Chương 5: Cá Bống (3)
Chúng nó cứ chạy, chạy mãi, chạy đến một chỗ thật xa, mang theo cả nỗi sợ hãi đi cùng.Trên đường đi, thật nhiều, thật nhiều người nhìn thấy chúng nó bị Dì Ghẻ cầm gậy đuổi bạt mạng. Nhưng họ vẫn dửng dưng đứng nhìn và có một sự chờ mong lướt qua trong mắt họ.
" Chờ thấy chúng tôi ngã sao?"
" Chờ thất chúng tôi bị đánh à?"
" Mấy người muốn xem người khác gặp họa đến thế sao?"
Cả hai đều có những suy nghĩ gần giống nhau, nhưng có vẻ Tấm mang một nỗi hận rất lớn, một nỗi tức giận không hề nhẹ. Còn Cám thì sao? Nó cũng không kém gì Tấm, nhưng nó không hận, chỉ giận thôi, vì họ vốn vậy, bao năm qua vẫn vậy, nỗi giận của nó cứ nhỏ dần theo thời gian, không biết là nó không để ý hay giấu vào một góc như một quả bom chỉ chờ châm ngòi? Cám là thế nhưng Tấm lại khác, cô nuôi giữ mối hận này ngày qua ngày, nỗi hận của cô lớn dần theo những lần Dì Ghẻ nổi điên, chỉ là cô giấu đi, cô che giấu rất kĩ, có thể nói Tấm là một con người thâm sâu khó lường. Tấm vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi từ rất lâu rồi, chờ ông bụt hiện ra và ban cho cô phép màu ư? Sai rồi, sai rồi, cô là đang chờ thời cơ tốt, một ngày đẹp trời để trả thù đấy.
Tấm kéo Cám chạy thục mạng, không mong gì người đi đường sẽ cứu giúp hai đứa chúng nó.
Chạy như thế nào, dù xa đến mấy cũng có lúc phải dừng lại thôi, chúng nó cũng thế.
Chạy đến bìa rừng là không thể đi xa hơn, mọi khi đến lúc này thì Dì Ghẻ sẽ thoát được khỏi cơn điên và trở lại bình thường nhưng có vẻ hôm nay không phải ngày may mắn đối với chúng nó. Dì Ghẻ vẫn đuổi theo sau, thay vì cầm gậy thì không biết vớ đâu ra con dao phay chém thịt. Nhìn thật hung hãn và tàn bạo. Cám nhìn, để rồi hi vọng mẹ trở lại còn chưa kịp chớm nở đã vụt tắt. Thật khổ.
Tấm mắt thấy rất gần bìa rừng mà bà ta vẫn không ngừng điên cuồng đuổi theo liền phân tích tình huống rồi không chần chừ một giây nào kéo Cám vào trong rừng, có lẽ đây là cách duy nhất để cứu vãn tình hình vì sức của cô thật sự không còn nhiều.
Cả hai băng xuyên qua những bụi cây, nhanh hết sức có thể, Tấm cố dùng chút sức vốn không còn nhiều của mình để chạy. Vào đến trong rừng thì đã đổi thành Cám kéo Tấm đi, vì đây là nơi mà nó khá quen thuộc mỗi lần trốn đi tìm sự yên tĩnh cho chính mình. Phải! Lúc đấy nó rất ích kỉ, nó bỏ lại Tấm với Dì Ghẻ vì nó chủ quan, vì nó đã coi nhẹ bệnh của Dì Ghẻ, chỉ vì thế mà Tấm đã phải chịu rất nhiều nỗi đau, áp lực, bây giờ nó hối hận, có còn kịp không? Nó không biết.
Lại chạy thêm một đoạn, Tấm thật sự không còn sức, thở không ra hơi, chạy bằng đấy thời gian thật sự vượt quá sức của cô. Hai người bèn tiến lại chỗ con suối gần đó nghỉ vì cơ bản nếu Dì Ghẻ đuổi đến cũng sẽ mất một thời gian vì Cám dẫn Tấm chạy vào những con đường ít người từng đi đến, nên sẽ không để lại dấu vết quá nhiều. Trong thời gian đó mong răng đủ thời gian để Dì Ghẻ có thể kiềm chế và bình tĩnh lại.
Chạy một hồi, cả hai đương nhiên đều đói, may Tấm trước khi đi đầu óc nhau nhạy có cầm theo cả hai giỏ tôm tép của cả cô và Cám nên bây giờ còn có cái ăn, đã rút kinh nghiệm từ rất nhiều lần trước. Nhưng mà chạy quá nhanh, đường cũng không bằng phẳng gì nên gặp tình trạng giống của Cám. Đúng! Rơi một nửa giỏ mất tiêu rồi, nhưng may vẫn đủ ăn. Còn giỏ con Cám không biết có được nói là may mắn hay không mà vẫn còn đủ không thiếu con nào so với lúc sau khi về. Có thể là do còn lại có mấy con dưới đáy giỏ nên không rơi ra được. Nhưng bây giờ có một vẫn đề lớn rất lớn vô cùng lớn đấy là chúng nó nấy thế nào bây giờ? Để đựng ngoài hai cái giỏ thì không còn gì khác chứ đừng nói đến nồi, niêu, xoong, chảo để nấu. Tấm đem vẫn đề nói với Cám dù sao hai cái đầu tốt hơn một mà.
- Lửa thì miễn cưỡng có thể nhóm còn vụ nấu chín thì làm như nào?
- Nướng thì sao?
- Nướng á? Cái này có nghĩ qua rồi, nhưng vấn đề là làm thế nào để nướng? Mấy con tép riu bé xíu như này xiên que còn chưa được ý chứ chả là đòi nướng.
Trong khi Tấm nói Cám lại loay hoay ở bờ suối để làm gì không biết. Tấm thấy thế tưởng có gì hay ho chạy ra xem nhưng chỉ thấy Cám ngồi đó cố định cái giỏ vào bờ suối để nước ngập tầm nửa giỏ đủ giỏ, qua người con cá một chút để nó bơi, chán ngắt. mà cái gì cơ? Cá còn sống à?
- Làm gì thế? Cá chết rồi mà, hay đầu đập vào đâu à?
- Không phải tại thấy mang con cá còn đang nhấp nhô một chút nên thử xem nó còn sống không ý mà, có gì mang về nuôi, hóa ra nó còn sống thật, chẳng qua mấy con tôm tép gì gì đấy chết rồi.
- ... Thôi tùy mày.
- À nếu không xiên que nướng được thì cho cả giỏ và nướng đi.
Cám hớn hở, có vẻ nó khá tự tin với ý kiến của mình. Nhưng không, nó sai rồi.
- Cháy xừ nó giỏ lúc đấy làm thế nào hả??
- À thì, thì,... em không biết. Nói chung là cứ kệ nó thôi.
Cám dửng dưng.
-Hay là lấy lá cây bọc vào xong chôn ở dưới chỗ rìa rìa đống lửa ý, nóng thì nó chính thôi.
Tấm cảm thấy ý nghĩ này không tồi, nhưng có chắc là nó sẽ chín không? Lâu quá bà kia đuổi đến thì chết cả nút, nên liền hỏi lại để chắc chắn.
- Có chắc là nó sẽ chính không?
- Có, chắc mà, thử với châu chấu rồi, nhưng mà lúc đấy là vùi dưới đống tro mà bây giờ chỉ có lá với cành khô nên... cũng chưa biết như nào
- Thôi liều đi dù sao cũng chả biết làm như nào bây giờ.
Thế là cả hai bắt tay vào làm, Cám lo nhóm lửa với nướng, miễn cưỡng chắc nó cũng được gọi là nướng nhỉ, còn Tấm đi xung quanh nhặt ít cành khô và cảnh giác xung quanh, tuy sức không dai nhưng phản ứng nhanh nên có gì sẽ ứng biến kịp. Thỉnh thoảng sẽ ngồi một lúc với Cám cho đỡ lạnh, và giúp nướng ,lật hay lôi ra.
Rất nhanh trời sẽ tối nên sau khi nướng xong cả hai tranh thủ đi nhặt thêm củi đốt và ít lá cây khô, bất cứ thứ gì có thể duy trì ngọn lửa vì khi trời tối, ngọn lửa là thứ rất quan trọng và cần duy trì nó.
Thu thập được cũng không nhiều lắm, cơ bản chỉ có mấy cành cây nhỏ lèo tèo mà thôi, kể cả có thể trèo lên cây hái thì cũng không được vì quá ướt, không dùng được. Đành được bao nhiêu thì dùng tạm vậy, có gì sẽ tính sau.
~ Hết chap 4~
Xin lỗi vì tuần trước mình quên nên không đăng chap mới cho mọi người nha, mình mải xem phim quá, thế nên chap này mọi người có thấy dài hơn không? Có gì thì để lại ý kiến bên dưới nhá. Rất muốn có cmt để đọc. Yêu mọi người.