Nghe Lục công chúa dương dương tự đắc giễu cợt, Chu Tư Kỳ nóng lòng muốn bảo vệ bạn tốt của mình, oán giận nói: "Cho dù Ninh Như Trân có thật sự biến thành bộ dạng xấu xí đi nữa cũng không liên quan gì đến Ninh Như Ngọc. Như Ngọc vẫn là người xinh đẹp nhất trong thư viện Đức Nhã nữ tử này. Duyên dáng yêu kiều, thiên sinh lệ chất, xinh đẹp động lòng người, không giống như một số người, dáng dấp dưa vẹo táo nứt mà còn tự cho mình là đúng. Dù mỗi ngày có tô son trát phấn, ăn mặc như thế nào đi nữa cũng không thể nào so sánh được với Ninh Như Ngọc. Cho nên mới nói, sinh ra vốn đã kém cỏi thì cho dù ngày sau có cố gắng như thế nào cũng là uổng phí!"
"Ngươi dám chế giễu ta?" Chu Tư Kỳ mỗi khi mở miệng mắng người đều rất lợi hại, Lục công chúa nghe xong lập tức nổi giận. Từ nhỏ đến lớn ai cũng khen dáng dấp của Lục công chúa xinh đẹp, đây là lần đầu tiên nàng ta bị người khác mắng là dưa vẹo táo nứt, làm sao không tức cho được? Hai mắt trợn tròn căm phẫn, liền ra lệnh hạ nhân tiến lên dạy dỗ Chu Tư Kỳ: "Vả miệng cho bản công chúa!"
Ninh Như Ngọc quan sát tình hình trước mặt, vội vàng kéo Chu Tư Kỳ ra phía sau, sau đó nháy mắt với Bích Hà. Bích Hà phản ứng rất nhanh, trực tiếp tiến lên phía trước bảo vệ các nàng, ngăn cản hạ nhân tiến lên đánh người.
Ninh Như Ngọc liền nói: "Lục công chúa, tốt nhất người nên suy nghĩ cẩn thận. Nếu như bởi vì một lời không vừa ý liền ra lệnh hạ nhân động thủ đánh người, chuyện này mà ồn ào đến viện trưởng thư viện, người cũng không thể nói lý được, đến lúc đó sẽ bị xử phạt, trừ đi học phần, thông báo phê bình trước toàn thư viện, chỉ sợ so với bây giờ càng mất thể diện hơn."
Thư viện Đức Nhã nữ tử là một nơi không phân biệt quý tộc và bình dân, thế gia và *hàn môn, chỉ cần có tài và năng lực đều có thể thi vào thư viện. Năm đó lúc Nguyên Đức hoàng hậu xây dựng thư viện này, vì để tránh xảy ra tình huống học sinh quý tộc bắt nạt học sinh bình dân, học sinh thế gia bắt nạt học sinh hàn môn nên đã đặt ra một loạt những quy định nghiêm khắc, trong đó có một điều là: "Phàm là học sinh của thư viện Đức Nhã nữ tử thì không được đánh nhau, càng không được sai khiến nô tỳ đánh nhau. Một khi không tuân theo quy định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, khấu trừ học phần, thông báo phê bình trước toàn thư viện, tình huống nặng hơn sẽ bị đuổi học.
*Hàn môn: Nhà nghèo
Thư viện Đức Nhã nữ tử là thư viện nổi danh ở Tấn Đô Thành, thậm chí còn nổi danh khắp Đại Tấn triều. Nếu như học sinh ở thư viện Đức Nhã nữ tử mà bị xử phạt, khấu trừ học phần, thông báo phê bình trước học sinh toàn thư viện, thì một khi tin tức này truyền ra ngoài, sẽ nổi danh ở Tấn Đô Thành thậm chí là khắp Đại Tấn triều đô.
Dĩ nhiên việc nổi danh này không phải là chuyện tốt mà còn là chuyện rất xấu. Cái gọi là chuyện tốt còn chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đi truyền ngàn dặm, chính là như vậy. Một khi truyền ra ngoài, thanh danh sẽ bị hủy.
Quan trọng là, trong mắt mọi người, phàm là cô nương tốt nghiệp từ thư viện Đức Nhã nữ tử đều được mọi người công nhận là cô nương ưu tú ở mọi phương diện. Các thế gia đại tộc, phu nhân thái thái cũng từ đó mà sẽ chọn ra ai là con dâu, cháu dâu của mình.
Những cô nương học ở thư viện Đức Nhã nữ tử đều có chút hy vọng sau này có thể gả cho người tốt, vào gia đình tốt nên hết sức bảo vệ thanh danh của mình. Ở thư viện học ba năm, trừ những lúc cố gắng học tập ra đều nghiêm chỉnh tuân thủ quy định của học viện, không phạm phải bất kỳ sai lầm, cũng không lưu lại một ghi chép xấu nào, dùng tư thái hoàn mỹ nhất để tốt nghiệp.
Bây giờ Lục công chúa bị Chu Tư Kỳ chọc giận, trong lúc tức giận lại sai hạ nhân dạy dỗ Chu Tư Kỳ. Ninh Như Ngọc nhanh trí dùng quy định ở thư viện uy hϊếp lại Lục công chúa, làm nàng ta kinh hãi.
Tháng trước Lục công chúa đã cập kê, nhưng không có đính hôn. Mặc dù nàng là công chúa, thân phận tôn quý, nhưng cũng sẽ đến lúc phải gả đi. Trên thế giới này, không có cô nương nào chưa đính hôn mà không để ý đến thanh danh của mình. Dù là công chúa cao quý cũng như vậy.
Thất công chúa đứng bên cạnh Lục công chúa nghe được lời này của Ninh Như Ngọc, nháy mắt liền lộ ra vẻ cảnh giác. Nàng không được Cảnh Tuyên đế thương yêu như Lục công chúa, vị trí của mẫu phi cũng không cao bằng Thục phi nương nương, rất sợ thanh danh của mình bị tổn hại, vội vàng kéo tay áo Lục công chúa, trong mắt lóe lên tia khϊếp đảm: "Lục tỷ tỷ, tỷ cần gì phải so đo với các nàng, bị chọc giận cũng không có lợi cho thân thể. Loại người ngu xuẩn này, mắng đôi câu là được rồi, tội gì phải tự mình nhập cuộc, chúng ta đi thôi."
Lục công chúa liếc Thất công chúa một cái, thật ra trong lòng so với Thất công chúa cũng không bình tĩnh bao nhiêu. Trong cung cạnh tranh kịch liệt, Cảnh Tuyên đế có tới mấy hoàng tử công chúa, vận khí tốt thì như nàng, có mẫu phi địa vị cao tự nhiên nàng cũng được Cảnh Tuyên đế sủng ái. Vận khí xấu thì như Đại công chúa đã chết và Tam công chúa, khi còn sống không ít lần bị cung nhân bắt nạt, nàng còn tận mắt nhìn thấy Tam công chúa thanh danh bị tổn hại ở trong cung bị lão thái giám sỉ nhục. Vô tình nhất là gia đình đế vương, trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng căn bản không đánh cược được. Nếu như có thanh danh xấu, Cảnh Tuyên đế cũng có thể bỏ rơi nàng.
Nhưng như vậy thì Lục công chúa cũng không thể cam tâm được, trong lòng vô cùng bực bội, trợn mắt nhìn Ninh Như Ngọc: "Ninh Như Ngọc, ngươi đừng đắc ý, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Ninh Như Ngọc vừa nghe, trong lòng chấn động một chút, nhanh chóng lật lại trí nhớ của nguyên chủ thân thể này, biết được thư viện Đức Nhã nữ tử này có một quy định bất thành văn. Nếu như giữa hai học sinh có mâu thuẫn, một bên có thể đề nghị khiêu chiến với bên còn lại, lấy so tài luận thắng thua, bên thua phải nhận sai và xin lỗi bên thắng.
Từ lúc thư viện Đức Nhã nữ tử thành lập cho tới bây giờ, học sinh khiêu chiến với nhau cũng không có gián đoạn. Có nguyên nhân vì trong giờ học xuất hiện quan điểm bất đồng muốn tìm ra kết quả nên đã khiêu chiến, còn có thế gia quý tộc và hàn môn bình dân khiêu khiến, hoặc vì có chút ân oán cá nhân mà đề nghị khiêu chiến.
Mà Lục công chúa từ lúc vào thư viện Đức Nhã nữ tử đã đề nghị khiêu chiến rất nhiều lần, trong đó có ba lần là khiêu chiến với Ninh Như Ngọc. Có điều cả ba lần đều là Lục công chúa khiêu chiến thất bại lại cự tuyệt không nói xin lỗi với Ninh Như Ngọc, cứ như vậy mà kết thúc.
Lúc trước đã thua trận nhiều như vậy nhưng bây giờ Lục công chúa vẫn dám nói lời khiêu chiến với Ninh Như Ngọc, đúng là người có nghị lực.
Dĩ nhiên Ninh Như Ngọc cũng không sợ, ngước mắt nhìn, thản nhiên tiếp nhận lời khiêu chiến: "Ngươi muốn khiêu chiến cái gì?"
Thật ra thì lời vừa ra khỏi miệng thì Lục công chúa đã lập tức hối hận. Lúc trước khiêu chiến với Ninh Như Ngọc đều không thắng được lần nào, tam chiến tam bại, lần này lại đề nghị khiêu chiến, nếu như lại thua, thì thật sự sẽ bị Ninh Như Ngọc ép đến nổi không ngóc đầu lên được.
Nhưng lời đã nói ra, muốn rút lại cũng không được, lúc này tên đã lên dây không bắn không được. Cho dù là không giành được phần thắng thì cũng phải nhắm mắt lại, hơn nữa chuyện cũng không phải tuyệt đối như vậy.
Lúc trước Ninh Như Ngọc thắng ba lần, cũng là kết quả Ninh Như Ngọc toàn lực chiến đấu. Lần này không nhất định sẽ như vậy, nàng ta mới trở về thư viện sau khi khỏi bệnh, chương trình học thì chậm gần một tháng, bây giờ lại sắp đến thi tháng, có thể nàng ta sẽ không thi tốt được như trước kia, không bằng liền dùng chuyện này mà thách đấu.
Quyết định như vậy, Lục công chúa kiêu ngạo hất cằm, liếc Ninh Như Ngọc: "Sắp tới thi tháng, lần này chúng ta so thành tích thi. Chờ đến khi kỳ thi kết thúc, sau khi công bố thành tích, người nào thành tích kém phải ở trước mặt bạn học trong thư viện nói xin lỗi người có thành tích tốt, hơn nữa còn phải hứa hẹn, sau này đều phải nhường đối phương trước, phải biết tự lượng sức mình không được kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương."
Trong nháy mắt, Ninh Như Ngọc lập tức hiểu ra dụng ý vì sao Lục công chúa lại đề nghị khiêu chiến với nàng. Đây chính là Lục công chúa muốn nhân cơ hội đem nàng giẫm dưới chân, để cho nàng không có cơi hội trở mình. Tâm tư quả nhiên độc ác.
Ninh Như Ngọc trầm ngâm một lúc, phát hiện lần so tài này có thể hoàn thành không tốt, nhưng cũng không phải là không thể hoàn thành được. Nếu như cuối cùng nàng thắng được Lục công chúa, sau này có thể tránh được Lục công chúa lại tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, có thể giúp nàng giảm bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Cũng xem như là nhất lao vĩnh dật.
*Nhất lao vĩnh dật (一劳永逸): Làm một mẻ, khỏe suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Suy nghĩ xong, Ninh Như Ngọc đáp ứng lời khiên chiến của Lục công chúa, bình tĩnh tự tin nói: "Sau khi kết thúc tranh tài, ân oán giữa ngươi và ta liền xóa bỏ."
Lục công chúa bị Ninh Như Ngọc cương quyết trấn áp, thầm nói: "Nàng ta lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng có thể thắng mình? Cho dù trước kia mình thua nàng ta, thì nàng ta cũng chỉ là may mắn mà thôi, lần này mình đã chuẩn bị đầy đủ, mà nàng ta lại chậm trễ chương trình học gần một tháng, làm sao có thể thắng mình?
Lục công chúa cũng chỉ do dự trong nháy mắt, gương mặt khôi phục lại vẻ kiêu ngạo tự đắc, cười nhạo một tiếng: "Vậy ta sẽ chờ xem! Đến lúc đó ai sẽ chết trong tay ai!"
"Lục tỷ tỷ, muội tin tưởng tỷ. Tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể thắng." Thất công chúa vội vàng nịnh hót, trên mặt hiện ra nụ cười nịnh nọt, nói ra cũng không cảm thấy xấu hổ, thổi phồng Lục công chúa lên cao, giống như chỉ trong chớp mắt là có thể thắng được Ninh Như Ngọc vậy.
"Hừ!" Lục công chúa hướng Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ khinh miệt "Hừ" một tiếng, dẫn người nghênh ngang rời đi.
"Hừ!" Chu Tư Kỳ cũng nhìn theo hướng Lục công chúa rời đi mà hừ một tiếng, nói lời trách móc hung ác, một bộ dạng tàn bạo như con cọp, hơn nữa còn giơ móng vuốt ở phía sau các nàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Viễn Hành: Hôm nay ta không có ra sân.
Tác giả: Ngươi ở trong lòng mọi người.
PS: Nói một chút về Hoắc Viễn Hành(xing), tại sao là Hoắc Viễn Hành(xing) mà không phải là Hoắc Viễn Hành(hang). Trong hội chị em có giải thích thế này, bởi vì Viễn Hành(xing), sức chịu đựng kéo dài, hàng đêm đều được! Cho nên hỏi có biết lái xe hay không, mọi người tự hiểu đi. Đừng thấy người này bề ngoài lãnh đạm, nhưng thật ra nội tâm hừng hực như lửa đấy!