Chương 53: Triền miên - Thượng (hơi H)
Trên đường trở về, Thẩm Thất bởi vì xuân tiêu tán mà cảm thấy toàn thân khô nóng, nhịn không được kéo cổ áo của mình, cũng cọ vào ngực Thẩm Trọng Hoa, phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng như mèo con. Nói ra thêm xấu hổ chính là, Thẩm Trọng Hoa không chịu đựng nổi, đã sớm cương cứng.
Thẩm Trọng Hoa đá tung cửa, nha hoàn thấy Thẩm Thất được bế trở về, dồn dập tiến lên đón, vốn nghĩ mình thoát chết rồi phải hầu hạ Thẩm Thất thật tốt, tránh cho vương gia lại giận chó đánh mèo bọn họ, lại không ngờ Thẩm Trọng Hoa lạnh giọng quát: "Ra ngoài hết đi!"
Tất cả bọn nha hoàn cúi đầu, cũng không dám thở mạnh lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng đốt huân hương và mấy ngọn đèn, khói nhẹ lượn lờ, ánh sáng dịu dàng.
Thẩm Trọng Hoa bế Thẩm Thất bước nhanh về giường, đặt nàng xuống giường, lúc chuẩn bị cởi giày thêu cho nàng cơ thể lại khựng lại. Hóa ra, hai tay Thẩm Thất vẫn vòng quanh cổ chàng, không cho chàng đi.
"Ưʍ..." Thẩm Thất hừ nhẹ, hai má ửng hồng, hai mắt mơ màng.
Tay Thẩm Trọng hoa phủ lên cơ thể mềm mại của Thẩm Thất, lúc này Thẩm Thất bị tìиɧ ɖu͙© chi phối nên có vẻ xinh xắn đáng yêu. Tay Thẩm Trọng Hoa véo nhẹ cằm Thẩm Thất, khàn giọng khẽ hỏi nàng: "Thất Thất, biết ta là ai không?"
"Vương gia..." Thẩm Thất bị lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt toàn thân, nàng bất chấp Thẩm Trọng Hoa nghĩ thế nào về nàng, bất chấp nàng vốn tính không dây dưa xá© ŧᏂịŧ với chàng nữa, nhưng lúc này nàng chỉ muốn cận kề chàng, muốn chàng an ủi nàng, muốn chàng lấp đầy khát vọng của nàng.
"Gọi tên của ta." Thẩm Trọng Hoa uốn nắn cách gọi của nàng.
"... Trọng Hoa." Thẩm Thất rất phối hợp.
Thẩm Trọng Hoa hài lòng, vươn tay cởi giày thêu trên chân nàng. Bởi vì giữa chân ngứa ngáy từng cơn một, ngón chân Thẩm Thất co quắp lại. Tay Thẩm Trọng Hoa nắm chặt chân nhỏ của Thẩm Thất, vuốt ve dịu dàng, nói với nàng: "Thất Thất, đừng căng thẳng."
Trong lòng Thẩm Thất biết, nàng không căng thẳng, chỉ là du͙© vọиɠ khiến nàng không chịu nổi nữa.
Bởi vì vừa tắm rửa xong, trên người Thẩm Thất tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, quần áo cũng dùng huân hương, thật sự là ôn hương nhuyễn ngọc [*] trong ngực.
[*] Thành ngữ tả cơ thể phụ nữ thơm mềm.
"Ưʍ..." Thẩm Thất uốn éo, khẽ hừ một tiếng, giống như đang nói ra bất mãn của nàng, Thẩm Trọng Hoa vuốt ve dọc theo mắt cá chân của nàng, nếu là thường ngày, chàng làm vậy là chú ý bước dạo đầu là lo nàng không được thoải mái, nhưng hôm nay đối với Thẩm Thất mà nói lại là một loại tra tấn.
Thẩm Thất ôm cổ Thẩm Trọng Hoa, uốn éo ở trong ngực chàng, hai chân cong lên một cách tự nhiên, dán vào eo Thẩm Trọng Hoa như có như không lần mò, là xoa dịu, cũng là mời gọi.
"Muốn sao?" Thẩm Trọng Hoa biết lúc này Thẩm Thất không còn tỉnh táo, chàng trúng xuân tiêu tán hai lần, đã sớm trải qua tư vị trong đó. Nhưng chàng vẫn hỏi nàng, chàng phải có một đáp án chắc chắn, một đời này, chàng không muốn ép buộc nàng quá mức. Không muốn để tiểu tiên nữ của chàng chịu tổn thương thêm lần nữa.
"Ừm..." Thẩm Thất gật đầu, vạt áo của nàng đã bị nàng kéo tung ra, Thẩm Trọng Hoa hạ thấp mắt xuống là có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp mắt của Thẩm Thất và khối trắng tuyết mê người ở trong.
Còn chưa nói tới, đôi mắt câu hồn hút phách của nàng lúc này, trong suốt lại lẳиɠ ɭơ.
Thẩm Trọng Hoa nhịn không được, cúi người hôn gặm cổ Thẩm Thất, chàng làm vậy khiến cơ thể Thẩm Thất càng giãy giụa hơn, càng dựa sát bộ ngực của mình vào người Thẩm Trọng Hoa. Hai cơ thể cọ xát mang tới cảm giác tê dại, đối với Thẩm Thất trúng xuân tiêu tán mà nói, thật sự là một loại an ủi.
"Muốn cái gì?" Thẩm Trọng Hoa từ từ dụ dỗ, ác ý ngậm vành tai Thẩm Thất, khiến cho nàng bật ra tiếng rêи ɾỉ: "A~!"
"Muốn..." Trong thanh âm yêu kiều của Thẩm Thất ngập tràn tìиɧ ɖu͙©, nàng thở dốc, nàng đã chẳng còn năng lực suy nghĩ, chỉ tôn sùng du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của cơ thể, thành thật trả lời: "Muốn chàng... a! Muốn... muốn chàng tiến vào... ưʍ... cắm vào bên trong..."
Thẩm Trọng Hoa cười khẽ một tiếng, nhả vành tai Thẩm Thất ra, hôn lên đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ nóng bỏng của nàng, trằn trọc hôn sâu, cuối cùng chàng nói: "Như nàng mong muốn."
"Ưʍ..." Lần hoan ái này, cấp bách hơn bất cứ lần nào trong kiếp này, không có bước dạo đầu gì, Thẩm Trọng Hoa trực tiếp vén váy Thẩm Thất lên, ở dưới sự phối hợp của nàng dễ dàng cởϊ qυầи lót của nàng xuống, vươn tay lần mò, bởi vì xuân tiêu tán mà nơi đó đã sớm một mảnh dấp dính, ướŧ áŧ sắp tới tận bắp đùi.
"Thất Thất..." Thẩm Trọng Hoa đè lên nàng, lấy côn ŧᏂịŧ to dài của mình chống thẳng trước cửa huyệt của Thẩm Thất, cọ sát khe hẹp trong hoa huyệt, sau khi dính chút mật dịch rồi thì chàng cúi người xuống hôn sâu lần nữa rồi từ từ đẩy du͙© vọиɠ của mình vào trong...