chỗ ngồi, chưa kịp thở thì Dì Ghẻ đã đuổi đến. Hai đứa dựa sát vào nhau, ngồi im không dám nhúc nhích, sợ một cử động nhỏ thôi cũng bị bà ta phát hiện. Còn chưa kịp thở ra hơi đã phải hít vào lại nên rất khó chịu, chỉ cầu mong bà ta rời đi nhanh nhanh một xíu để hai đứa còn thả lỏng, không có như này đau tim chết mất.
Bỗng, từ đâu một con sâu rơi ngay xuống trước mặt Cám, từ từ chầm chậm bò lại phía nó, như tra tấn tinh thần vậy. Nó tự bịt miệng mình lại ngay tắp lự, vì thế nên mới mất đà suýt rơi xuống, may mắn nó còn có Tấm đằng sau kéo lại. Nhưng cũng đả động không ít đến Dì Ghẻ bên dưới, bà ta bắt đầu bước từng bước lại gần xem xét.
Mắt cả hai đều thấy bà ta bước ngày càng gần đến cái cây, cả người run lên, trống ngực đánh bình bịch, ngày càng căng thẳng, thì đằng sau Dì Ghẻ sạt một tiếng, bà ta nhìn về phía đó cười như điên dại, làm cả Tấm và Cám đều phải rùng mình. Cám tự hỏi không biết người đàn bà luộm thuộm, đầu tóc rối tung, tay cầm con dao chỉ trực đâm đấy liệu có phải mẹ nó, người đã sinh ra rồi nuôi nấng nó hay không, nó không biết.
Soạt.
Dì Ghẻ quay ngoắt đầu một cái, thì ra là cái quạt của Cám rơi từ bên hông nó xuống. Cám biết, quả này mình chết chắc, Tấm thấy thế, biết rằng không thể trốn được nữa liền đẩy Cám ra, chính cô nhảy sang một cành khác, Cám hiểu ý, cả hai nhìn nhau gật một cái rồi chia hai hướng đi ngược với nhau. Đấy là chúng nó lấy cây quạt của Cám làm mốc hẹn ngày tái ngộ. Tấm vô cùng quyết đoán trèo lên cao rồi sang cây khác, Cám thì nhảy loạn xạ cả lên, mấy lần suýt rớt nhưng nó đã dùng lí trí để cố trụ lại vì nó biết, rơi xuống chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Dì Ghẻ bị cả hai làm cho bất ngờ vì trong suy nghĩ của bà ta, Tấm và Cám không thể tách ra vì không có Tấm Cám chả làm được gì cả, sức uy hϊếp vô cùng nhỏ, không làm được gì ra hồn nên bà ta quyết định đuổi theo Tấm, đứa có sự uy hϊếp cao hơn với bà ta để tiêu diệt trước, còn Cám bà ta sẽ tính sau vì một mình nó có thể làm ra được cái gì ảnh hưởng tới bà ta chứ, bà ta dù gì vẫn là mẹ nó, bà ta hiểu nó... hay vì Cám là con ruột nên bà mới nghĩ thế? Mặc dù sự thật thì con Cám vô dụng thật. Không biết nữa, thật đau đầu... Nhẽ ra cái thứ tình cảm này không nên xuất hiện nếu không muốn nói là không được phép xuất hiện.
~ Hết chap 5~
Các bạn hóng chap sau không? Có thì cmt cho mình có động lực viết nhé. Cám ơn. Tạm biệt, Trung Thu vui vẻ!