Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 48: Ức lan thôn

Chương 48:

Cận hào phóng tự nhiên càng thêm gấp không chờ nổi, cùng ngày đã an bài xe, đi thẳng đến Xa huyện.

Quê quán của Viên dì cả cách thành phố C cũng không xa, chỉ ngồi xe có hai tiếng. Bọn họ vội vã đi, chạy xe cũng nhanh, chỉ mất một tiếng rưỡi đã đến được Ức Lan thôn.

Quê quán của mẹ Đại Cách không giống như trong tưởng tưởng, Úc Lan thôn không được tính là giàu có, thoạt nhìn chỉ là một thôn nhỏ bình thường mà thôi. Hơn nữa trên đường đi cũng không có bao nhiêu người, đa số đều là người già, thanh niên đều ra ngoài đi làm công.

Bọn họ ngừng trước một con đường nhỏ ở trong thôn, Viên dì cả dẫn đường ở phía trước, một bên theo chân bọn họ thổi phồng sự thần kỳ cùng linh nghiệm của đại tiên, một bên mang theo bọn họ đi về phía núi sâu cách đó không xa.

Vì tìm vị “Đại tiên” kia, Cận hào phóng cũng không có nói cho Viên dì cả những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày nay, chỉ nói vì con gái bị bệnh anh ta cần tự mình tới bái đại tiên. Viên dì cả tự nhiên là nguyện ý hỗ trợ dẫn đường, dọc theo đường đi đều theo chân bọn họ phổ cập về sự tích của vị đại tiên kia cùng các loại thần tiên.

Từ đường tổ tiên của Viên gia nằm ở một vị trí tương đối xa xôi, bọn họ đi đến một góc trong cùng của thôn, chỉ nhìn thấy một gian nhà cũ trông như nhà nát, xa xa có thể nhìn thấy một hàng bài vị. Mặc dù căn nhà đã cũ nát nhưng hương khói lại rất thịnh vượng, bên trong sương khói lượn lờ, ở chính giữa còn có một pho tượng thần, ở bên ngoài đã có thể ngửi được hương vị của hương khói bên trong.

“Nơi này chính là địa phương mà Viên gia chúng tôi cung phụng đại tiên.” Viên dì cả chỉ chỉ phía trước, nhưng lại không có ý tứ dẫn bọn họ đi vào, “Tôi mang các ngươi đến đây xem trước, tốt nhất là chờ ngày mai chuẩn bị xong mọi thứ rồi lại đến, bái đại tiên cũng không thể qua loa như vậy, tất cả đều có quy củ!”

Làm như sợ bọn họ không hiểu quy củ, Viên dì cả vội vàng nói ra quá trình bái thần, cái gì dâng hương, hỏi quẻ, cống phẩm, lễ tiết linh tinh, nói kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ một lần. Tiếp theo lại thần thần bí bí mà lôi kéo Cận hào phóng, thấp giọng nói, “Thời gian tốt nhất để bái đại tiên là vào buổi sáng tầm sáu bảy giờ, mặt trời vừa mới ló dạng, lúc này đại tiên linh nghiệm nhất, tôi xem anh là người trong nhà mới nói cho anh biết bí mật này, nhưng anh cũng đừng truyền ra ngoài.”

Nói xong còn ám chỉ nháy mắt vài cái, Cận hào phóng tự nhiên cũng biết bà ấy có ý tứ gì, anh trực tiếp lấy ra điện thoại chuyển một số tiền đi, “Cảm ơn, bất quá ngày mai tôi còn có việc, không thể ở đây lâu. Chỉ là vài thứ kia tôi đều chưa kịp chuẩn bị, tôi cũng không hiểu mấy thứ này bằng người trong thôn, nếu không tôi xin nhờ dì cả vất vả đi một chuyến giúp tôi mua mấy thứ này tới đây, thế nào?”

“Ai nha, đều là người trong nhà khách khí làm gì?” Viên dì cả ôm điện thoại, cười đến đôi mắt đều biến thành một đường, “Vậy mấy người cứ chờ ở đây, tôi liền đi mua hương nến cho các ngươi.”

Nói xong thì vuốt điện thoại xoay người liền rời đi, thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh của đối phương, lúc này Cận hào phóng mới dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Quách Quả cùng Vu Hoa, “Đại sư, thế nào? Việc này dễ giải quyết không?”

Hai người còn chưa có mở miệng, bên cạnh Mặc Phong đã nói trước một bước, thở dài một hơi nói, “Ai…… Sớm biết rằng là như thế này, ông đây đã không đi theo các ngươi tới nơi này.”

Cận hào phóng chỉ cảm thấy đáy lòng lộp bộp một chút, “Thực…… Rất khó……” Đối phó sao?

Lời nói còn chưa nói xong, lại nghe thấy Mặc Phong nói thêm một câu.

“Quá yếu!” Yêu khí đều ăn không đủ no.

Cận hào phóng đang sợ hết hồn: “……”

Trong lúc nói chuyện có thể không cần thở dốc không?

-_-|||

Mặc Phong định ăn một bữa no nê, mới tung ta tung tăng đi theo tới đây. Chỉ là nó không nghĩ tới, cái gọi là yêu khí của đại tiên, lại yếu ớt như vậy. Yếu đến trình độ không bằng yêu khí mà nó đã bị mất một nửa, cũng không kém bao nhiêu với mị.

Quách Quả cũng có chút hoang mang, cô vốn tưởng rằng có thể dùng yêu khí điều khiển mị, chính là một con đại yêu khó lường, nhưng nhìn xem yêu khí ở bốn phía, dường như chuyện cũng không phải như vậy. Huống chi……

Cô ngẩng đầu nhìn con chó bên cạnh gốc cây lớn, nó đang nằm trên đó ngủ ngon lành, chẳng lẽ con yêu quái này đã sống quá thoải mái rồi? Bọn họ đứng ở dưới cả buổi, nó cư nhiên cũng chưa tỉnh. Nếu không phải yêu khí mỏng manh ở bốn phía đều được truyền tới từ trên người của nó, cô cũng không dám tin tưởng, nó là yêu quái.

“Sư huynh, anh thấy thế nào?” Cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai?

“Trước tiên cứ chộp tới hỏi một chút đi.” Vu Hoa đề nghị, yêu khí yếu ớt như vậy, hoàn toàn không giống yêu quái có thể điều khiển mị.