Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 14: Tài xế nhỏ nhà tử thần

Ba ba tử thần

chân dài nên đi rất nhanh. Lúc đầu, nhóc con đi theo sau còn rất hăng hái, giống như đang chơi trò chạy rồi đuổi theo vậy. Nhưng chỉ được một lúc, bé đã hết hơi không đi nổi nữa. Bé đứng chống nạnh, thở hổn hà hổn hển.

Bản thân Chúc Chúc đang mặc rất dày, bé hết chạy lại nhảy nên rất nóng. Nhóc con cũng không có khái niệm gì, bé chỉ thở hổn hển một lúc thuận khí rồi ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, còn ra vẻ đấm đấm chân:

“Mệt quá nha.”

Ba ba tử thần

đi phía trước, tâm tình thật sự quá phức tạp. Anh ý thức được một vấn đề, anh vẫn cho rằng mình không bỏ bất kig cảm tình gì. Nhưng trên thực tế, thì không phải vậy.

Hai chữ “Ba ba” này, dường như được trao cho ý nghĩa thiêng liêng.

Anh bị gọi quá nhiều lần, nên bản năng đã bắt đầu cảm thấy đây là con gái của mình. Anh cũng đã bắt đầu cho rằng chăm sóc nhóc con là trách nhiệm của anh.

Thậm chí lúc nhìn những trẻ con loài người khác, anh sẽ liên tưởng đến nhóc con nhà mình.

Kim Sân mãi sau mới phát hiện. Trước kia, lúc anh đi trong đám người sẽ luôn không có cảm giác gì. Anh sẽ không chú ý xem ven đường có ai không, là người trưởng thành hay là trẻ con loài người. Anh cũng sẽ không chú ý xem cửa hàng bên đường đang bán thứ gì? Có đứa bé nào vây quanh đó không? Bọn nó vây quanh đó để nhìn cái gì. Trước kia, anh cũng chẳng để ý xem cô gái nhỏ có thích công chúa không.

Mà bây giờ, anh không chỉ chú ý tới những điều này. Lúc những đứa trẻ loài người gọi ba ba, anh sẽ nghĩ đến trẻ con loài người nhà mình gọi mình. Lúc bọn nó khóc, anh sẽ nghĩ đến trẻ con loài người ngoan ngoãn nhà mình. Lúc những cô bé khác đang tranh cãi nói mình là tiểu công chúa, anh cũng sẽ nghĩ tới nhóc con mỗi ngày đều líu lo không ngừng vì cảm thấy mình là công chúa.

Mặc kệ thế nào, anh cũng ý thức được, ý thức được bây giờ mình đang phạm sai lầm.

Rõ ràng đó không phải con của anh, cũng không phải trách nhiệm của anh. Anh chăm sóc bé không phải vì để bé được vui vẻ, cũng không phải vì nhận được câu ba ba tốt nhất kia. Anh chỉ cần nuôi bé đến năm tám tuổi, chỉ thế mà thôi.

Tử thần tiên sinh trầm ngâm, tựa như đang giận chính mình. Anh đi rất nhanh, nhóc con lại không thể nhìn thấy vẻ mặt này. Bé vẫn hăng hái gọi ba ba.

Anh không đáp lại!

Sau đó, anh không nghe tiếng nhóc con gọi nữa. Kim Sân quay đầu, thì thấy nhóc con đang ngồi trên bồn hoa. Nhìn bé có vẻ đang rất nóng, bé tháo cặp sách nhỏ xuống đặt ở bên cạnh. Sau đó, bé lại cởϊ áσ khoác ngoài, tay nhỏ lau mồ hôi trên mặt rồi gọi anh ——

“Ba ba! Ôm!”

“Không ôm!”

Giờ phút này, Kim Sân đã nhận ra mình không nên quá cưng chìu trẻ con loài người nữa.

Ánh mắt Kim Sân dừng trên áo khoác nhóc con vừa cởi ra. Bé chỉ mặc một chiếc váy công chúa màu trắng bên trong, để trần cánh tay nhỏ. Tử thần đại nhân nhíu mày rồi đi nhanh tới.

Tiểu Chúc Chúc tưởng ba ba muốn ôm bé, nên bé vươn tay muốn ôm.

Kết quả, tử thần đại nhân chỉ cau mày cầm áo khoác lên, rồi mặc vào cho bé. Anh cáu kỉnh nói: “Ba ba đã nói con thế nào? Nóng cũng không được cởϊ áσ khoác! Nghỉ một lát sẽ mát lại thôi.”

Đứa bé lúc nóng lúc lạnh, dễ bị cảm mạo nóng sốt.

Tiểu Chúc Chúc ồ một tiếng, sau đó nói:

“Con quên mất ạ. Ba ba, ba ba, ôm!”

Tiểu Chúc Chúc cố chấp đưa cánh tay ra, Kim tiên sinh cao lớn nhìn bé. Anh nghiêm mặt, nhẫn tâm từ chối:

“Không ôm.”

Tử thần tiên sinh cao lớn tự xách cặp sách đặt bên cạnh lên, nói:

“Tự đi.”

Tiểu Chúc Chúc nghĩ nghĩ. Mặc dù bé không rõ vì sao ba ba không ôm mình, nhưng bé vẫn hấp tấp đi theo.

Cách đó không xa, Hoa Tiểu Minh được ông bà dắt đến trường tìm em gái công chúa thì thấy ngay cảnh này, trong mắt nhóc con đều là nước mắt.

Em gái công chúa thật quá đáng thương, ba ba cậu ấy thật xấu xa…

Khi còn bé, bạn nhỏ Hoa Tiểu Minh cũng rất yêu cha mẹ. Nhưng về sau, mẹ đi cùng người khác, ba cũng có một ngôi nhà khác. Cô bé đi tìm ba ba, muốn nói chuyện với ba ba. Nhưng ba ba không để ý đến cô bé, cũng không ôm cô bé mà chỉ ôm em trai của cô bé…

Cô bé khóc, khóc mãi. Về sau thì cô bé có thêm ông bà.

Nhưng em gái công chúa lại không có ông bà.

Trong lúc nhất thời, cô bé cũng thấy buồn liền khóc thành tiếng.

Ông bà của Tiểu Minh liền sợ hết hồn, đến đây rồi, sao lại khóc?

Hai người còn tưởng là vì cô bé phải đem trả chiếc vương niệm công chúa kia. Ông bà Tiểu Minh rất thích Tiểu Minh, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ có điều cô bé quá an tĩnh. Họ vốn cho rằng, sau khi đi nhà trẻ cô bé sẽ có thay đổi, nhưng trên thực tế thì không hề. Lúc những bạn nhỏ khác về nhà, chúng sẽ kể những chuyện ở lớp cho cha mẹ nghe. Nhưng ở nhà bọn họ thì chỉ có người lớn nói chuyện. Nên họ hy vọng, bé cũng có thể nói nhiều hơn hai câu.

Cô giáo cho ông bà biết, cô bé ở nhà trẻ cũng như vậy, không có lấy một người bạn. Cô bé quá an tĩnh.

Bây giờ, khó khăn lắm mới có một em gái công chúa. Để khi về nhà, cô bé thỉnh thoảng sẽ kể vài chuyện về em gái công chúa. Như là hôm nay em gái công chúa bện tóc rất đẹp, hôm nay em gái công chúa đếm ngón tay, em gái công chúa thật lợi hại.

Ngẫu nhiên, cô bé còn nói về những bạn học khác. Khó khăn lắm cô bé mới thay đổi được, nếu không phải vương niệm quá giá trị thì họ nhất định sẽ giữ lại.

Bà nội Tiểu Minh khó xử nói:

“Tiểu Minh, bà đã mua cho cháu một chiếc vương niệm mới rồi. Vương niệm này là của em gái công chúa, trả lại cho em gái công chúa được không cháu?”

“Không phải… Em gái công chúa… Ba ba không ôm cậu ấy…”

Cô bé thút tha thút thít nói.

Ông bà đều không hiểu ra sao, họ không phải trẻ con nên không hiểu là có chuyện gì.

Đợi đến khi Tiểu Minh nói rõ tình huống cô bé vừa nhìn thấy, thì bọn họ mới quay đầu đuổi theo. Nhưng cha con nhà kia đã đi mất không còn thấy bóng.

Cho nên bọn họ không thấy cảnh hai người gặp phải con chó lớn ở cuối đường. Con chó lớn nhìn thấy trẻ con nên muốn bổ nhào đến, Tiểu Chúc Chúc bị dọa sợ nên vội vàng ôm lấy chân tử thần đại nhân, giọng bé run lên:

“Ba ba! Ba ba!”

Tử thần đại nhân vô cảm liếc nhìn con chó, con chó kia rên ư ử ư ử rồi cúi thấp đầu. Nhóc con sợ hãi nhìn con chó lớn sau đó vươn tay, bé vẫn sợ:

“Ba ba ôm!”

Vẻ mặt tử thần đại nhân nặng nề, anh cúi xuống bế bé lên.

Tiểu Chúc Chúc vẫn chưa hết hoảng sợ, bé nép đầu nhỏ vào ngực ba ba. Thỉnh thoảng, bé còn lò ra lén nhìn con chó đã chạy rất xa kia.

Bé rất sợ chó.

Tay nhỏ của Tiểu Chúc Chúc nắm lấy áo ba ba, cục cục cục cục nói.

“&%&*$# cạc cạc $…”

Mặc dù năng lực ngôn ngữ của bé không có vấn đề, nhưng cũng chỉ trong phạm vi trao đổi cơ bản mới không có vấn đề. Nhiều câu như vậy, người lại đang kích động, bé liền bắt đầu cục cục cạc cạc nói không rõ ràng.

Nhưng Kim Sân vẫn hiểu chuẩn xác không sai tí nào.

—— trước kia lúc không tìm thấy ba ba, chó sẽ rượt con. Nó cứ rượt con suốt, con chó hư…

Tử thần tiên sinh có thể tưởng tượng ra cảnh đó, lúc bé lang thang vẫn là linh thể. Trẻ con có thể nhìn thấy bé, chó hoang hiển nhiên cũng có thể nhìn thấy.

—— ba ba bảo vệ con! Cô giáo nói rất đúng, ba ba chính là người yêu con nhất thế giới! Con cũng yêu ba ba nhất!

Kim Sân rủ mí mắt, chắc chắn cuộc sống lúc bé làm linh thể trước kia không tốt. Nhưng cho dù biết, anh cũng sẽ không có cảm giác gì nhiều.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến đứa trẻ nho nhỏ trong ngực bị chó rượt chạy. Tuy bé sẽ không bị thương, nhưng lúc bé sợ hãi lại không có nơi để chạy về, cũng không có người lớn nào thấy được bé, giúp đỡ bé. Bé chắc chắn sẽ rất sợ, cứ gọi ba ba, ba ba…

Ngoài vẻ mặt nặng nề, trong lòng tử thần còn xuất hiện loại cảm xúc khó chịu. Ngón tay thon dài của anh lặng lẽ xoa đầu nhóc con.

Kim Sân ôm nhóc con về tới nhà. Lúc Tiểu Chúc Chúc tuột xuống khỏi người ba ba, thì thấy được cái xe lắc màu hồng trong phòng khách.

Trong lâu đài có rất nhiều loại đồ chơi cao cấp, nhưng loại đồ chơi chỉ hơn một trăm đồng như xe lắc này lại không có.

Hai mắt Tiểu Chúc Chúc sáng rực lên, bé phấn khởi chạy chậm qua:

“Ba ba, ba ba, đây là xe của con!”

Bé tưởng đây là chiếc xe trước kia của bé.

Nhóc con hấp tấp ngồi lên xe. Xe chạy bằng điện, còn có đèn nháy. Nó phát sáng đủ mọi màu sắc, nên đối với trẻ con, nhìn nó rất hoành tráng.

Tiểu Chúc Chúc tự tạo âm thanh trong miệng: “Tít tít tít tít —— lái xe nào!”

“Ba ba, ba nhìn nè!”

“Tít tít tít tít —— “

“Ba ba, ba ba, con lái xe nè!”

Nhóc con không chê ba ba không để ý đến bé, bé vẫn hăng hái tạo tiếng động cho xe:

“Tít tít tít tít —— “

“Ba ba, ba ngồi đằng sau đi!”

Phòng khách vắng vẻ, chỉ mình nhóc con đã tạo được bầu không khí vô cùng nào nhiệt.