Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 34: Lí do

Chương 34:

Đáng tiếc, cho dù cô kêu gào như thế nào thì đối phương vẫn không dao động, kiên định kéo cô đi về phía linh trì. Cô đành phải thay đổi chính sách, “Sư huynh anh nghe em nói, ngày mai…… Ngày mai em sẽ dẫn khí nhập thể, như vậy được chưa? Em bảo đảm ngày mai tuyệt đối sẽ không chạy, em lấy danh nghĩa của sư phụ thề, thật sự!”

“Em cảm thấy sư phụ của chúng ta, đáng tin sao?” Vu Hoa liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp vạch trần, “Đừng cho là anh nhìn không ra, vừa rồi em đã cố ý bị kiếm yêu bắt đi, mục đích chính là vì kéo dài thời gian, chờ linh trì biến mất đúng hay không?” Lấy tu vi của em, cho dù không có linh khí, cũng có thể chống đỡ được Ma tộc, tại sao có thể bị một kiếm yêu khống chế.

“……” Quách Quả bị ngẹn, anh có cần nhạy bén như vậy không.

“Anh thật sự không rõ, chỉ với một chút linh khí em đã tiết kiệm sử dụng đến nửa năm. Hiện tại có sẵn cơ hội để bổ sung linh khí, tại sao em lại không muốn dẫn khí nhập thể?” Em cho anh một lý do thích hợp đi!

Cô sững sờ, nhưng không có trả lời, ngược lại tiếp tục cầu xin tha thứ: "Sư huynh, lần này anh nghe theo em có được không? Lần sau... Lần sau anh lại chế

tạo một cái linh trì, em sẽ tự mình nhảy vào."

“Em cho rằng linh trì là cải trắng? Muốn chế tạo bao nhiêu cái cũng được?” Vu Hoa càng ngày càng cáu kỉnh, vừa kéo người vừa nói, “Hôm nay em nhất định phải dẫn khí nhập thể cho anh!”

“Đừng!” Quách Quả phát ra một tiếng kêu như heo bị gϊếŧ, “Buông em ra! Em không muốn đi vào linh trì!”

“Không muốn vào cũng phải vào!”

“Không…… Buông em ra, anh nhất định là sư huynh giả!” Sắc mặt của Quách Quả trắng bệch, mắt thấy linh trì càng ngày càng gần, một nỗi sợ hãi cực lớn trong nháy mắt đã lan tràn ra toàn thân, cô không thể kiểm soát được kiếm khí ở trên người, cũng không biết cô đã lấy từ đâu ra sức lực, đạp một chân qua, trực tiếp dẫm lên trên mặt của đối phương, trên mặt của Vu Hoa đã xuất hiện một dấu chân.

Sắc mặt của Vu Hoa nhất thời tối đen như mực, anh chỉ cảm thấy lửa giận ở dưới đáy lòng nổ vang một tiếng, gằn từng chữ một, “Vu, Tiểu, Quả, em muốn chết?!” Nói xong trực tiếp móc ra cái chảo.

Quách Quả vốn dĩ luôn nhát gan, nhưng cô bị chuyện đi vào linh trì làm cho hoảng sợ, không những không trốn tránh mà càng vùng vẫy dữ dội..

“Con mẹ nó! Anh quả thực chính là ma quỷ! Buông em ra, dù sao em cũng sẽ không đi vào, cho dù anh có đánh chết em, em cũng không vào!”

“Em phải nói cho anh biết lý do!”

"Còn phải nói? !" Cô trực tiếp hét lớn một tiếng, “Bởi vì em xuyên không đến Tu Tiên giới, mới biến thành nam. Thật vất vả mới biến trở về, nếu tiếp tục tu luyện, lại biến thành nam thì làm sao bây giờ? Không muốn, cho dù bị đánh chết thì em cũng không muốn!”

Vu Hoa: “……”

Linh trì: “……”

Trong nháy mắt toàn trường đã trở nên an tĩnh, không chỉ Quách Quả, ngay cả Vu Hoa đang cầm cái chảo ở trên tay cũng ngừng lại, hai người đều sững người! Thì ra đây chính là nguyên nhân?

( ̄△ ̄; )

Mặc dù chỉ có một phần vạn khả năng, Quách Quả cũng không muốn mạo hiểm! Mấy trăm năm mới biến trở về, cô dễ dàng sao!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, làm bộ đáng thương quay đầu lại, “Sư huynh……”

Ngay sau đó, cô phát hiện đôi mắt của đối phương, giống như bị đốt sáng, sáng đến kinh người.

“Thật…… Thật tốt quá!”

(???)

“Cái gì?!”

Vu Hoa đột nhiên ra tay, bấm một đạo pháp quyết trực tiếp trói Quách Quả thành bánh chưng.

“Hả! Sư huynh, anh đột nhiên trói em làm gì? Đợi đã…… Anh muốn làm gì!”

Không đợi cô phản ứng, anh đã trực tiếp khiêng cô như khiêng bao tải, cũng không thong thả chậm rãi, anh trực tiếp súc địa thành thốn, thân hình chợt lóe đã bay đến bên cạnh linh trì, dứt khoát ném cô xuống……

Một tiếng kêu sợ hãi lập tức xuyên thủng bầu trời!

“Con mẹ nó! Vu, Đại, Hoa! Anh không phải người!”

Quách Quả chỉ cảm thấy thân thể của mình vừa chìm xuống thì có một lượng lớn nước từ trong linh trì lao thẳng về phía cô, cô không cần chủ động dẫn dắt, một cỗ năng lượng kỳ dị đã xông vào trong cơ thể của cô, gân mạch gần như cạn kiệt, sau một thời gian dài khô hạn, linh khí mới được hấp thụ một cách điên cuồng như cửu hạn phùng cam vũ*, gân mạch càng ngày càng tràn đầy linh khí, mà linh trì vốn dĩ cũng không rộng, lại càng ngày càng nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lúc này trong lòng cô chỉ cảm thấy một trận kinh hãi, “Ngực của tôi!” Cuống quít cúi đầu che lại ngực để kiểm tra, lo lắng nhân lúc cô không chú ý sẽ đột ngột co rút lại.

Nhưng mà…… Cũng không có!

Cho đến khi linh khí hoàn toàn chảy qua toàn thân, cơ thể của cô cũng không có bất kỳ thay đổi nào, và không có một miếng thịt thừa nào mọc ở trên cơ thể của cô, cô — cô vẫn còn là con gái.

Hù chết cô rồi!