Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 2: Tin tức về hồ Minh

Nhớ trước đây, cô cũng từng là một thiếu nữ hoạt bát, sôi động dưới ánh mặt trời, đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, là một thanh niên bốn đẹp năm tốt! Vất vả thi đỗ đại học, nỗ lực học hành bốn năm, cuối cùng cũng lấy được bằng tốt nghiệp, vui vẻ tới mức tiện tay mua mấy tờ vé số bán ở lề đường, chọn số giống số điện thoại của mình. Ai ngờ vận may bùng nổ, lại trúng giải độc đắc trăm triệu tệ. Mắt thấy cuộc đời còn chưa bắt đầu mà đã đi tới đỉnh cao rồi.

Cô vui sướиɠ mất ăn mất ngủ tới hai ngày, còn viết tới mấy trang kế hoạch, viết hết những thứ trước kia mình muốn mua mà không có tiền ra, còn viết tới mấy trang kế hoạch đi du lịch, thậm chí còn đặt xong cả vé máy bay rồi, chỉ chờ ngày lên đường mà thôi.

Đúng một ngày trước khi lên đường, sau một giấc ngủ dậy --- cô xuyên không rồi!

( ̄△ ̄;)

Không chỉ quay trở về một nghèo hai tay trắng như thời trước giải phóng, mà còn tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, vừa nhìn đã thấy mọi thứ đều không được bình thường. Cây trong rừng có đủ dạng hình thù kỳ quái, động vật chạy trên mặt đất cũng rất kỳ dị, ngay cả bầu trời cũng đầy loại "người chim" giẫm chân trên những thứ vũ khí kỳ quái mà bay qua bay lại...

Đây là một thế giới tu tiên, người nơi đó đều lấy mục tiêu phi thăng thành tiên làm mục đích sống. Có thể gặp được đủ loại phép thuật, công pháp vốn chỉ thấy trên ti vi hoặc trong tiểu thuyết. Quan trọng nhất là... cô còn biến về một đứa trẻ con thậm chí chưa biết bò. Nếu không nhờ có sư phụ không đáng tin của mình nhặt được rồi đưa về Linh Tiêu Phong, có lẽ cô đã sớm bị yêu thú trên bình nguyên ăn thịt rồi.

Từ đó, cô đi theo sư phụ và sư huynh, cẩn thận tu hành 500 năm, tu hành một mạch từ kỳ Luyện Khí tới kỳ Hóa Thần, cuối cùng mới thấy cơ hội phi thăng.

Mắt thấy bản thân sắp phi thăng thành tiên, từ đây hưởng thụ cuộc đời tiêu dao của thần tiên. Ai ngờ khi mấy đợt lôi kiếp giáng xuống, trong chớp mắt, cô lại... lại... xuyên không! Còn biến trở về bộ dạng đầu tiên của mình!

凸(艹皿艹)

Vốn cô còn thầm vui sướиɠ, nghĩ không thành tiên thì thôi cũng được, dù sao gia tài hàng tỉ của mình đã quay về rồi!

Nhưng đến khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra, thế giới này không phải là thế giới trong trí nhớ của cô kia. Tuy rằng dù là kết cấu xã hội, hay trình độ khoa học kỹ thuật đều không khác là bao, nhưng con người, địa điểm mà cô biết, thậm chí là đất nước mà cô ở đều không tồn tại ở thế giới này, lịch sử nhân văn cũng hoàn toàn khác nhau.

Nơi này giống như một thế giới song song với thế giới mà cô từng sống, không có người thân, không có bạn bè, thậm chí đến hộ khẩu cũng không có, đương nhiên, quan trọng nhất là... chẳng có gia tài bạc tỉ kia nữa!

Quách Quả cảm thấy mình gặp phải đả kích nghiêm trọng, khó khăn lắm mới đi lên tới đỉnh cao cuộc đời, không ngờ lại lập tức ngã xuống, còn chẳng phải chỉ ngã một lần mà là hai lần liên tiếp.

Một tháng qua, trong lòng cô tràn ngập ba chữ --- CMN!

Vào lúc cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, hóa đơn điện, nước, thuê nhà, gas đã dán đầy cửa phòng, từng cái đều như đang nhắc nhở cô rằng, cuộc đời vốn dĩ luôn là lên voi xuống chó như thế...

Cho dù có là tu sĩ trâu bò cỡ nào thì cũng phải đi làm thôi!

Nhưng không bằng cấp, không hộ khẩu, không chứng minh thư, hành trình tìm việc đúng là quá đau thương.

Quách Quả lại một lần nữa thở dài, sờ vào túi, lấy ra một tấm danh thϊếp. Anh Từ đưa nó cho cô lúc cô rời đi. Nói là cửa hàng của một người bạn, vừa hay đang thiếu người, đã đánh tiếng rồi, sáng mai cô có thể tới đó làm việc.

Cũng may, ít nhất cô đã có việc làm.

***

Công việc mà Từ Chính giới thiệu cho cô là làm phục vụ ở một quán cà phê, tọa lạc trên con phố thương mại cực kỳ sầm uất. Tuy tiền lương không cao lắm nhưng công việc cũng được coi như nhẹ nhàng, ít nhất vẫn đủ để sinh tồn được tại thành phố C này.

Cuộc sống của Quách Quả coi như tạm yên ổn. Có thể do trước kia khi tu luyện đã quen với việc không có chuyện gì liền bế quan an nhàn dăm ba năm liền, thế nên cô cũng chẳng nghĩ tới việc thay đổi công việc khác, vì vậy đã làm ở đây được gần nửa năm rồi.

Hôm nay là ngày lĩnh lương, Quách Quả hào hứng đi tới quán cà phê. Trải qua nửa năm đi làm, giờ cô đã có thể tự đóng tiền nhà, cũng đóng được tiền điện nước. Lần này lĩnh lương còn có thể trả nợ cho anh Từ nữa. Nhưng trong túi chẳng bao giờ có tiền thừa, cô cảm nhận được sâu sắc cuộc sống khó khăn này, vô cùng nhớ nhung cái lúc mình trúng giải xổ số trăm triệu. Nghĩ thôi mà đã muốn khóc rồi!

Quách Quả thay quần áo đồng phục của quán xong liền đi về phía quầy bar, vừa từ sau bếp đi lên liền thấy ngay tình cảnh trống vắng của quán, chỉ có bốn năm người, bao gồm cả bạn làm cùng Tiểu An và chị chủ Vương.

Cô hơi sửng sốt một chút, đáng ra quán này nằm ở phố thương mại sầm uất, hôm nay lại là cuối tuần, giờ này các cô đã phải bận tối tăm mặt mũi rồi mới đúng chứ, tại sao lại vắng tanh vắng ngắt thế này?

"Chị Vương, Tiểu An." Quách Quả chào hai người ở quầy bar, vừa lấy tạp dề của phục vụ ra mặc lên, vừa thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay lại vắng khách thế ạ?"

"Tiểu Quả tới rồi." Hai người gật đầu chào lại cô, vẻ mặt chị Vương vô cùng ưu sầu, nói: "Chẳng phải là vì công viên hồ Minh ở bên cạnh xảy ra chuyện, chẳng ai dám tới phố thương mại này nữa hay sao. Không phải riêng cửa hàng của chúng ta đâu, cả phố này đều quạnh quẽ như vậy." Nói xong lại thuận tay đưa cho cô một cái phong bì, "Đây, tiền lương tháng trước của em nhé!"

"Cảm ơn chị Vương ạ!" Quách Quả vội vàng nhận lấy, mở ra đếm lại rồi mới cẩn thận nhét vào túi, lúc ngẩng lên, thấy chị Vương vẫn còn đang chán nản thì không nhịn được hỏi một câu: "Công viên hồ Minh xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Công viên hồ Minh là công viên mới được xây dựng ở bên cạnh phố thương mại, có núi, có hồ, cực kỳ rộng lớn mà cảnh sắc cũng rất đẹp, hơn nữa lại mở miễn phí cho mọi người, được coi là nơi tất cả nhân dân thành phố C đều yêu thích tới chơi, khiến cho mấy con phố buôn bán xung quanh đều sần uất theo.

"Bình thường bà không xem ti vi à?" Tiểu An ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, "Tin này đã được phát mấy lần trên ti vi rồi, ngay cả YTV News cũng đã phát sóng nhiều lần rồi ấy."

"..." Quách Quả vốn không có tiền mua ti vi quả thực muốn rời cái hội chém gió này.

"Xem đi, lại phát nữa rồi." Chị Vương chỉ lên ti vi, ý bảo cô xem.

Quách Quả nhìn thoáng qua, tin tức bên trên quả thực đang phát cảnh ở hồ Minh, trong bản tin còn có thể thấy rất nhiều cảnh sát đang phong tỏa hiện trường. Chẳng qua đây là quán cà phê, người tới đều thích yên tĩnh, vì thế ti vi trong quán cũng được để ở chế độ yên tĩnh, vì thế chẳng biết đang nói cái gì.

Chị Vương lại như cái máy hát được mở, lập tức phổ cập khoa học cho cô, "Đại khái là dạo trước, cứ cách mấy ngày sẽ có người mất tích ở hồ Minh, hai tháng qua, đã có ba mươi mấy người mất tích rồi. Mà năm ngày trước, lại có thêm một người nữa mất tích! Sống không thấy người, chết không thấy xác, giờ còn ai dám tới đây nữa chứ!"

"Không phải bên chỗ hồ Minh đều gắn camera theo dõi ư?" Cô thuận miệng hỏi, sao lại không tìm ra chứ.

"Nhưng dù có xem camera cũng không tìm được gì hết!" Chị Vương thở dài một tiếng, lại lắc đầu nói, "Nghe nói hôm qua đã cho người lặn xuống đáy hồ tìm kiếm, kết quả vẫn chẳng thấy gì."

"Chưa hết đâu!" Tiểu An ở bên cạnh cũng ghé sát lại, hạ thấp giọng nói với vẻ thần bí: "Em nghe một người quen biết nội tình nói, trên camera cho thấy, mấy người này đều đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi ở cùng một địa điểm, giống như tan biến vào hư không vậy, không thấy bóng dáng đâu nữa!"