Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 13

Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Sau khi Hoắc Viễn Hành rời khỏi Ngụy Quốc Công phủ không lâu, một chiếc xe ngựa từ bên cửa hông phủ chạy thẳng đến phủ đệ của Nhị hoàng tử.

Lúc Thẩm thị đến phủ Nhị hoàng tử, vừa đúng lúc Tiêu Dục Minh đang ở phủ. Thẩm thị báo cho hắn biết chuyện có người muốn gϊếŧ Ninh Như Trân diệt khẩu.

Tiêu Dục Minh nghe xong, suy nghĩ chốc lát, sau đó nhìn Thẩm thị: "Di mẫu, ta hiểu chuyện người đang lo lắng. Tạm thời người cứ về trước đi, chăm sóc biểu muội cho thật tốt, chuyện này ta sẽ nghĩ ra cách giải quyết."

"Đa tạ Nhị hoàng tử, chuyện này đành phải làm phiền Nhị hoàng tử rồi." Thẩm thị không dám yêu cầu nhiều với Tiêu Dục Minh, hắn đã đáp ứng tìm cách giải quyết chuyện này cũng đã làm bà thỏa mãn rồi.

"Di mẫu khách khí rồi, Trân nhi cũng là biểu muội của ta, ta đương nhiên phải che chở cho muội ấy." Gương mặt như ngọc của Tiêu Dục Minh lộ ra nụ cười nhẹ, đuôi mắt phượng hơi xếch lên, chính là bộ dáng tiêu soái nhanh nhẹn.

Thẩm thị đáp ứng. Cả hai nói thêm vài câu nữa, sau đó nói lời cáo từ. Tiêu Dục Minh cũng nói vài câu giữ Thẩm thị lại nhưng Thẩm thị lại kiên trì muốn trở về, hắn liền phân phó quản gia đưa bà ra cửa.

Đợi Thẩm thị đi rồi, Tiêu Dục Minh đến thư phòng hỏi phụ tá cách giải quyết, phụ tá nói: "Cách dễ dàng để giải quyết chuyện này nhất chính là tìm Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành để thương nghị."

Tiêu Dục Minh nhăn mày, trên mặt lộ vẻ khó xử: "Ta và hắn không có bao nhiêu giao tình. Hắn sẽ chịu giúp ta sao?"

Phụ tá cười nói: "Vấn đề không phải là Nhị hoàng tử và Vũ An Hầu có nhiều giao tình hay không, mà là Vũ An Hầu tính tình kỳ quái, lạnh lùng ảm đạm. Không chỉ không cùng vị hoàng tử nào có giao tình mà ngay cả những đại thần trong triều cũng không hề lui tới. Nhưng Nhị hoàng tử là người có tài nghệ tốt, lễ hiền hạ sĩ, chỉ cần thành tâm đối đãi, chắc hẳn Vũ An Hầu sẽ chấp nhận cùng giải quyết chuyện này."

*Lễ hiền hạ sĩ: lấy lễ đối đãi với người hiền, hạ mình xuống, khiêm tốn với kẻ sĩ. Thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

"Thật sao?" Tiêu Dục Minh có chút động tâm, muốn thử một lần.

Phụ tá phụ họa thêm: "Nhị hoàng tử thử một lần xem sao."

Tiêu Dục Minh cân nhắc chốc lát, gương mặt đẹp như ngọc lộ ra vẻ hưng phấn: "Được, ta nghe theo ngươi, mời Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành thử xem."

Buổi chiều hôm đó, sau khi giải quyết xong những chuyện cần làm, Hoắc Viễn Hành trở về Vũ An Hầu phủ. Đi được nửa đường thì gặp thuộc hạ của Tiêu Dục Minh.

"Hầu gia, Nhị hoàng tử mời người đến trà lâu gặp mặt."

Hoắc Viễn Hành lãnh đạm nhìn tên thị vệ trước mặt, lại ngẩng đầu liếc nhìn trà lâu. Một lát sau mới gật đầu đi theo thị vệ.

Thấy Hoắc Viễn Hành tiến gần đến ghế lô, Tiêu Dục Minh vui vẻ đứng dậy chào đón: "Vũ An Hầu mau mau, mời ngồi."

*Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Hoắc Viễn Hành gật đầu xem như cảm ơn, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, Tiêu Dục Minh rót cho hắn một chén trà: "Mời dùng trà."

"Nhị hoàng tử không cần rắc rối như vậy, có lời gì cứ nói thẳng." Hoắc Viễn Hành ngồi thẳng lưng, trực tiếp đẩy chén trà ra.

Tiêu Dục Minh nghe vậy liền cười một tiếng: "Người ngoài đều nói với ta, tính tình Vũ An Hầu lãnh đạm, không thích cùng người khác có qua lại, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai chỗ nào."

"Nếu Nhị hoàng tử không có chuyện gì quan trọng, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi, cáo từ." Đối với Hoắc Viễn Hành, những chuyện tán gẫu vô vị này chính là lãng phí thời gian. Hắn đứng lên liền rời khỏi.

Tiêu Dục Minh nháy mắt với thị vệ bên cạnh, tên thị vệ kia liền đưa tay cản Hoắc Viễn Hành. Hoắc Viễn Hành lạnh lùng liếc thị vệ, mặt nạ bên trái hiện lên hàn quang lạnh lẽo, quay đầu nhìn Tiêu Dục Minh: "Nhị hoàng tử có ý gì?"

Tiêu Dục Minh nhìn ánh mắt lạnh như băng kia, trong lòng không khỏi căng thẳng, gượng cười nói: "Vũ An Hầu thật gấp gáp, ta chỉ muốn cùng ngươi nói một chút về chuyện Bạch Thần Trúc Diệp Thanh."

"Tại hạ cho rằng, ta cùng Nhị hoàng tử cũng không có cái gì để nói với nhau." Không nhìn ra được trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Viễn Hành có bất kỳ chuyển biến nào, chỉ có mặt nạ bên trái trên mặt là phá lệ nổi bật, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Ngươi là ngươi, ta là ta, không có liên hệ gì với nhau." Từ đầu đến cuối đều không chừa một chút mặt mũi nào cho Tiêu Dục Minh.

Lời đã nói đến như vậy, dù có ngồi xuống tiếp tục nói chuyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Tiêu Dục Minh bị Hoắc Viễn Hành làm mất mặt, sắc mặt có chút khó coi, lạnh lùng nhìn Hoắc Viễn Hành nói: "Dáng vẻ của Vũ An Hầu thật kiêu ngạo."

"Cáo từ." Hoắc Viễn Hành không thèm để ý, cáo từ rời đi.

Bị cự tuyệt như vậy, Tiêu Dục Minh nén giận, cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuống đất. Rầm một tiếng, chia năm xẻ bảy.

Vài ngày sau, Hoắc Viễn Hành và Tiêu Dục Minh cũng không có qua lại.

Chớp mắt một cái đã qua năm ngày.

Hôm đó đúng lúc là ngày mười lăm tháng Tư.

Mỗi tháng vào ngày mùng một và mười lăm, Từ thị và Ninh Như Ngọc sẽ đến Thụy An Đường thỉnh an lão phu nhân La thị. Đây cũng là quy định do lão phu nhân La thị đặt ra, bởi vì bà không thích Từ thị và Ninh Như Ngọc. Còn có tam phòng Nhiễm thị cùng Ninh Như Phương, vì không muốn mỗi ngày gặp các nàng mà phiền lòng nên đã ra quy định cho các nàng mỗi tháng vào mùng một và mười lăm mới đến thỉnh an.

Trước một ngày, Từ thị dặn dò Ninh Như Ngọc những việc cần lưu ý lúc thỉnh an. Sáng sớm hôm nay, Ninh Như Ngọc dậy sớm hơn so với ngày thường một khắc.

*Một khắc: 15 phút

Nha hoàn bưng đồ dùng rửa mặt đi vào. Ninh Như Ngọc lúc này mới bước xuống giường, mái tóc đen dài xinh đẹp hơi rối ở phần sau ót cùng trung y màu trắng nàng mặc trên người hiện ra sự đối lập rõ ràng. Mái tóc dài đen như mực, hiện lên ánh sáng hào quang của trân châu, giống như một thước tơ lụa màu đen thượng hạng.

Hồng Châu đứng bên cạnh hầu hạ Ninh Như Ngọc lau mặt, rửa tay rồi đến súc miệng. Sau đó, Ninh Như Ngọc ngồi ở trước bàn trang điểm. Gương đồng hiện ra hình dáng của nàng, gương mặt trái xoan xinh đẹp, chân mày như núi xa, đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng tắp, miệng nhỏ không son mà đỏ như anh đào, làn da nõn nà, trắng hồng khỏe khoắn, mỉm cười một cái trông như hoa đào trước gió, hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp từ nương nàng Từ thị, chỉ có hơn chứ không kém.

"Mái tóc Tứ cô nương thật đẹp, vừa đen lại vừa dày, giống như gấm vậy, làm cho nô tỳ càng sờ càng không muốn buông tay." Hồng Châu đứng phía sau Ninh Như Ngọc giúp nàng búi tóc, tay vuốt tóc có cảm giác như lướt trên gấm, tự đáy lòng cảm thán nói.

Ninh Như Ngọc cười nói: "Làm gì khoa trương như ngươi nói."

Hồng Châu vội nói: "Tứ cô nương không tin thì hỏi Hồng Ngọc, Hồng Thúy thử xem. Người liền biết nô tỳ có nói thật hay không."

Hồng Ngọc vội vàng phụ họa: "Tướng mạo của Tứ cô nương xinh đẹp, trước kia nô tỳ chưa từng thấy ai đẹp hơn Tứ cô nương. Lần đầu nô tỳ thấy cô nương, còn tưởng rằng mình gặp được tiên nữ giáng trần."

Hồng Thúy xen vào: "Đúng vậy, lúc ấy nô tỳ nhìn đến ngây người. Tự hỏi tại sao trên đời này lại có người đẹp đến như vậy."

Ninh Như Ngọc vội vàng cắt đứt lời các nàng: "Được rồi, được rồi. Mấy người các ngươi đừng có trêu ghẹo ta nữa. Thời gian không còn sớm, nên đi Thụy An Đường thỉnh an rồi."

Hồng Châu đem y phục phấn lam ngũ sắc hoa thảo văn dạng đoạn bối tử cùng với váy dài màu trắng khói đã chuẩn bị từ tối hôm trước vội vàng thay cho Ninh Như Ngọc, sau đó đeo lên eo mảnh mai của nàng túi thơm và hà bao.

Chỉnh đốn ổn thỏa xong tất cả mọi thứ, Ninh Như Ngọc dẫn Bích Hà cùng Hồng Châu đi đến trước cửa phòng Từ thị. Từ thị thấy nàng bước vào, vội vàng gọi nàng đến bên cạnh. Kéo tay nàng rồi kiểm tra những thứ nàng mặc trên người, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, tấm tắc khen: "Nữ nhi của ta đúng là rất xinh đẹp."

"Nương." Ninh Như Ngọc hờn dỗi một tiếng, ôn nhu tựa vào ngực Từ thị.

Từ thị ôm nàng trong lòng: "Lát nữa đến Thụy An Đường, lão phu nhân có nói gì, con cứ nghe vào tai trái cho ra tai phải, đừng để trong lòng rồi lại khiến bản thân không vui."

Ninh Như Ngọc lập tức cười đáp ứng nói: "Con đã biết. Con đều nghe theo nương."

Trước kia nguyên chủ thân thể này rất để ý đến những lời nói của lão phu nhân La thị. Mỗi lần từ Thụy An Đường trở về, đều buồn bã vài ngày. Thật ra chuyện này cũng không phải là Ninh Như Ngọc sai, có trách thì trách lão phu nhân La thị thiên vị quá mức. Trong mắt bà, do dù Ninh Như Ngọc có làm tốt bao nhiêu đi nữa cũng đều biến thành không tốt. Ngược lại, cho dù Ninh Như Trân có làm không tốt thì trong mắt bà ta cũng biến thành rất tốt. Đối xử bất công rõ ràng như vậy, đối với tiểu cô nương mười mấy tuổi mà nói, sao kêu Ninh Như Ngọc có thể không khó chịu, không thương tâm đây?

Từ thị mỗi lần thấy Ninh Như Ngọc buồn, trong lòng cũng không chịu được, thường khuyên nàng đừng để ý, tiếc là hiệu quả không có bao nhiêu. Nhưng hôm này biểu hiện của Ninh Như Ngọc không giống trước kia, ngược lại làm cho bà yên tâm hơn một chút.

"Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt, chúng ta đi thôi." Từ thị dẫn Ninh Như Ngọc đến Thụy An Đường thỉnh an, nửa đường gặp được mẹ con Nhiễm thị cùng Ninh Như Phương, chào hỏi lẫn nhau sau đó bốn người cùng đến Thụy An Đường.

Từ thị và Nhiễm thị đi ở phía trước, Ninh Như Ngọc cùng Ninh Như Phương đi phía sau cách hai bước.

Ninh Như Ngọc lặng lẽ hỏi Ninh Như Phương: "Hai ngày nay có khỏe không?"

Ninh Như Phương liếc nàng một cái, hơi cong môi nhưng cũng không đáp lời, dường như vẫn còn xấu hổ tức giận chuyện lần trước xảy ra ở Y Lan Viện.

Ninh Như Ngọc thấy nàng ta không để ý tới mình, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng nàng ta. Chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nàng cũng không muốn so đo với nàng ta, nên cũng không nói gì nữa, trầm mặc đi đến Thụy An Đường.

Một khắc sau, bốn người đã tới trước cửa Thụy An Đường. Nha hoàn đi vào bẩm báo, không lâu sau liền bước ra mời các nàng vào.

Sau khi vào trong, lão phu nhân La thị mặt đầy uy nghiêm ngồi vị trí đầu trên giường La Hán, bốn người lần lượt tiến lên thỉnh an.

Lão phu nhân La thị không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, xem như đã nhận lễ của các nàng, khoát tay để các nàng ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này Thẩm thị và Ninh Như Trân còn chưa tới, tâm tình lão phu nhân La thị cũng không tốt. Từ thị và Ninh Như Ngọc không nghĩ đến chuyện sẽ làm phiền bà, tránh cho mình cảm thấy ấm ức, nên chỉ ngồi an tĩnh không lên tiếng.

"Tuệ nha đầu hôm qua bị cảm lạnh, sáng nay còn muốn tới thỉnh an, con thấy nó thân thể không khỏe, nên không cho nó tới, tránh cho lây bệnh cho mọi người." Nhiễm thị ngồi bên cạnh muốn lấy lòng lão phu nhân La thị, liền lôi kéo lão phu nhân La thị cười nói mấy câu. Tuệ nha đầu trong miệng bà là thứ nữ của Tam lão gia - Ninh Như Tuệ.

"Sinh bệnh rồi thì đừng chạy loạn khắp nơi." Lão phu nhân La thị không muốn nói chuyện với Nhiễm thị, chỉ đơn giản qua loa một câu lấy lệ. Nhiễm thị cảm thấy mất mặt nên cũng không nói nữa.

Đợi khoảng một chén trà, Thẩm thị mới dẫn Ninh Như Trân tới. Vừa vào cửa, nét mặt lão phu nhân La thị liền tươi cười, ngoắc tay với Ninh Như Trân: "Trân nhi bảo bối của ta, mau đến bên cạnh tổ mẫu."

"Tổ mẫu." Ninh Như Trân kêu một tiếng, vui vẻ nâng váy chạy đến, thân thiết ngồi bên người lão phu nhân La thị.

"Trân nhi của ta đúng là khả ái, toàn bộ người trong phủ, từ trên xuống dưới, chỉ có con là hợp ý của ta nhất." Lão phu nhân La thị thẳng thừng nói, giống như những đứa cháu gái khác đều không phải là cháu của bà ta vậy.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Thẩm thị quạt gió thổi lửa nói: "Lão phu nhân sao lại nói như vậy, người còn có Ngọc nhi cùng Phương nhi mà."