Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 16: Người phụ nữ ở sau lưng

【 Bản tin trong thành phố: Bởi vì tối hôm qua đột nhiên xuất hiện mưa dông gió lớn, công viên Minh Hồ ở khu Giang Lăng đã bị sét đánh, nhiều cây cối đã bị hư hại. Để bảo vệ sự an toàn của khách du lịch và tránh những thương vong ngoài ý muốn, công viên đã quyết định tạm thời đóng cửa rừng phong ở phía Tây Nam của công viên Minh Hồ, cấm tất cả khách du lịch ra vào, các khu vực khác vẫn tiếp tục mở cửa. Người phụ trách công viên cho biết sẽ nhanh chóng dọn dẹp khu vực bị ảnh hưởng và sẽ mở cửa lại trong thời gian sớm nhất, mong người dân sẽ cẩn thận khi đi ra ngoài. 】

Quách Quả thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm đó cô và sư huynh đã nhanh chóng rút lui, nếu không, việc này đúng là nói không rõ.

“Tiểu Quả!” Tiểu An bu lại đây, hưng phấn chỉ chỉ TV nhỏ giọng nói, “Những cây cối kia là do cậu trong lúc đánh nhau với yêu quái đã làm hư hại phải không?”

“Ách, chỉ có một bộ phận nho nhỏ…… Đúng rồi!” Đa số là do sư huynh trong lúc đánh cô, một chảo một mảnh cây non gì đó……

Tiểu An sửng sốt một chút, thấy cô không muốn kể tỉ mỉ chuyện hôm đó, cũng không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại hưng phấn nói, “Đúng rồi Tiểu Quả, thanh kiếm mà hôm đó cậu dùng để đánh yêu quái đã lấy ra từ chỗ nào vậy? Tại sao cậu lại sử dụng những vật đó? Chẳng lẽ cậu chính là thế ngoại cao nhân thường được chiếu ở trên TV? Còn nữa, yêu quái hôm đó thuộc chủng loại gì? Có nhiều trên thế giới không? Có phải cậu thuộc một tổ chức nào đó, chuyên môn tiêu diệt mấy thứ này?”

“Ách……” Đầu óc của cô nàng này cũng rất lớn nha, cô sắp theo không kịp, “Việc này muốn giải thích thì có chút khó khăn.”

“Hiểu rồi! Nếu cậu không tiện nói cũng không sao.” Dường như cô ấy cũng không nhất định muốn biết đáp án, Tiểu An vỗ vỗ ngực dùng vẻ mặt mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh, “Cậu yên tâm đi, tớ hiểu mà, nếu loại chuyện này được công bố ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho mọi người bị khủng hoảng. Chuyện tối hôm qua, tớ nhất định sẽ để nó thối nát ở trong bụng, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”

“Chị em tốt!” Quách Quả nắm lấy tay của cô ấy, không cần giải thích, thật tốt quá.

Nhưng Tiểu An lại nhìn xung quanh, giống như nhớ tới việc gì, “Đúng rồi, người hôm qua đâu? Người đã trợ giúp cho cậu í.”

“Cậu nói sư huynh của tớ?” Hôm đó sau khi cô cùng sư huynh rời khỏi Minh Hồ, thì gặp được Tiểu An, người mà cô muốn quay trở lại để giải cứu. Cô ấy rất nghe lời, cũng không có báo cảnh sát, nhưng phía sau lại đi theo một nhóm người, trong tay cầm các loại cây lau nhà, cây chổi, dao gọt hoa quả, bộ dáng của bọn họ rất dữ tợn giống như muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau. Cũng không biết cô ấy đã tìm thấy những người này ở chỗ nào, nhìn thấy cô bình an trở về, sau khi tỏ vẻ mọi chuyện đã được giải quyết, Tiểu An đã ôm cô khóc lóc cả nửa tiếng, sau đó mới kêu nhóm người kia giải tán.

Quách Quả thật sự không nghĩ tới, đồng nghiệp của mình lại biết cách xã giao như thế.

“Sư huynh của tớ mới vừa đến thành phố này, có chút không quen, cho nên tớ đã để anh ấy ở nhà.”

“Ồ.” Tiểu An gật đầu, vỗ vỗ bả vai của cô nói, “Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua tớ cũng không có nói cho những đồng hương kia biết, cậu yên tâm, bọn họ chỉ cho rằng tớ bị bắt nạt nên tới giúp đỡ. Cậu thật trượng nghĩa còn quay lại cứu tớ, về sau cậu gặp được chuyện khó khăn gì cứ việc nói với tớ.”

Quách Quả sửng sốt một chút, dường như nhớ tới việc gì, “Đúng là tớ có chút việc, hôm nay có khả năng tớ muốn về sớm, cho nên làm phiền cậu trực ca giúp tớ.”

“Không thành vấn đề!” Cô ấy làm điệu bộ OK, “Hôm nay không phải là cuối tuần, khách hàng cũng không nhiều lắm, một mình tớ trông coi cửa hàng là đủ rồi, còn về phía chị Vương, tớ sẽ giúp cậu nghĩ ra một cái cớ, nhanh trở về xử lý chuyện quan trọng của cậu đi! Từ giờ trở đi tớ chính là người phụ nữ ở sau lưng cậu!” Nói xong trực tiếp đẩy cô ra quầy bar, cho cô một ánh mắt tớ hiểu mà!

Quách Quả chỉ muốn tan làm sớm hơn một tiếng: “……”

Nhìn vẻ mặt được giao cho trách nhiệm nặng nề của Tiểu An, cô cũng không muốn đả kích cô ấy, cho nên cô đã dọn dẹp đi về sớm.

Về đến nhà, cô vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy một người đang ngồi ở trên sô pha, trên tay đang cầm một quyển sách sắp lật xong, người này đang nghiêm túc đọc sách.

“Em đã về rồi.” Cô lên tiếng chào hỏi, đóng cửa lại rồi đi qua bên đó.

Vu Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, anh lập tức nhíu mày, nắm chặt hai tay, tựa hồ muốn làm gì đó, nhưng lại đè xuống, sắc mặt âm trầm, quay đầu nhìn sắc trời ở bên ngoài nói, “Không phải em đã nói gần giờ Dậu mới về?” Hiện tại còn chưa đến buổi trưa.

“Ầy, khách hàng cũng không nhiều lắm, Tiểu An đã trực giúp em, cho nên em về sớm.” Cô giải thích một câu, sau đó chỉ chỉ chồng sách ở trước mặt anh nói, “Sư huynh thấy thế nào?”