Tần Cảnh Ký

Chương 47

Tận dụng thời gian được Doãn Thiên Dã ôm lên nhà, Tần Cảnh đã kịp gỡ toàn bộ hàng khuy trên áo sơ mi của anh, hai bàn tay sờ loạn xạ dọc ngực cùng hai bên eo lưng anh, cái miệng nhỏ cũng không an phận, chọn bất cứ chỗ nào lộ ra mà hôn triền miên, từ khóe môi đến gò má, từ vành tai đến cổ.

Doãn Thiên Dã từ đầu đến cuối đều không nói một lời, nghiêm mặt trầm mặc.

Nếu không phải anh vẫn phái người lén lút đi theo Tần Cảnh để bảo vệ cô, nếu không phải vệ sĩ gọi điện cho anh kịp thời, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!

Cảnh tượng đáng sợ như thế, có nghĩ anh cũng không dám nghĩ!

Nhưng trước mắt đau đầu nhất là, cái thuốc này, có vẻ rất mãnh liệt, làm sao đây a!!!

Thật không dễ dàng mới quay lại với nhau, nhưng anh không muốn lần đầu tiên của hai người sau khi quay lại, là do tác dụng của tình-dược!

Có điều, hình như là, bây giờ có nói gì với con mèo nhỏ trong ngực anh đây, cô cũng đều không để vào tai đâu!

Bước vào nhà, Doãn Thiên Dã lập tức ôm Tần Cảnh vào phòng tắm. Anh vừa đặt cô vào bồn tắm, cô đột nhiên nhào lên bám vào cổ anh, muốn kéo anh cùng ngã vào.

Nhưng Doãn Thiên Dã sớm dự liệu được, nhẹ nhàng trốn tránh lập tức, liền tránh qua được tầm với của cánh tay bám như bạch tuộc của cô.

Anh không nhìn cô, mặt cứng ngắc, không biết là ẩn nhẫn gì, hình như là tức giận. Cho nên, Tần Cảnh giống như trẻ con mắc lỗi, không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn ngồi, để cho ngọn lửa trong đáy lòng đốt mình thành tro.

Anh cởϊ áσ khoác cho cô, mở vòi nước lạnh, nhét vòi hoa sen vào tay cô, ý bảo cô tự mình làm, Tần Cảnh bị nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ run người lên, lý trí mất đi trong khoảnh khắc quay lại.

Cô lén lút liếc nhìn Doãn Thiên Dã, người kia sắc mặt vẫn không tốt chút nào.

Tần Cảnh nghĩ đến một loạt động tác vừa rồi cô làm, mà anh không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, lần này, thực nhục nhã rồi.

Cô cắn chặt răng, đem vòi hoa sen ôm vào trong ngực, mùa thu nước lạnh thấu xương, trên da thịt lập tức nổi từng đợt từng đợt run rẩy, cảm giác sốt ruột không yên, hình như có chút giảm bớt.

Cô nhỏ giọng ai oán than một câu: "Anh, có phải đang giận không?"

Doãn Thiên Dã khép mi lại nhìn cô, trong bồn tắm bằng sứ trắng tinh, tròng mắt Tần Cảnh ướŧ áŧ mà trong suốt, mặt nhỏ nhắn trắng nõn phủ một tầng hồng sắc, xinh đẹp khó có thể nói thành lời.

Bờ vai mảnh khảnh nhẹ nhàng run rẩy, không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì điều gì khác.

Cô ánh mắt vô tội lại mơ màng, còn có chút ủy khuất, giống như đứa bé bị người lớn trách mắng, bất lực mà ai oán.

Doãn Thiên Dã cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, trầm giọng nói: "Anh không có!" Cuối cùng, lại thêm một câu, "Anh chỉ là lo lắng cho em!"

"Em khó chịu quá!" Cô bi thương cúi đầu, gắt gao ôm chặt chính mình, dòng nước lạnh buốt từ trên vai cô chảy xuống, giống như lớp lụa mỏng bao lấy thân thể yếu ớt, cả người cô kịch liệt run rẩy.

Đột nhiên anh tắt nước, kéo cô toàn thân ướt đẫm nàng đứng dậy: "Đi vào thay bộ quần áo khác đi, không là bị cảm đó!"

Tần Cảnh đứng lên, Doãn Thiên Dã giờ mới nhìn thấy áo T-shirt dài và quần bò cô hoàn toàn ướt đẫm, dán dính trên cơ thể cô, đường cong nổi bật mà mị hoặc.

Anh không tự nhiên dời ánh mắt.

Tần Cảnh mâu quang chợt lóe, duỗi tay muốn ôm anh chờ bế, nhưng anh có chút chật vật nhanh chóng đứng dậy, cách xa khỏi cô, trong mắt như có phòng bị.

Lần này, Tần Cảnh than thở một hơ, giống như bỏ cuộc, đi ra ban công lấy quần áo thay.

Cô kéo rèm cửa sổ đến sát đất bên ban công, cứ như vậy, tự nhiên mà bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Doãn Thiên Dã giật mình, đối mặt với bóng lưng trần trụi của cô, anh không thể dời mắt đi được, đèn huỳnh quang trên ban công chiếu trên thân thể trắng nõn của cô, trong suốt, ướŧ áŧ, đẹp như pho tường nữ thần Hy Lạp cổ đại.

Anh đột nhiên mơ hồ cảm thấy, cô là cố ý.

Cố ý này của cô, đã đạt hiệu quả. Doãn Thiên Dã cảm nhận được dục hỏa vốn không thế nào áp đi xuống lần nữa nóng lên, từng điểm từng điểm mà lan tràn toàn thân.

Cả người hình như càng nóng, bụng giống như đựng một đốm lửa, thiêu đốt khó chịu.

Doãn Thiên Dã kiệt lực quay mặt qua chỗ khác, không thể nhìn tiếp cái bóng dáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên ban công kia.

Tần Cảnh cầm khăn lông lau khô thân thể, rất có âm mưu cầm sơ mi trắng của Doãn Thiên Dã khoác lên, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Doãn Thiên Dã, chịu đựng cảm giác nóng rực muốn đốt mình thành tro trong người kia, ngây ngô ngẩng đầu nhìn anh, con người trong suốt như mặt nước trong hồ.

Từ đầu đến cuối, trong đầu óc cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, phải câu dẫn người này thượng giường! Gục anh thống khoái lăn lộn với anh!

Doãn Thiên Dã ánh mắt mơ hồ bao quanh người cô, tinh thần cũng không yên, tròng mắt cô trong suốt, có vẻ như thuốc bị nước lạnh cuốn đi tác dụng rồi; nhưng bộ dạng này của cô khả nàng này bộ dáng đứng tại trước mặt hắn, hắn có chút nghĩ bậy nghĩ bạ, trong phút chốc cảm thấy đói khát khó nhịn.

Đúng a, cô chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi trắng, không hơn.

Cái áo sơ mi rất mỏng, cho nên, Doãn Thiên Dã vừa nhìn đã có thể thấy, cô không có mặc áo ngực, cũng không có mặc qυầи ɭóŧ, bộ vị mẫn cảm dưới lớp áo sơ mi trắng, như ẩn như hiện.

Trong lòng anh nổi một tia rung động kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu đau có chút hỗn loạn, nhưng mắt thì làm thế nào cũng không chuyển đi được.

Cái áo với anh rất vừa người, bọc trên cơ thể hết sức nhỏ nhắn của cô, thế nào cũng có vẻ quá rộng. Nhưng cô lại thân hình cao gầy, vạt áo cũng chỉ là vừa đủ che khoắt bắp đùi cô, lộ ra đôi chân thon dài mà mỹ lệ. Cúc áo phía trước cũng không có nghiêm túc cài, giống như cô đang mặc váy ngắn khoét cổ chữ V thật sâu mà thôi.

A, trời mới biết giờ phút này anh muốn tận tay lột cái áo sơ mi kia khỏi người cô đến mức nào a!

Nhưng, anh không làm vậy, cho nên, gian nan mà chắc chắn, lui về sau một bước, kiệt lực khắc chế, giọng điệu rất trầm, nói: "Em, đi ngủ một giấc đi!"

Tần Cảnh ánh mắt vẫn là sạch sẽ, không có một chút thất vọng, nghiêm túc mà gật đầu: "Được!" Nói xong, xoay người rời đi.

Doãn Thiên Dã nhìn bóng dáng mỏng manh đơn bạc bên dưới lớp áo sơ mi của cô, không chịu được khống chế ngẫm nghĩ, thuốc trong người cô rốt cuộc là hết tác dụng hay là chưa?

"A!" Tần Cảnh đột nhiên kinh hô một tiếng, ngã xuống đất, nhũn như con chi chi rụt thành một khối.

Doãn Thiên Dã sửng sốt, cuống quít đi qua đỡ cô: "Thế nào?"

Cô mềm mại vô lực ngã vào trong lòng anh, ủy khuất ngẩng mặt nhỏ, bi thương nói: "Không biết thế nào nữa, chân thật mềm!"

"Có lẽ là thuốc sắp tản đi!" Anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Lần này, Tần Cảnh trong ngực anh không có giương oai, chỉ là ngoan ngoãn để anh ôm, mềm nhũn, giống như mèo lười không xương trong lòng anh.

"Ngủ một giấc sẽ ổn thôi!" Anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu ôn nhu mà sủng nịch, mất toàn bộ đề phòng.

Cho nên, trong khi anh đặt Tần Cảnh vào giường, anh hoàn toàn không đoán được, Tần Cảnh vừa mới trước đó một khắc còn mềm như không xương đột nhiên đu lên cần cổ anh, kéo anh đè lên giường.

Advertisement / Quảng cáo

Doãn Thiên Dã bất ngờ không phòng ngự, không thể kịp đứng vững, người liền ngã vào đệm chăn mềm mại. Một giây sau, Tần Cảnh liền như con báo vừa tóm được mồi, "phốc" nhào lên, cắn chặt môi anh.

Vừa rồi phải nhịn muốn lâu như thế, lần này, cô hoàn toàn phóng thích hết, thở ra hơi thở cực nóng như nước sôi trong người.

Doãn Thiên Dã chật vật muốn đẩy cô ra, không ngờ cô giống như bạch tuộc, gắt gao cuốn lấy anh. Anh không biết cô lại khỏe như thế chứ, gỡ thế nào cũng không gỡ được ra.

Anh gần như thất bại cười cười: "Tần Cảnh, em như vậy, là bởi vì uống thuốc!"

"Cho nên, anh là thuốc giải của em!" Mắt cô lấp lánh trong sáng, khóe môi xinh đẹp giảo hoạt cong lên, bàn tay bé nhỏ đã rất nhanh lật quần anh xuống, chui vào tìm kiếm.

Cô vừa mới đυ.ng chạm đến nơi cứng rắn, cổ tay liền bị bàn tay ấm nóng của anh giữ lại, anh bình tĩnh nhìn cô, trong mắt là một sự hoàn toàn bất lực không biết làm thế nào với cô.

Đầu ngón tay của Tần Cảnh bị cái nóng phía dưới anh làm bỏng, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một tia cảm giác kỳ dị, vui sướиɠ như muốn nở hoa.

Cô nghiêng đầu cười khẽ, như tiểu hồ ly: "Doãn Thiên Dã, chúng ta cũng không phải chưa từng làm vậy, hơn nữa, " cô cúi người kề sát vào bên tai anh, thanh âm mị hoặc tận xương, "Anh cũng muốn, đúng hay không?"

Doãn Thiên Dã nhắm mắt lại, khả năng khắc chế của anh cơ hồ lần nữa đột phá cực hạn, anh tái nhợt cười cười: "Đúng, cũng không phải chưa từng làm! Nhưng, lần đầu tiên sau khi chúng ta yêu nhau lần nữa, anh không mong lại là trong tình huống thế này!"

Tần Cảnh ngẩn người, có cảm động trong phút chốc, nhưng, anh nói như vậy, càng thêm nhục cảm không phải sao! Tần Cảnh mắt sáng long lanh, một giây sau, sóng nhiệt trong cơ thể giống như cuồng phong bạo vũ thổi quét toàn thân.

Khống chế không nổi! Cô nhào vào Doãn Thiên Dã, trên cơ thể cường tráng của anh, đôi tay không kiêng nể gì dây dưa bên eo và bên bụng đã cứng ngắc của anh, cảm giác bứt rứt trong người rốt cuộc khống chế không nổi, cô chỉ nghĩ ăn anh!

Cô lần nữa cắn chặt môi Doãn Thiên Dã, lưỡi răng quấn giao, bất chấp hết thảy hôn anh.

Đập vào mặt là khí tức nam giới khiến cô triệt để mất đi lý trí, cô kéo mở áo sơ mi anh, từ trên xuống dưới dán sát vào cơ thể vạm vỡ của anh, bắp đùi cũng vô thức hướng vào anh chà xát.

Doãn Thiên Dã tựa hồ là bỏ cuôc, vẫn tùy ý cô phát điên.

Đến tận khi cô cho rằng Doãn Thiên Dã đầu hàng, yên tâm buông tay đang giữ chặt thân thể anh ra, anh đột nhiên nắm lấy bờ vai trần trụi của cô, đẩy người cô đang dán chạt vào người anh xuống, ấn vào giường.

Hai người đang dán sát cùng một chỗ, cũng kéo ra một cự ly.

Tần Cảnh khó khăn lắm mới hơi hơi giải khát, lại bị cái xú nam nhân này đánh gãy, muốn hỏng mất. Cô nổi giận, ở trên ga giường vặn vẹo lăn lộn, cáu kỉnh như trẻ con kêu la: "Doãn Thiên Dã, anh gϊếŧ em đi! Cũng còn hơn bị lửa thiêu chết!!!"

Lời còn chưa dứt, đôi môi liền bị ngăn chặn, Doãn Thiên Dã cúi đầu, ôn nhu mà tinh tế hôn cô, trái tim khô cạn tim tựa hồ lại chảy qua một dòng nước mát, trong trẻo lại ngọt ngào.

Cái người vừa mới khóc rống lên là cô, lần này ổn định lại, ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh, phối hợp hôn lên.

Tay anh cực nóng mà săn sóc, nhẹ nhàng xoa dịu cơ thể cô, từ từ đi qua bộ ngực của cô, Tần Cảnh không kìm được run lên, cúi đầu nức nở một tiếng. Thân thể không tự chủ được dán sát vào anh, như thể làm vậy có thể được an ủi chút nào.

Đầu ngón tay anh vẫn một đường hướng xuống, xẹt qua bụng bằng phẳng, hoạt nhập rừng rậm u kính, một chút lại một chút, dịu dàng mà mềm nhẹ, giữa cánh hoa của cô trêu chọc.

Tần Cảnh cảm thấy mình tựa hồ nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cả người ấm áp như muốn hòa tan, ngón tay anh vẫn ở nơi tư mật của cô mà trêu chọc, dần dần, trong lòng cô ùn ùn kéo đến cơn ngứa kì dị, lại khác biết với cảm giác lúc trước trúng tình-dược. Lần này ngứa mang kỳ diệu kɧoáı ©ảʍ, trước mắt phảng phất mở ra ngàn vạn gốc hoa đào nở hoa hồng sắc đầy trời.

Doãn Thiên Dã chống người dậy, ánh mắt thanh thiển, ngắm nhìn cô.

Anh từ đầu đến cuối đều là ôn nhu, dần dần, trán cô nổi lên những giọt mồ hôi tinh tế, nhưng tròng mắt vẫn là trong suốt mà mơ màng, không có một nửa điểm thẹn thùng, chằm chằm nhìn anh, giống như đứa bé con không hiểu chuyện đời.

Doãn Thiên Dã cong cong khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp thăm dò nơi sớm đã ướŧ áŧ trên cơ thể trắng mịn.

Tần Cảnh hơi hơi nhíu mày, tròng mắt nửa khép, như đau mà như thích thú hừ một tiếng, cảm nhận ngón tay thon dài của anh trong cơ thể cô, âu yếm.

Cô lại giương mắt, yên lặng nhìn chòng chọc mắt anh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi sâu trong thân thể dần dần truyền tới một đợt run rẩy khác thường, cô như rớt xuống một đám mây, vui sướиɠ đến mức không muốn đi xuống.

Mà anh vẫn trước sau như thế, chỉ nhìn vào con ngươi ướŧ áŧ như hồ nước của cô, nhìn hai gò má càng lúc càng hồng, nhìn ánh mắt càng lúc càng mơ màng, cho đến tận khi từ môi cô tràn ra một tiếng triền miên.

Ngón tay nhẹ nhàng rút ra khỏi thân thể cô, sợi tóc rơi trên trán cô dĩ nhiên ướt đẫm, giống như đôi mắt đầy nước mà trong trẻo lúc này của cô."Doãn Thiên Dã!"

"Hửm?"

"Em yêu anh!"

Cô mỉm cười khe khẽ, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tần Cảnh một đêm ngủ yên.

Hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy con ngươi trầm tĩnh mà bình yên của Doãn Thiên Dã, anh nằm nghiêng người, chống đầu trên tay, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Tần Cảnh là uống phải tình-dược, chứ không phải là vong tình thủy, cho nên, hết thảy phát sinh tối hôm qua, cô đều nhớ được rành mạch rõ ràng.

Bao gồm là tất cả các trò cô quyến rũ Doãn Thiên Dã, bao gồm cả anh dùng ngón tay giải quyết vấn đề cho cô, bao gồm, giờ này, hai người họ □ ngủ trên một cái giường. (mình đoán cái dấu đó là lõa, tức là, ngủ nude đó)

Tần Cảnh mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp hai cái, tiêu hoá hết tất cả xong, xoay người liền muốn tháo chạy.

Nhưng Doãn Thiên Dã làm sao không nhìn ra quỷ kế của cô, vươn ngươi ra một cái, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào trong lòng. Hai người lần này là hai thân thể trần trụi dán vào nhau, không chỉ vậy, cô còn cảm giác rõ ràng giữa hai chân là cái phần gì đó cứng rắn thô to của người nào đấy.

Tần Cảnh mặt nháy mắt hồng thành củ cà rốt, vội vàng muốn đẩy anh ra: "Này, anh ôm em vội vàng thế làm gì?"

"Nhanh như vậy đã trở mặt rồi?" Doãn Thiên Dã hơi hơi nhướng mày lên, con ngươi tối đen sâu thẳm không thấy ánh sáng, giống như giếng sâu không đáy, "Đêm qua đày đọa người ta đến nghẹn chết được, bây giờ, có phải là nên bồi thường người ta không?"

"Em không nhớ được!" Tần Cảnh tràn đầy sức giãy dụa bịa chuyện.

Doãn Thiên Dã gật gật đầu: "À, hôm qua chúng ta kỳ thật đã làm rồi, hôm nay là ôn tập lại một lần, không quan trọng!"

"Anh nói bậy!"

"Không phải em nói không nhớ được sao?"

"Anh!!!"

Tần Cảnh mặt đỏ tai hồng: "Em không muốn, em không muốn, em không..."

Doãn Thiên Dã coi thường kháng nghị, trực tiếp chặn miệng cô.

Không quá mấy phút, Tần Cảnh toàn thân thượng hạ đều anh sờ qua lại mấy lần, hôn mấy lần. Tuy rằng tối hôm qua bởi vì tác dụng của tình-dược, cô phá lệ mẫn cảm; nhưng hiện tại ở trạng thái tỉnh táo, cảm giác, mới là thật rõ ràng.

Mỗi một tia rung động, mỗi một tia chấn động, mỗi một chút tim ngứa ngáy, đều khắc sâu trong lòng.

Chỉ chốc lát sau, trong đầu cô liền trống rỗng, cả người chỉ thiếu chút nữa mềm nhũn thành một mảnh bùn.

Cô cảm thấy chính mình bị anh trêu chọc được sắp chết cháy, vậy mà không biết thẹn bức thiết muốn được anh thực sự quấn lấy, giao hòa làm một.

Nhưng là, vẫn là gặp một chút vấn đề nhỏ, có lẽ là bởi vì Tần Cảnh bốn năm không cùng người nào gì kia qua, cho nên, khi Doãn Thiên Dã tiến vào, cô bất ngờ, đau thành một tiếng hét thảm.

Chỉ hận không thể lăn lộn khắp giường.

Hơn nữa, Tần Cảnh của hiện tại không có kinh nghiệm gì về phương diện này, thân thể đột nhiên có dị vật tiến vào, cô cảm thấy trăm vạn phần không thích, nhất là cái dị vật này vừa cứng vừa thô, kích cỡ so với ngày hôm qua là ngón tay rõ ràng không phải hơn bình thường.

Tần Cảnh oa oa gào loạn lên, anh mới tiến vào một nửa, cô đã muốn đẩy anh ra.

Doãn Thiên Dã hoàn toàn không hiểu gì cả, phải biết khi học đại học hai người lần đầu tiên XXOO, cô cũng không có phản ứng kịch liệt đến vậy đâu!

Doãn Thiên Dã vỗ một cái vào mông cô: "Em cố ý chọc giận anh phải không!"

Tần Cảnh nước mắt lưng tròng, hai bàn chân nhỏ lung tung đá đá đạp đạp: "Thực sự đau lắm, đau chết em mất!"

"Cũng còn chưa vào trong hết mà!"

"Em không quan tâm, đau lắm, thực sự đau hu hu!"

"Ừ, em nghe anh, thả lỏng một chút đi!"

"... Ừm... A!... Anh còn dịch vào trong nữa, đau chết mất! Anh ra đi, ra đi!"

"..."

"Anh cầm chân em lên làm gì?"

"Nâng chân lên, đặt quanh eo anh, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."

"... Nga... Vẫn không có tác dụng gì!!! Anh vừa cử động lại đau!! Ô! Ra đi, ra đi!"

"..."

"Ra đi, ra đi mà! Ô!"

"Được được được! Ặc, quá chặt, ra không được. Em thả lỏng ra, sau đó anh liền ra ngay!"

"... Ưʍ... Ô..."

"..."

"Oa!!!!!!... Đồ lừa đảo, anh nói anh ra cơ mà!"