Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 76: Đối diễn

"Sorry, anh không khống chế tốt..."

Câu nói kế tiếp, Yến Thanh cũng không định nghe, lui ra gian ngoài đứng giúp hai người trong phòng kia giữ cửa, anh đây cũng là người đại diện tốt nhất được bầu hàng năm mà.

Phong Hán thừa nhận lúc trước anh suýt mất khống chế, nhưng tiểu bảo bối của anh từ buổi tối hôm qua đã bắt đầu khẩn trương, anh muốn dẫn dắt cô nhập vai, tranh thủ một lần là qua, nếu không những lần sau đó sẽ càng tệ: "Em vừa mới vận động xong, cắn em có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của em, để em nhanh chóng đầu nhập."

"Em biết." Mẫu Đan mặc xong áo thun, bò đến bên cạnh Phong Hán như chú sâu nhỏ, ngửa đầu ngọt ngào gọi một tiếng: "Lão công." Lúc quay phim, cô có cảm giác được sự khác thường của anh.

Trái tim Phong Hán lần nữa bị xúc động, xoay người ôm cô vào lòng, cưng chiều hôn lêи đỉиɦ đầu cô, thấp giọng khao khát: "Bảo nhi, gọi một lần nữa đi, anh muốn nghe."

"Lão công." Mẫu Đan cười, trong lòng lại thấy chua xót, hóa ra những gì anh cần chính là gia đình mỹ hảo cô thân ở trong đó, mà với anh lại là xa không thể chạm: "Lão công..."

Đợi bầu không khí giữa hai người lạnh xuống, Phong Hán không khỏi sợ chính mình lại mất khống chế, liền trước một bước xuống giường, nhặt áo choàng và áo sơ mi trên đất lên: "Em có muốn ngủ ở đây một hồi không? Các cảnh còn lại đều không có em."

"Không cần đâu." Mẫu Đan ngồi dậy, vừa định vén chăn lên, cả người liền cứng đờ.

"Sao thế?" Phong Hán vừa mặc áo sơ mi vào, cúc áo mới cài được một nửa, thấy Mẫu Đan sắc mặt chợt biến, vẻ mặt nghiêm túc, anh lập tức xông lên giường ôm lấy cô: "Bảo nhi, em sao thế?" Chờ không nổi câu trả lời của cô, quay đầu liền muốn gọi người, thời khắc mấu chốt bị Mẫu Đan cản lại, "Đừng gọi."

Trầm ngưng một hồi, cô lần nữa lên tiếng: "Anh thả em ra trước đã." Giờ phút này, nhìn vào chăn ga trắng như tuyết, cô đều cảm thấy chói mắt, nhà ai lại bố trí phòng ngủ như ở khách sạn thế này?

Phong Hán tựa hồ cũng ý thức được cái gì: "Em thật không cần anh hỗ trợ?" Trước khi quay cô đã chạy hai mươi phút, dựa vào chảy mồ hôi tình huống, anh có thể khẳng định cô gái nào đó chạy nhanh, tốc độ tối thiểu 9 chữ mở đầu.

"Xin hỏi anh có thể giúp đỡ cái gì?" Mẫu Đan cười: "Thả em ra đi." Cô phải mau chóng xuống giường.

"Không cần." Phong Hán lập tức ôm lấy cô, sau đó hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lên giường, một dấu đỏ to bằng ngón tay ở trên drap giường màu trắng, có vẻ vô cùng bắt mắt.

Mẫu Đan nhăn mặt: "Chúng ta hỏi Trương đạo một chút, đệm chăn của cái giường này có bán hay không, em đổi cho đoàn làm phim bộ mới." Hôm nay ngày thứ hai trong kì kinh của cô, vốn là rất mãnh liệt, trước đó lại vận động tương đối mạnh, hiện tại có khi nước tràn thành lụt rồi?

"Không có việc gì." Phong Hán ôm cô đi xuống giường: "Chúng ta thu hết ga giường đệm chăn lại, một chút nữa để Yến Thanh trước đưa em về khách sạn."

"Cũng may hôm nay em mặc quần màu đen." Mẫu Đan còn có chút may mắn: "Phong lão bản, thể lực của anh không tệ lắm, em xem cảnh hậu trường nhiều, bế kiểu công chúa mấy giây thôi cũng bế không nổi, em nặng 52 cân đấy."

"Cám ơn khích lệ, đây coi như là được cộng điểm sao? Giẫm lên giày ý." Phong Hán ngồi xuống, muốn đi giày cho cô, Mẫu Đan lập tức né qua: "Em tự làm được." Loại chuyện này cô thật không quen để người khác hỗ trợ, cho dù anh là bạn trai của cô.

Phong Hán ngửa đầu cười nói: "Sư gia Nam Tĩnh từ khi thê tử mang thai, liền là như thế đối đãi thê tử, anh cũng bị ảnh hưởng sâu sắc."

Trong kịch bản Nam Tĩnh tuyệt đối là một người chồng tốt, tương lai cũng sẽ là người cha tốt, chỉ là quá khứ của hắn không buông tha hắn, cho nên sau khi người hắn yêu nhất chết đi, hắn điên rồi, nhưng lại thanh tỉnh từng bước từng bước tính toán, hắn còn sống chỉ vì báo thù.

"Vậy anh đợi em mang thai đi." Mẫu Đan cười vò rối tóc của anh, trêu ghẹo nói: "Đến lúc đó liền để anh cảm nhận cho đủ phụ nữ mang thai rốt cuộc nóng nảy đến mức nào." Ngẫm lại hình tượng kia: "Bụng ưỡn một cái, trời đất bao la ta lớn nhất, trong bán kính hai mét đều là khu không người."

"Được." Trong mắt Phong Hán loé lên ánh sáng, anh vô cùng vô cùng chờ mong.

Mẫu Đan đi giày: "Anh biết không? Lúc Họa Họa mang thai Dương Dương, chính cậu ấy phản ứng gì cũng không có, mà anh trai em Mẫu Tuyển đồng học thì ngược lại."

"Sáng nôn, nôn khan, đi tiểu nhiều lần các thứ, phụ nữ mang thai sẽ có tình trạng anh ấy đều có, Họa Họa sinh Dương Dương, em cho là anh ấy cũng sẽ đau từng cơn theo vợ luôn, kết quả Họa Họa với cả mẹ em cùng mẹ vợ đều từ chối cho anh ấy vào phòng sinh, ghét bỏ ảnh thêm phiền."

"Như vậy rất tốt." Phong Hán đứng lên, nâng cằm cô, dùng chóp mũi cọ cọ cái trán còn ướt mồ hôi của cô: "Phụ nữ mang thai vốn là rất vất vả, nam nhân chia sẻ phản ứng khi có thai là không còn gì tốt hơn." Anh đều có chút hâm mộ Mẫu Tuyển, hi vọng nếu có một ngày như vậy, anh cũng có thể chia sẻ với cô.

Lúc Yến Thanh bị gọi vào, nhìn chiếc giường trống rỗng còn có chút sững sờ: "Hai... Hai người..." Vật dụng trên giường đi đâu rồi, "Tình hình chiến đấu quá kịch liệt." Anh cảm thấy không bằng, xem ra vẫn là phải học Phong Hán, tập luyện cho thật tốt vậy.

"Anh muốn đi đâu?" Mẫu Đan thấy anh một mặt sùng bái mà nhìn chằm chằm vào Phong lão bản, liền biết người này giờ phút này trong đầu không có chút nào thuần khiết: "Chúng em còn không có đói khát như vậy."

"Em không hiểu." Yến Thanh đã nhận định sự thật: "Lain kiện thân lâu dài, thân thể của cậu ấy cơ năng chỉ có 23 tuổi, em biết đó là khái niệm gì sao?" Không đợi Mẫu Đan trả lời, liền nói tiếp: "Hơn 20 tuổi nam nhân chính là một đài động cơ vĩnh cửu..."

"Đầu óc cậu thật cần nghỉ ngơi cho tốt, miệng cũng giống vậy." Phong Hán đưa đệm chăn đã được gấp gọn để vào túi cho Yến Thanh: "Cái này cầm đi giặt, sau giúp đoàn làm phim mua một bộ khác, cậu bây giờ đưa Peony về khách sạn."

Yến Thanh tiếp nhận đồ vật, lại liếc mắt nhìn chiếc giường trống rỗng: "Túi đựng hai cậu tìm ở đâu ra vậy?"

"Trong ngăn tủ." Mẫu Đan trên thân dính dính, rất không thoải mái: "Chúng ta về khách sạn đi." Cô cần tắm rửa.

"Đi thôi."

Mẫu Đan cùng Phong Hán quay cảnh giường chiếu, việc này người trong đoàn làm phim đều biết. Yến Thanh thanh tràng, bọn họ cũng đều nhìn thấy, nhưng quay xong, đạo diễn cùng thợ quay phim ra trước, lại chậm chạp không thấy hai người kia, lại nhìn Trương đạo cái kia một mặt giữ kín như bưng dáng vẻ, mọi người không hiểu sai cũng khó.

Yến Thanh một tay xách cái túi căng phồng đi trước, Phong Hán nắm tay Mẫu Đan đi theo sau, đám người ở trường quay cũng không dám trắng trợn nhìn, len lén ngắm vài lần, thấy tư thế Mẫu Đan đi rất không đúng, này lại còn cúi đầu, bọn họ cảm giác tựa như chuyện gì đó được chứng thực, không hiểu hưng phấn.

Liếc qua cái túi Yến Thanh xách, Trương Bình Kinh cũng không hỏi nhiều: "Phong Hán, mười phút nữa, chúng ta chuẩn bị."

"Tốt." Phong Hán đang có chuyện muốn nói với ông: "Trương đạo, Peony có chút không thoải mái, có thể để cô ấy về khách sạn trước chứ?"

"Có thể có thể." Trương Bình Kinh phe phẩy cái quạt hương bồ: "Vừa rồi Mẫu Đan biểu hiện rất không tồi, sáu phân cảnh sau đều không có con bé, này trời cực nóng, người đều ở trường quay, tôi nhìn cũng thấy phiền lòng."

Mẫu Đan hơi cúi đầu chào Trương Bình Kinh: "Cám ơn đạo diễn, đến chiều tôi sẽ trở lại trường quay." Trương đạo cho mặt mũi, cô cũng không thể ỷ vào Phong Hán không thức thời.

"Đi thôi đi thôi, trở về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt một lát."

Phong Hán đưa Mẫu Đan lên xe, liền quay đầu lại, tiếp xuống 6 cảnh đều là miêu tả cuộc sống của "Sư gia" Nam Tĩnh sau khi rời khỏi Nam Mỹ và Bắc Mỹ.

Bởi vì sau khi nhận kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam, Phong Hán ngay tại nghiên cứu, sớm đã hiểu rõ tính cách đặc thù của nhân vật "Sư gia" Nam Tĩnh, cho nên nắm bắt vô cùng đúng chỗ.

"Đạo diễn." Phó đạo diễn cũng nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở tổng đạo diễn Trương Bình Kinh vẫn đang nhìn chằm chằm ống kính: "Nên hô CUT."

Trương Bình Kinh gạt gạt tay phó đạo diễn, ra hiệu ông đừng nói nhảm, vẫn không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào ống kính.

Mặc áo dài Nam Tĩnh giờ phút này đang đứng tại quầy sau của quán trà, một tay lật sổ sách một tay gảy bàn tính, mấu chốt là Phong Hán thật sự gảy bàn tính y theo số liệu trong sổ sách, thủ pháp thuần thục đến nỗi ông muốn cho đôi tay kia một cảnh đặc tả.

Lại qua đại khái năm giây, Trương Bình Kinh rốt cục đủ hài lòng: "CUT."

Nhân vật Nam Tĩnh này là rất khó diễn dịch, điểm mâu thuẫn trên người hắn nhiều lắm, đã hào hoa phong nhã lại âm hiểm xảo trá, là người vô tình tàn nhẫn nhất nhưng cũng lại là kẻ chuyên tình nhất.

Trước khi gặp La Tiểu Mễ, hắn du tẩu khắp châu Mỹ, đến đi im hơi lặng tiếng, càng là không có nhược điểm nào; nhưng sau khi quen biết La Tiểu Mễ, hắn nhìn thấy ánh sáng, tham lam tìm kiếm ấm áp, muốn tránh thoát hắc ám, nhưng làm sao lại dễ dàng như vậy?

Mà hắn sở dĩ được xưng là "Sư gia", cũng là bởi vì hắn đa trí gần như yêu quái. Sư gia, chính là mạc người vậy, thất bại duy nhất trong cuộc đời Nam Tĩnh chính là không thể bảo vệ vợ con hắn.

Trương Bình Kinh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một cây đốt, hít thật sâu một hơi, lúc trước khi ông đắp nặn ra nhân vật này, trực giác nói cho ông biết, phải tìm Phong Hán, hiện tại sự thật chứng minh trực giác của ông không có sai.

Quay xong, Phong Hán đi đến bên cạnh Trương Bình Kinh: "Từ hôm nay trở đi tôi không ăn cơm tối nữa."

Sau khi thê tử La Tiểu Mễ qua đời, Nam Tĩnh hỏng mất, hắn điên cuồng mưu đồ báo thù, cả người tựa như một xác chết biết đi. Muốn tạo nên hình ảnh cái xác không hồn, anh nhất định phải gầy đi, còn không được vận động, đói ra gầy lại thoáng khắc hoạ, trong điên cuồng tràn ngập hung ác nham hiểm liền ra.

"Đến một cây." Trương Bình Kinh đưa hộp CHIENMEN đến trước mặt Phong Hán: "Tôi hút quen."

"Không cần." Phong Hán khước từ: "Tôi đang cai thuốc, có điều ngài yên tâm, quay phim cần tôi vẫn sẽ hút, nhưng quay xong thì không được." Hôm nay Bảo nhi của anh đã nhắc đến cả con cái với anh, anh nhất định phải cai thuốc.

Trương Bình Kinh nghe vậy liền bóp tắt điếu thuốc trong tay: "Cậu đã cai thuốc, vậy tôi cũng không thể để cậu hít khói được."

"Cám ơn." Phong Hán cởϊ áσ choàng bên ngoài xuống, trung tuần tháng Sáu Thiệu thành đã vô cùng nóng: "Phần diễn của Peony nhiều nhất nửa tháng là quay xong, cô ấy đối mặt ngài rất khẩn trương."

"Cậu nói như vậy, ý là con bé đối mặt Trần Sâm liền không khẩn trương?" Trương Bình Kinh cười: "Buổi tối quay xong, cậu có thể đi ra ngoài một chút, đường bên cạnh quán trà Nam của chúng ta mới mở một nhà sòng bạc, Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn ký kết với cậu rồi?"

Nhắc đến Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn, Phong Hán liền cúi đầu cười khẽ: "Ký, nhân vật Thành Sâm trong Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn tôi chưa hề thử qua, không liên quan đến Peony, thuần túy là tôi muốn diễn nhân vật kia."

"Trần Sâm cũng đã nói chuyện với tôi, phim Tết năm nay, Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn ổng đạo diễn muốn lên võ đài cùng Thầy Giáo Quán Trà Nam." Ông xì khẽ một tiếng, rõ ràng là bất bình: "Tôi hỏi hai câu, thẳng tay cúp máy, bảo hộ Mẫu Đan còn không được, còn quấn lên cậu, lôi đài còn đánh thế nào?"

Quả thực chính là làm loạn, có điều trong tay vợ Trần Sâm là Kim Hà thế nhưng có không ít rạp chiếu phim, ông còn phải lo chuyện sắp giờ chiếu.

"Năm nay Trần Sâm đ*o diễn rất bận." Phong Hán còn có thể nói cái gì, đến cùng là ai cho Trần đạo tự tin, kịch bản Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn anh cũng đã xem, cố sự tình tiết xác thực buồn cười, nhưng chiều sâu không đủ, có điều lên phòng vé cũng rất khả quan, chỉ là muốn đánh lôi đài với Thầy Giáo Quán Trà Nam khẳng định là không có phần thắng.

"Hắn năm nào mà không vội?" Trương Bình Kinh đều hâm mộ Trần đầu trọc chết mất, phía sau có đại tư bản chống đỡ, muốn quay cái gì thì quay cái đó, chỉ cần được cấp phép, thích quay lúc nào thì quay, muốn tuyển diễn viên nào thì tuyển, "Ổng bận rộn đến mức không mọc nổi tóc luôn."

Đây coi như là body shaming đi? Phong Hán cười ra tiếng.

Mẫu Đan trở lại khách sạn, tắm rửa xong rốt cục dễ chịu, lúc này mới vừa sấy tóc xong, chuông cửa liền vang lên, cô cũng có thể đoán ra là ai, mở cửa thấy còn mang đồ ăn cho cô: "Thật cám ơn."

"Tối hôm qua liền muốn tới tìm cậu, nhưng không muốn bị Phong BOSS ghi hận, tớ chỉ có thể nhịn cho tới hôm nay." Đông Tiểu Tây đẩy toa ăn vào phòng, đóng cửa lại liền nói thẳng ý đồ đến: "Nói thật, tớ không ngờ Bách tổng sẽ để cho tớ đi..."

"Cậu không cần nhiều lời." Mẫu Đan ngắt lời cô: "Tối hôm qua tớ nói cũng là thật, bản thân tớ xác thực không định ở lại ngành giải trí quá lâu, Yến Thanh hẳn là có đề cập với cậu về ý nguyện của tớ, nếu không phải hiện tại tình hình thị trường quốc tế không lạc quan, tớ đã sớm ẩn thân rời khỏi ngành giải trí."

Yến Thanh là nói qua với cô, nhưng cô cho rằng có một số việc vẫn là nói ra mới tốt: "Chúng ta là bạn bè đúng không?"

"Đương nhiên." Mẫu Đan đi đến bàn trang điểm, lấy kem dưỡng ẩm: "Cậu còn là người đầu tiên tớ follow chéo trên Weibo."

Đông Tiểu Tây thở dài một hơi: "Trên mạng hiện tại có rất nhiều người đang mắng tớ, châm chọc tớ, nói bằng vào ánh mắt của tớ là không thể nào coi trọng Yến Thanh, mà tớ chọn Yến Thanh hoàn toàn là đang lặp lại con đường của cậu."

"Bọn họ không hiểu cậu, cũng không hiểu Yến Thanh, nhìn thấy cũng chỉ là vụn vặt biểu tượng mà thôi, có người dẫn đạo dư luận, rất dễ dàng theo gió." Mẫu Đan thoa xong kem dưỡng ẩm: "Cậu lăn lộn trong giới thời trang lâu như vậy, sẽ còn để ý cái này nha?"

"Có lẽ là bởi vì để ý." Đông Tiểu Tây tự giễu: "Cho nên tớ còn thật không thích ngoại giới nói tớ với Yến Thanh như vậy."

Mẫu Đan kéo cô đi đến bên cạnh toa ăn: "Dạo này có rất nhiều người nói cậu với Yến Thanh sao, có dấu hiệu thuỷ quân không?"

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đông Tiểu Tây liền hiểu: "Cậu không nhắc tới tớ còn thực sự không có ý thức được, gần nhất có người đang cần tấm mộc." Trên mạng có quá nhiều người mắng cô, nói cô lòng ham muốn công danh lợi lộc quá mạnh, chọn hai người bạn trai đều có trợ giúp vô cùng lớn đối với sự nghiệp của mình, mà Yến Thanh thì thành hiệp sĩ đổ vỏ.

"Bách túc chi trùng, chết cũng không hàng." Mẫu Đan xì khẽ cười một tiếng, bưng lên một đĩa bò bít tết: "Cám ơn bữa trưa của cậu."

"Không có gì." Đông Tiểu Tây châm chọc nói: "Cô ta mà cũng được coi là bách túc chi trùng? Nhiều nhất cũng chỉ là con gián đánh mãi không chết." Trải qua bê bối, cô cảm giác chính mình là càng ngày càng nhẹ nhõm.

Buổi trưa ngủ một giấc, buổi chiều trở lại đoàn làm phim, Mẫu Đan khí sắc rõ ràng đã khá nhiều, thay sườn xám, thợ trang điểm bện tóc cho cô.

Kết thúc một scene,Phong Hán đi vào phòng nghỉ, thấy kiều nhân ngồi trước gương trang điểm, tâm tình không khỏi tốt lên: "Hiện tại cảm giác thế nào?"

"Rất tốt." Mẫu Đan đứng lên xoay một vòng: "Nhìn được không?" Sườn xám chính là tình yêu của nữ nhân Trung Quốc, cô vẫn luôn muốn đi đặt riêng một bộ, đáng tiếc luôn luôn không rảnh.

"Rất đẹp." Ánh mắt Phong Hán lướt qua eo cô: "Bộ sườn xám rất hợp với em."

"Đương nhiên hợp." Thợ trang điểm đứng một bên đối với chuyện này là cực kỳ hài lòng: "Bộ sườn xám này là hôm nay tôi vừa mới lấy tới, hôm qua sau khi gặp Đan mỹ nhân, tôi liền biết mấy bộ sườn xám đoàn làm phim chuẩn bị không có một bộ mặc được."

Mẫu Đan dáng người rất hoàn mỹ, nên gầy chỗ gầy đến vừa vặn, không nên gầy bộ vị là một điểm không gầy, Phong ảnh đế thật là có phúc.

"Chúng tôi muốn đặt may sườn xám, cô có đề cử cửa hàng sao, hoặc là thợ may cũng được?" Phong Hán có thể nhìn ra Mẫu Đan rất thích sườn xám, anh cũng thích, nhưng lại chỉ muốn cô mặc cho một mình anh xem.

"Chị gái tôi may sườn xám đấy." Thợ trang điểm không nghĩ tới còn có chuyện vui bất ngờ: "Bộ này chính là từ chỗ chị ấy đấy, hai người nếu cần, ngày mai tôi liền để chị ấy tới một chuyến."

Chị cô là nhà thiết kế, chủ yếu may sườn xám cùng nữ trang kiểu phục cổ Trung Quốc, tay nghề không tệ, chỉ là không có danh khí gì, nếu Mẫu Đan có thể đặt may một bộ, này về sau sinh ý sẽ còn thiếu sao?

"Vậy cám ơn cô." Phong Hán kéo cao tay Mẫu Đan, Mẫu Đan lại xoay thêm vòng, sau liền muốn xích lại gần, chỉ là Phong Hán không cho: "Trên người anh toàn mồ hôi." Miệng ghé đến bên tai cô: "Tối về mới ôm em được."

Cảnh tiếp đó, là Mẫu Đan cùng Phong Hán đối diễn, Nam Tĩnh nằm trên ghế nhìn La Tiểu Mễ đứng ở cạnh cửa: "Làm sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Đều mặt trời lên cao, em còn ngủ, tiểu nhị trong cửa hàng sợ là muốn cười anh cưới một nàng dâu lười." La Tiểu Mễ trong tay cầm một chiếc khăn lụa, nũng nịu trách mắng: "Này đều tại anh, không có tiết chế." Môi hồng hơi vểnh lên.

Phong Hán một tay bụm mặt: "Lần đầu tiên NG của hôm nay đến rồi." Bảo nhi của anh đem một nữ tử ôn nhã sinh sinh diễn thành già mồm tiểu tức phụ, miệng thì cười, nhưng cô già mồm này một mặt thật đúng là rất ít gặp.

"Mẫu Đan, cô học hỏi Phong Hán là thế này hả?" Trương Bình Kinh đều không muốn xem lại cảnh kia nữa, ông rốt cuộc minh bạch vì cái gì Phong Hán sau khi đến Lệ thành về, một mực tại khuyên nhủ ông để Mẫu Đan lộ mặt ít rồi.

"Kỳ thật không phải như vậy." Mẫu Đan muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

"Anh diễn cho em xem một lần." Phong Hán đứng dậy tiến lên, kéo Mẫu Đan ngồi xuống ghế đu: "Em bây giờ là Nam Tĩnh, anh là La Tiểu Mễ, em xem anh như thế nào, chút nữa em học theo thế là được."

Mẫu Đan nghe vậy hai mắt hạt châu tả hữu dạo qua một vòng, trong viện này người còn không ít: "Lão bản, anh nhất định phải tự hủy hình tượng đến đoạn La Tiểu Mễ?"

"Chứ sao nữa?" Phong Hán thấy cô đáng yêu như vậy, nhịn không được nhéo nhéo má cô: "Sau khi xem xong không nên suy nghĩ nhiều, anh vẫn là anh, diễn là diễn." Diễn nữ nhân chỉ là hành động bất đắc dĩ, rút đi khăn lụa trong tay cô, quay người đi hướng cửa.

Người trong viện vừa nghe nói ảnh đế chuẩn bị diễn nữ nhân, lập tức thật hưng phấn, có mấy người thậm chí còn len lén lấy điện thoại di động ra, có điều dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Trương Bình Kinh, lại lập tức thu lại, ngoan ngoãn theo sát truyền kỳ ảnh đế lĩnh hội diễn kỹ.

Mẫu Đan sau khi ngồi xuống, chân đạp một cái, ghế đu đung đưa, cô đè giọng nói Nam Tĩnh lời kịch: "Làm sao không ngủ thêm chút nữa?"

Phong Hán đứng ở cửa, tay cầm khăn nhẹ vịn khung cửa, trên mặt mang theo nhàn nhạt cười: "Đều mặt trời lên cao..." Anh nói chuyện ngữ tốc thiên chậm, ngữ khí bình thản: "Em ngủ tiếp, tiểu nhị trong cửa hàng sợ là muốn cười noi anh cưới một nàng dâu lười." Nói đến đây, nụ cười trên mặt liền thay đổi, ẩn hàm điểm điểm ý xấu hổ...

Xem hết Phong Hán diễn La Tiểu Mễ về sau, Mẫu Đan sâu cảm giác Nam Tĩnh nhân vật này rất thích hợp bản thân, thật nghĩ ngồi trên cái ghế này đu tiếp.

"Chính là như vậy." Trương Bình Kinh nhìn về phía Mẫu Đan: "Hiện ra loại hiệu quả này, tôi cũng không có gì muốn giảng cho cô, cô y dạng họa hồ lô đến một lần là được."

"Được." Mẫu Đan nhận mệnh đứng lên, còn không thôi nhìn qua ghế đu đang lay động: "Chúc tao một lần pass đi, nếu không tao sẽ còn trở về tìm mày."

Phong Hán trả lại khăn lụa cho cô: "Nếu em thích cái ghế đu này, chúng ta một hồi liền đem nó về khách sạn."

"Kia là đồ của đoàn làm phim." Trương Bình Kinh cười trêu ghẹo: "Buổi sáng hai cô cậu mang hết đệm chăn của tôi đi, buổi chiều lại để mắt tới cái ghế đu này, hai người hoa văn thật nhiều a!"

"Đạo diễn, ngài hiểu lầm." Mẫu Đan lại liếc mắt nhìn ghế đu: "Tôi chính là cảm thấy ngài quá thực tế, chọn đạo cụ đều là thực sự hàng tốt."

"Kia là kim chủ cho nhiều tiền." Điểm ấy toàn bộ đoàn làm phim đều phải cảm tạ Bách tổng.

Mẫu Đan không nói, tâm tình của cô đã điều chỉnh tốt, vuốt khăn lụa vượt qua cánh cửa, động tác lưu loát một cái xinh đẹp quay người, thẳng lưng: "Tới đi."

Đây là hảo hán lên đoạn đầu đài sao? Phong Hán hắng giọng một cái, lần nữa căn dặn: "Kiềm chế một chút."