"Ngươi đồng ý gả cho Ca Thư Hàn?" Thẩm Trọng Hoa ngồi trên vương tọa hoa lệ, thanh âm giống như phủ một lớp băng lạnh.
Trong điện trống trải yên tĩnh, những lời Thẩm Trọng Hoa hỏi nàng vọng lại, Thẩm Thất rũ mắt quỳ trên mặt đất, trong điện yên tĩnh giống như là một món đồ hoa lệ nào đó.
Không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Thất chậm rãi cúi người, trán gõ xuống mặt gạch bằng vàng một tiếng giòn tan rõ ràng, thanh âm của nàng vào giờ phút này có vẻ bình tĩnh hơn tâm trạng của nàng rất nhiều, nàng nói: "Bệ hạ, Thẩm Thất cam tâm tình nguyện hòa thân thay Tô tiểu thư."
"Ồ... cam tâm tình nguyện?" Tiếng Thẩm Trọng Hoa mơ hồ chứa giận dữ, khớp xương vì chàng nắm chặt tay mà trắng bệch.
"Vâng, cam tâm tình nguyện." Thẩm Thất lặp lại một lần, nhấn mạnh bốn chữ này. Nàng nghĩ, thật ra trong lòng nàng và Thẩm Trọng Hoa biết rõ, mặc kệ nàng có cam tâm tình nguyện hay không, nàng cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện. Từ trước tới giờ nàng luôn phục tùng chàng, còn Thẩm Trọng Hoa lại chưa từng day dứt với nàng, nói cho cùng, tất cả đều là Thẩm Thất nàng cam tâm tình nguyện.
"Được... được... được..." Thẩm Trọng Hoa đứng lên, dạo bước tới bên cạnh Thẩm Thất, Thẩm Thất vẫn quỳ như cũ trên mặt đất, nghe tiếng sột soạt của vạt áo Thẩm Trọng Hoa, từng bước từng bước, giống như đang giẫm vào lòng của nàng.
"Ngươi muốn làm vương hậu tương lai của Bắc Quốc?" Thẩm Trọng Hoa bắt lấy vai Thẩm Thất, một tay nhấc nàng lên ném Thẩm Thất nằm xuống mặt đất, trong chốc lát nàng hoa mắt chóng mặt, Thẩm Trọng Hoa ngay sau đó nghiêng người đè xuống.
Nghĩ tới thân thể mình, Thẩm Thất vội vươn tay che bụng, một tay khác thì chống lên phần ngực áp xuống của Thẩm Trọng Hoa.
"Sao thế?" Ánh mắt Thẩm Trọng Hoa lạnh lùng thâm trầm, bàn tay đặt ở đầu vai Thẩm Thất bỗng dùng sức, giống như muốn bóp nát xương cốt Thẩm Thất: "Còn chưa gả đi đã bắt đầu giữ mình vì Ca Thư Hàn rồi à?"
Thẩm Thất không nói lời nào, quay đầu đi, nàng biết, nếu Thẩm Trọng Hoa biết nàng mang thai, chàng sẽ còn tàn nhẫn hơn, đứa bé này chỉ còn con đường chết.
Thẩm Trọng Hoa cũng không nói lời nào, hô hấp nặng nề, ánh mắt hung ác giống như sói, vùi đầu vào giữa cổ Thẩm Thất gặm cắn.
Cơ thể Thẩm Thất rất mẫn cảm, bởi vậy Thẩm Trọng Hoa luôn nói nàng dâʍ đãиɠ.
Ví dụ như lúc này, Thẩm Trọng Hoa giật vạt áo của nàng ra, bàn tay tàn nhẫn xoa bóp ở trước ngực nàng, xoa bóp nàng có chút đau đớn, răng cắn mạnh vào cổ nàng giống như thật sự muốn ăn thịt uống máu nàng, rõ ràng chẳng hề có kɧoáı ©ảʍ nhưng lúc Thẩm Trọng Hoa không nói lời nào vén váy nàng lên, xé rách qυầи ɭóŧ của nàng, tay sờ một cái, nơi đó đã ướt rồi.
"Ưʍ..." Ngón tay thô ráp của Thẩm Trọng Hoa cắm vào trong huyệt, moi móc ở giữa phần thịt non của nàng, chỉ chốc lát sau, nơi đó đã bị động tác thô bạo càng lúc càng nhanh của Thẩm Trọng Hoa làm cho phát ra tiếng nước lép nhép.
"Thật sự lẳиɠ ɭơ..." Thẩm Trọng Hoa giữ chặt Thẩm Thất, lấy ra côn ŧᏂịŧ ngẩng cao đầu của mình rồi áp người xuống, sờ soạng đưa côn ŧᏂịŧ vào giữa hai cánh hoa, cọ xát lên xuống hoa châu của Thẩm Thất: "Lần nào cũng ướt như vậy..."
"Soạt!" Nói xong, Thẩm Trọng Hoa vội vàng thô bạo xé mở áo Thẩm Thất, lộ ra núʍ ѵú đỏ bừng dựng thẳng của nàng và hai bầu vυ' căng tròn. Thẩm Trọng Hoa cúi người nhào nặn, ngậm lấy, mυ'ŧ vào rồi hơi dùng sức cắn.
Thẩm Thất chỉ có thể cắn răng tiếp nhận.
Lúc cọ sát, Thẩm Thất lại tiết ra rất nhiều nước khiến cho côn ŧᏂịŧ to dài của Thẩm Trọng Hoa ướt nhẹp. Thẩm Trọng Hoa rốt cuộc không thể kìm nén phẫn nộ và du͙© vọиɠ, cầm côn ŧᏂịŧ dẫn nó đi vào miệng huyệt quen thuộc, "phốc" một tiếng, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đi vào.
**
Lời tác giả:
Ở đây có thể thấy được:
1. Nam chính không biết nữ chính mang thai, mà nữ chính không nói cho nam chính cũng bởi vì chuyện xảy ra trước đó hoặc nói là hiểu lầm, sợ nam chính hoài nghi thân phận đứa nhỏ, hoặc là sợ nam chính trực tiếp gϊếŧ chết đứa nhỏ từ trong trứng. Ba, chưa chắc đứa nhỏ bị bỏ rơi, nhưng trong nhận thức của nữ chính, nếu như nam chính biết, đứa nhỏ chắc chắn không sống được.
2. Nữ chính không phải tỏa hào quang tình mẫu tử, mà là một người cô đơn quá lâu, muốn một người thân.
3. Lúc nam chính hỏi nữ chính có phải cam tâm tình nguyện hay không đã có một hiểu lầm đầy máu chó.
Hôm qua chưa kịp đăng chương mới, cảm ơn mọi người thông cảm và ủng hộ!
Ngoài ra xem xét phát triển cốt truyện, trước mắt nam chính có thể ăn thịt chắc là giai đoạn đầu này phải dựa vào hồi ức thôi!