Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 23: Chương 23: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Ánh mắt Lục công chúa bén nhọn nhìn hai người, lạnh lùng hừ một tiếng. Hai người cũng không nói gì nữa, mỗi người đều vùi đầu vào chữ viết đang dở dang của mình.

Vệ phu tử hỏi Lục công chúa vì sao tới trễ, nàng ta tùy tiện tìm một lý do lấp liếʍ cho qua. Những người xung quanh cũng có thể nghe ra được Lục công chúa chỉ qua loa cho có lệ mà thôi. Sắc mặt Vệ phu tử có chút khó coi, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Hai khắc sau thì hết giờ học.

Đợi Vệ phu tử đi rồi, Thiệu Mạn Tuyết ngồi sau lưng Ninh Như Ngọc mới tiến tới bên cạnh Lục công chúa, nàng chính là tay sai đắc lực của Lục công chúa, nhanh chóng thuật lại những lời Vệ phu tử khen Ninh Như Ngọc và cuộc đối thoại của Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ cho Lục công chúa nghe.

Lục công chúa nghe xong liền đứng dậy, xoay người nhìn Ninh Như Ngọc đang ngồi phía sau tức giận nói: "Đem chữ viết của ngươi ra đây cho bản công chúa nhìn xem!"

"Ngươi muốn làm gì?" Chu Tư Kỳ cũng đứng lên, ngẩng đầu lên đối mặt với Lục công chúa.

Bích Hà ở phía sau lớp nhạy bén phát hiện ra có chỗ không đúng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Ninh Như Ngọc: "Tứ cô nương, người không sao chứ?"

"Ha, tới giúp đỡ sao?" Lục công chúa khinh miệt giễu cợt một tiếng, tay duỗi ra cầm lấy tờ giấy viết chữ của Ninh Như Ngọc vốn đang đặt trên bàn.

"Buông xuống!" Chu Tư Kỳ hét lên.

Lục công chúa thờ ơ, giọng điệu đầy uy hϊếp: "Ngươi còn hét nữa, cẩn thận bản công chúa sai người vả miệng ngươi!"

Lục công chúa đã quen kiêu căng phách lối, thật sự có thể sẽ sai người làm ra loại chuyện này. Chu Tư Kỳ ngậm miệng, trợn mắt căm phẫn nhìn nàng ta.

Ninh Như Ngọc bình tĩnh ngồi tại chỗ làm cho người khác nhìn vào nghĩ rằng nàng sẽ không có phản ứng gì, nhưng không phải như vậy, thời điểm Lục công chúa đoạt lấy chữ viết của nàng, mắt nàng đã khẽ híp lại, *một đạo hàn quang thoáng qua rất nhanh, lạnh lùng nhìn Lục công chúa: "Ngươi muốn làm gì?"

*Một đạo hàn quang: Lạnh lùng trong ánh mắt

Giọng nói rất nhẹ, nhưng đủ làm cho những người ở đó đều nghe thấy. Rõ ràng giọng nói không biểu hiện ra sự tức giận, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được áp lực cường đại.

Bạn học vây xem xung quanh đều cảm giác được bầu không khí ngày càng khẩn trương. Người thích xen vào chuyện người khác thì đến gần một chút, tranh thủ để quan sát rõ ràng hơn, người nhát gan thì lại lui về phía sau tránh cho sau này không bị vạ lây.

Lục công chúa nhíu mày, vênh váo nhìn chữ viết của Ninh Như Ngọc trong tay, ngạo mạn nói: "Bản công chúa còn tưởng rằng viết đẹp thế nào, hóa ra cũng thường thôi. Chữ như thế này mà Vệ phu tử lại khen ngợi ngươi? Đúng là buồn cười. Xem ra tài nghệ của Vệ phu tử ngày càng đi xuống rồi, bản công chúa thật lo lắng cho bà ta."

Chu Tư Kỳ tức giận, bất bình giúp Ninh Như Ngọc: "Ngươi nghĩ ngươi viết tốt được thế nào mà dám xem thường Vệ phu tử..."

Không đợi Chu Tư Kỳ nói hết, chỉ nghe thấy tiếng xé giấy vang lên, Lục công chúa xé chữ viết của Ninh Như Ngọc ngay trước mặt mọi người: "Viết khó nhìn như vậy, còn không biết xấu hổ mà giữ lại, thật mất mặt. Bản công chúa cảm thấy xé đi mới tốt."

Lục công chúa vừa nói vừa xem thường người khác, một bên động thủ xé chữ viết của Ninh Như Ngọc, một bên lại nói thêm mấy lời xem thường, cho đến khi tờ giấy bị xé thành từng mảnh vụn rơi loạn xạ trước mặt Ninh Như Ngọc. Giấy vụn như bông tuyết rơi trên tóc, trên mặt, trên người Ninh Như Ngọc, Lục công chúa đắc ý cười lớn.

Trong lớp vang trở lại tiếng cười ha ha của Lục công chúa, tiếng cười chói tai, tràn đầy giễu cợt và khinh thường, những người vây xem xung quanh đều yên lặng, không ai dám nói lên lời nào.

Ninh Như Ngọc vẫn như cũ ngồi tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra chỗ nào khác thường, chỉ thấy nàng chậm rãi nâng tay lên, chậm rãi lấy tay phủi sạch những mảnh giấy vụn trên người và trên bàn.

Đang lúc mọi người đều cho rằng Ninh Như Ngọc sẽ bất lực thì bỗng nhiên thấy nàng đảo tay qua rất nhanh, nghiên mực trên bàn liền bay đến người Lục công chúa, muốn tránh cũng không kịp, nghiên mực không sai lệch chút nào đυ.ng phải bên hông của nàng ta. Mực bên trong vung khắp cả người Lục công chúa, nhuộm đen y phục mà nàng ta đang mặc trên người.

"Ninh Như Ngọc!!!" Lục công chúa rống giận, hai mắt tưởng chừng như muốn phun ra lửa. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, đoán chừng Ninh Như Ngọc đã bị nàng ta lăng trì đến trăm nghìn lần.

Ninh Như Ngọc dường như không nhìn thấy Lục công chúa đang giận dữ, nhẹ nhàng trả lời: "Xin lỗi, ta trượt tay."

"Ngươi, ngươi đừng đắc ý, bản công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lục công chúa chỉ thẳng mặt Ninh Như Ngọc, giận đến nỗi cả người đều phát run, nói với những người tùy tùng đứng phía sau: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, dạy dỗ nàng ta cho bản công chúa!"

Ninh Như Ngọc nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau một bước, tránh ngón tay Lục công chúa đâm về phía mặt nàng. Ngó ra bên ngoài cửa lớp thấy một vạt áo xanh, khuôn mặt nhanh chóng làm ra biểu cảm sợ hãi, làm bộ đau khổ cầu xin Lục công chúa tha thứ: "Lục công chúa tha mạng, Lục công chúa tha mạng. Ta không cố ý, ta thật sự là trượt tay, ta không phải muốn đem nghiên mực đổ trên người Lục công chúa đâu..."

"Ngươi bớt làm bộ đi. Vừa rồi là chính ngươi cố ý, hôm nay nếu bản công chúa không dạy dỗ ngươi, bản công chúa..."

"Các ngươi đang làm gì ở đây?" Viện trưởng thư viện đứng ở cửa lớp đã nghe được trận cãi vả bên trong, nhanh chóng bước vào nhìn lướt qua tình hình trong lớp, cất giọng mắng.

Nghe thấy tiếng trách mắng, thanh âm của Lục công chúa cũng ngừng lại, xoay người nhìn Viện trưởng thư viện đang đứng ở cửa.

"Các ngươi là đang làm gì?" Viện trưởng đi tới, quan sát Lục công chúa, lại nhìn lướt qua Ninh Như Ngọc, rất nhanh liền biết chuyện gì đã xảy ra, nghiêm mặt nói với cả hai: "Các ngươi theo ta ra ngoài."

Viện trưởng xoay người đi trước, Lục công chúa và Ninh Như Ngọc trừng mắt nhìn nhau. Trong mắt Lục công chúa tràn đầy hận ý, bộ dạng vô cùng giận dữ, tựa như chỉ muốn nhào tới bóp chết Ninh Như Ngọc. Mà trong mắt Ninh Như Ngọc chính là vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đắc ý, một chút vẻ sợ hãi cũng không có, trực tiếp nhìn lại ánh mắt giận dữ kia, thiếu chút nữa là làm cho Lục công chúa tức đến hộc máu.

Viện trưởng đi ở phía trước, Lục công chúa và Ninh Như Ngọc đi theo phía sau, Lục công chúa nhìn bóng lưng viện trưởng, nhíu mày một cái.

Lục công chúa nghĩ thầm: Viện trưởng thư viện yêu cầu rất nghiêm khắc đối với học sinh. Là nhân vật nổi danh cả Tấn Đô Thành, ngay cả phụ hoàng đối với bà cũng vô cùng sùng bái, gặp chuyện khó giải quyết đều tìm đến bà ấy cầu giải đáp. Nếu như viện trưởng biết ngọn nguồn câu chuyện của mình và Ninh Như Ngọc, chắc chắn mình sẽ không có chuyện tốt gì, nhất định phụ hoàng cũng sẽ biết chuyện này, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lúc trước ở trong thư viện Lục công chúa rất hay bắt nạt những bạn học khác, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ầm ĩ đến trước mặt viện trưởng. Lần này tình huống không giống như trước, nàng có chút chột dạ nhìn Ninh Như Ngọc đang đi bên cạnh.

Mặc dù trong lòng vẫn ghét cay ghét đắng Ninh Như Ngọc vô cùng, nhưng vào lúc này, Lục công chúa càng hy vọng Ninh Như Ngọc có thể tạm thời buông xuống ân oán giữa hai người, cùng nhau ứng phó với viện trưởng, tránh cho bị tố cáo đến Hoàng thượng nên đã nháy mắt ra hiệu cho Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc đi bên cạnh thấy được ám chỉ của Lục công chúa cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng ta, nhưng vẫn có chút không muốn để ý đến nàng ta.

Ninh Như Ngọc bĩu môi, mới vừa rồi Lục công chúa còn bá đạo phách lối như vậy, bây giờ lại muốn nàng phối hợp với nàng ta. Dựa vào cái gì?

Lục công chúa chột dạ, bộ dáng phách lối vừa rồi đã tiêu mất hơn phân nửa, lại thấy Ninh Như Ngọc bĩu môi, thầm nói lần này nguy rồi. Vội vàng kéo tay áo Ninh Như Ngọc, chỉ chỉ lễ phục của mình, ý nói ngươi cũng đã trả thù lại rồi, còn muốn thế nào nữa?

Rất nhanh đã ra đến bên ngoài, không đợi Ninh Như Ngọc đáp lại, viện trưởng đã xoay người lại, nghiêm túc dò xét hai người.

"Lục công chúa, ngươi nói trước. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Viện trưởng mở miệng nói.

Lục công chúa liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc, mím môi nói: "Vừa rồi, Ninh Như Ngọc đem mực vung trên người ta."

Ninh Như Ngọc nói tiếp: "Ta chỉ là vô tình."

Lục công chú lại nói: "Ta vừa rồi có chút kích động, cho nên đã nói những lời không tốt lắm."

Ninh Như Ngọc nói: "Ta cũng đã nói xin lỗi."

Lục công chúa cắn răng, thầm oán hận Ninh Như Ngọc giảo hoạt, nhanh chóng nói với viện trưởng: "Viện trưởng, mâu thuẫn giữa ta và Ninh Như Ngọc đã hóa giải, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Đối với sự thay đổi này của Lục công chúa, Ninh Như Ngọc thầm cười trong lòng, nhưng trên mặt không hiện ra chút biểu tình nào, liếc nhìn Lục công chúa bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy. Tất cả chỉ là hiểu lầm."

Viện trưởng đánh giá một lượt vẻ mặt của hai người, cũng biết chuyện không đơn giản như các nàng nói, có điều nhìn dáng vẻ của hai người thì hình như cả hai đã đạt thành hiệp định nào đó, cho dù có hỏi lại cũng không hỏi ra được cái gì, cuối cùng chỉ nói: "Nếu các ngươi đều nói đây là hiểu lầm, hiểu lầm đã hóa giải rồi thì tốt. Các ngươi đều là bạn học ở thư viện Đức Nhã nữ tử này, còn đều là học sinh giáp ban, thì càng phải tuân thủ quy định của thư viện. Phải đoàn kết, gần gũi với nhau, có biết không?"

"Đã biết."

"Đã biết." Lục công chúa và Ninh Như Ngọc hai người một trước một sau trả lời.

"Các ngươi vào học đi." Hiếm khi thấy viện trưởng rộng rãi bỏ qua cho các nàng.

"Vâng." Lục công chúa trả lời thật nhanh, lúc xoay người còn kéo theo Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc quay đầu cười với viện trưởng một cái rồi mới quay đầu lại.

"Buông tay." Ninh Như Ngọc hạ thấp giọng, lạnh lùng nói với Lục công chúa.

Lục công chúa một mực kéo tay nàng không thả, sợ một khi buông ra nàng sẽ quay lại cáo trạng mình. Cho đến khi cả hai người lôi lôi kéo kéo vào đến lớp học, xác định viện trưởng cũng đã đi xa, Lục công chúa mới buông tay Ninh Như Ngọc ra.

Mối nguy đã được giải trừ, Lục công chúa lại khôi phục bản tính, hất cằm lên cảnh cáo Ninh Như Ngọc: "Lần này coi như là ngươi thức thời, biết phối hợp cùng với bản công chúa. Bản công chúa đại nhân đại lượng sẽ không so đo với ngươi nữa. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu có lần sau, bản công chúa tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Hai ngày sau là thi tháng, lần này bản công chúa tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, ngươi chờ tiếp chiêu đi."