Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 9: Không nhận ra

"Hợp đồng của cô ta với công ty truyền thông Tam Thủy không chỉ có 5 năm thôi nhỉ?" Giang Họa gắp đồ ăn, cũng đã lửng dạ: "Hợp đồng còn chưa kết thúc, cô ta đã ngang nhiên lân la sang Thiên Ánh rồi." Nói đến đây, cô không khỏi cười lạnh một tiếng: "Xem ra có lẽ công ty truyền thông Tam Thủy muốn cô ta nâng đỡ người mới."

Mẫu Đan cười nhìn người bên cạnh, năm đó Họa Họa mới gia nhập giới giải trí, có thể nhanh chóng đứng vững gót chân trong giới như thế, ngoại trừ hậu đài vững chắc là Giang bá phụ, năng lực của chính cô cũng khá xuất chúng.

"Vẫn là Họa tỷ lợi hại, một câu nói trúng điểm mấu chốt." Ngô Hạo nâng chén trà tử sa: "Công ty truyền thông Tam Thủy năm nay kí không ít hợp đồng mới. Đầu năm 2015, Phỉ Vận Y quay bộ Tiêu Dao Hành Phái mang Cảnh Ngữ cùng vào đoàn phim, lúc quay Bụi Mù Sa Mạc mang theo 2 người. Nhưng không chỉ cô ta, hầu hết minh tinh nổi tiếng ở Tam Thủy đều mang theo người mới."

"Truyền thông Bác Hằng mấy năm này..." Ngô Hạo thấy Giang Họa muốn nói lại thôi, cậu cũng đoán được đại khái cô muốn nói gì: "Chuyện 5 năm trước trong vòng giải trí có ảnh hưởng rất lớn, nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Bác Hằng trốn đi phải đến 8 phần. Bởi vì chuyện "môi giới mại da^ʍ", người mới cơ hồ nghe đến tên Bác Hằng là biến sắc, không ai dám đầu quân vào Bác Hằng."

Giang Họa để đũa xuống, tựa vào ghế dựa, có vẻ hơi cô đơn: "Là chị liên lụy Bác Hằng." Giám đốc công ty truyền thông Bác Hằng từng là cấp dưới của cha cô, bởi vì yêu thích kịch bản, sau một lần làm nhiệm vụ bị chấn thương liền dùng tiền trợ cấp của Nhà nước, cùng 2 người chung chí hướng khác mở công ty truyền thông.

"Năm đó Tiêu thúc không nên không quan tâm dư luận mà bảo vệ chị."

"Chị cũng đừng nghĩ nhiều." Ngô Hạo uống một ngụm trà: "Dưới trướng Bác Hằng mặc dù không có nghệ sĩ nào xuất sắc, nhưng giám đốc đương nhiệm của Bác Hằng là Bách Quốc Khánh- cổ đông lớn của tập đoàn bất động sản Huy Thành. Con trai độc nhất của ông ta Bách Vịnh Tuấn lại càng có năng lực, sáng lập công ty thương mại điện tử Danh Sĩ Tụ Phẩm, thân gia gần chục tỷ."

"Tập đoàn bất động sản Huy Thành?" Mẫu Đan hơi kinh ngạc, khu gia đình cô ở hiện tại cũng là do tập đoàn này đầu tư: "Thực sự là một đại tài chủ nha."

"Công nhận." Ngô Hạo gắp một miếng: "Đúng rồi, Bách Quốc Khánh hình như cũng là người An thành, dựa vào buôn bán quần áo mà phát đạt, còn từng mở xưởng may."

Giang Họa biết Bách Quốc Khánh, nhưng lúc cô còn làm việc ở Bác Hằng chưa từng gặp qua vị boss này. Nghe Tiêu thúc nói sức khỏe của vợ ông ấy không tốt, còn là cổ đông tập đoàn bất động sản Huy Thành, mấy năm này lại khủng hoảng kinh tế cho nên khó có thể phân thân.

"Họa tỷ, chị không có ý định trở lại Bác Hằng?" Ngô Hạo kỳ thật rất tò mò mục đích Giang Họa trở lại ngành giải trí, là báo thù xong liền lui hay là vẫn tiếp tục làm nghề này?

"Không." Giang Họa khẽ lắc đầu: "Nhưng về sau có cơ hội có lẽ sẽ hợp tác."

Ngô Hạo để đũa xuống, cười ngượng: "Cái kia... Tỷ, chị mới mở studio, hẳn là thiếu người đi?"

Thấy vẻ mặt này của cậu, Giang Họa nhíu mày, cười hỏi: "Làm sao, cậu có người muốn đề cử?" Không đợi Ngô Hạo đáp lại, cô tự giễu một câu: "Trước hết phải nói rõ, thanh danh của chị bây giờ thật chẳng phải tốt đẹp, đi theo chị, có lẽ tạm thời không thể có đãi ngộ gì tốt cho cam, nhưng chị nhất định tuyển..."

"Chị chị chị... Thật không cần đâu." Ngô Hạo thấy Giang Họa nghiêm túc như vậy, nói nhanh toàn bộ câu chuyện: "Là em gái ruột của em Ngô Thanh, chị cũng không cần quan tâm nó nhiều đến thế." Ngón tay chỉ chỉ khuôn mặt chính mình: "Em gái giống em đến 7 phần, ngũ âm không được đầy đủ, có tham gia diễn xuất cũng chỉ làm nổi diễn viên hài, nhưng con bé một chút tế bào hài hước cũng không có."

Giang Họa hiểu ra: "Em gái cậu muốn làm người đại diện?"

"Đúng là con bé có kế hoạch này." Ngô Hạo thu lại nụ cười trên mặt: "Tỷ, em chỉ có một đứa em gái, giao cho những người khác cũng không yên lòng. Đan tử không phải muốn gia nhập giới giải trí sao, chị để nó làm trợ lý sai vặt cho Đan tử là được rồi. Ăn uống cũng không cần bên chị lo, tiền lương em đưa..."

"Nói nhăng gì đấy?" Giang Họa vui vẻ: "Chị giống người đi bóc lột lắm sao? Chỉ cần con bé không chê thanh danh này của chị, chịu khổ chịu khó, liền để con bé đến đi, những gì chị có thể dạy nhất định dạy hết cho con bé."

"Cám ơn chị." Ngô Hạo nâng chén trà, đứng dậy kính Giang Họa cùng Mẫu Đan: "Lấy trà thay rượu, ngày sau còn nhờ hai vị chiếu cố tiểu muội của tại hạ nhiều hơn, uống trước nói sau."

Mẫu Đan cùng Giang Họa cũng vội vàng đứng dậy nâng chén: "Quá khách khí rồi."

Bữa cơm này có thể nói cả chủ và khách đều vui vẻ, chỉ là cuối cùng Giang Họa có chút bực, bởi vì Ngô Hạo lại thanh toán hóa đơn trước rồi: "Cậu làm cái gì vậy, chị 5 năm thất nghiệp, cậu lo chị không có tiền sao?"

"Chị nói gì vậy." Ngô Hạo lôi kéo Giang Họa, bảo Mẫu Đan đi hướng thang máy: "Chị là chị của em, Đan tử chính là em gái em, 2 người chạy tới tận Thân thành cùng em ăn cơm, em còn có thể để mọi người tính tiền? Sau này cũng không dám gặp 2 người nữa."

"Lần sau." Giang Họa chọc cánh tay Ngô Hạo: "Lần sau còn như vậy, chị gặp cô gái nào tốt cũng không giới thiệu cho cậu nữa."

Ngô Hạo mừng rỡ: "Đây chính là chị nói nhé, em yêu cầu không cao, không xinh như Đan tử cũng không sao, nhưng tính tình nhất định phải tốt."

"Được nha." Mẫu Đan cảm thấy Ngô Hạo này còn rất khá, không hề xốc nổi: "Thang máy đến rồi." Vừa dứt lời, liền nghe đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có người.

Lúc này Ngô Hạo cùng Giang Họa thực sự câm nín, nhìn Mẫu Đan cực kỳ tự nhiên bước vào thang máy, muốn gọi cô, nhưng lại cảm thấy có chút đột ngột. Mẫu Đan đứng trong thang máy, nghi hoặc nhìn qua 2 người vẫn đang đứng bất động ngoài kia, giữ cửa thang máy mở, hỏi: "2 người không đi sao?"

Bọn họ bị sao vậy? Thấy ánh mắt của Giang Họa, cô từ từ quay đầu về phía sau, 2 người đàn ông 1 cao 1 thấp. Vị cao kia phải đến 1m85, mang kính râm, nhìn ngũ quan có vẻ là con lai, hơn nữa còn là kiểu con lai đỉnh cấp. Chỉ là nhìn chiếc cằm cương nghị lạnh lẽo kia liền biết rất khó dây vào. Vị thấp kia thì cười rất hào phóng, có vẻ dễ gần.

Cô quay đầu: "Họa nhi, sau này xem ít phim Hollywood thôi." Đặc công gì đó đều là truyền thuyết, trung tâm đất nước cô cực kỳ an toàn

Giang Họa thở nhẹ một hơi, kéo Ngô Hạo đi vào thang máy. Đan tử nhà cô căn bản không nhận ra ảnh đế truyền kỳ Trung Quốc. Lúc ăn cơm Ngô Hạo nói Phong Hán trở về nước, hiện tại xem như được chứng thực.

Yến Thanh cũng không nghĩ tới sẽ ở gặp Giang Họa trong hoàn cảnh như thế này. Mấy năm trôi qua, cô thật đúng là một chút cũng không thay đổi. Liếc qua Ngô Hạo còn cứng người, trong đầu có suy đoán, bắt đầu dò xét Mẫu Đan từ sau lưng. Điều kiện của cô gái này xem ra còn tốt hơn vị vừa gặp nhiều.

Ra khỏi thang máy, Mẫu Đan kéo khóa áo khoác: "Hạo ca, anh đi từ từ thôi, xe của em ở ngay đối diện, 5 phút liền đến."

"Xe của anh cũng ở bãi đỗ xe đối diện." Ngô Hạo đi sau Giang Họa cùng Mẫu Đan, cậu ngược lại nghĩ mặt dạn mày dạn chào hỏi 2 vị đằng sau một chút. Nhưng lúc cậu gia nhập giới giải trí, Phong Hán đã rời công ty giải trí Thiên Ánh, cực ít khi hoạt động trong nước. Cho nên hành nghề 6 năm, cậu một lần cũng chưa chạm đến chỗ vị ảnh đế này.

Giang Họa kéo Mẫu Đan: "Vậy cùng nhau đi đi." Đan Đan còn chưa gia nhập giới giải trí, cô không muốn cô nàng hiện tại liền lên trang nhất.

Yến Thanh nín cười, trong lòng thật sự thoải mái, rốt cục cũng có người không bị nhan sắc của vị bên cạnh hắn mê hoặc. Đại mỹ nhân kia thật sự không làm bộ đi qua, cô là thật không có nhận ra Phong Hán.

Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, cho dù Thân thành là thành phố không đêm, trên đường cũng không có mấy bóng người đi đường. Ngô Hạo một mực im lặng, Mẫu Đan dù có ngốc đến mấy cũng phát hiện có điểm bất thường, xích lại gần Giang Họa hỏi nhỏ: "Đây là thế nào?"

"Chút nữa nói cậu nghe, chúng ta đi trước đã." Giang Họa bước nhanh hơn, ngày mai có rảnh nhất định phải đi mua cho Đan Đan mấy đôi kính râm lớn, vòng giải trí này thật quá nhỏ, tùy tiện đi ra ngoài liền gặp phải nhân vật nguy hiểm nhất giới.

Thoáng quay đầu, khóe mắt liếc qua 2 người một cao một thấp còn đi theo, Mẫu Đan nhíu mày gật đầu: "Ừm." Cô làm sao lại cảm giác chính mình cùng người khác không ở cùng một tần số nhỉ?

Xuống bãi đỗ xe ngầm, sau khi cùng Ngô Hạo tạm biệt, Mẫu Đan chờ Giang Họa thắt chặt dây an toàn, lập tức khởi động xe. Chỉ là vừa ra chỗ đậu liền thấy một chiếc xe thương vụ vụt qua trước mặt, cô thở dài nhẹ nhõm: "Hóa ra người ta không phải đi theo chúng ta."

"Cậu thì quý hóa lắm đấy." Giang Họa dở khóc dở cười, nghiêng người hỏi: "Không nhận ra vị thấp thấp kia không trách cậu, nhưng Phong Hán nha, sao Phong Hán mà cậu cũng không nhận ra?" Người ta dù sao cũng là đại soái ca đỉnh cấp thế giới, người đàn ông độc thân hoàng kim. Hiện tại cô tán đồng lời của nữ sĩ Lam Lệ Quyên: mỹ nhân Mẫu Đan căn bản cái gì cũng không biết.

"Phong Hán?" Mẫu Đan kinh ngạc: "Anh ta đeo kính râm, hai mắt tớ cũng không phải X quang." Cố gắng nhớ lại cảnh trong thang máy, cô không thể không thừa nhận: "Anh ta lớn lên xác thực góp phần làm đẹp bộ mặt thành phố, so với Buffett..."

"Ngậm miệng." Giang Họa hiện tại không muốn nghe cô nhắc tới thần tượng, lấy điện thoại di động ra bắt đầu thu thập tin tức giới người mẫu: "Đêm nay còn phải luyện tập một chút." Sáng ngày mai 10 giờ liền bắt đầu quay chụp, hiện tại cô phải tranh thủ rèn luyện khí chất cho cô nàng một chút.

Một bên khác, Yến Thanh lái xe thẳng đến khu Trường Ninh: "Giang Họa đây là chuẩn bị dẫn dắt người mới à?" Cùng là người đại diện, hắn rất không thích đám người Phỉ Vận Y- giẫm lên đầu người đại diện mà thượng vị. Nhiều năm như vậy cũng dưới sự cho phép của Phong Hán từ chối rất nhiều dự án hợp tác từ công ty truyền thông Tam Thủy, công ty giải trí Đại Thần. Không nghĩ tới hôm nay Võ Chiêu sẽ đích thân mang Phỉ Vận Y tới gặp Phong Hán.

"Cha của Giang Họa hình như đã về hưu rồi phải không?" Phong Hán có thể hiểu được hành động của Giang Họa năm đó, cô có người phải để tâm cho nên làm việc mới có thể bó tay bó chân.

"Nếu không phải chuyện năm đó, Giang Họa hiện tại kiểu gì cũng phải là một người đại diện kim bài."

Yến Thanh xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua Phong Hán đang nhìn cảnh bên ngoài xe: "Bên Võ chiêu cậu tính thế nào?" Phong Hán không có ý tưởng gì: "Hắn đã mở miệng, vậy coi như là trả lại ân tình năm đó đi." Dù sao không có Võ Chiêu, anh lúc vừa 18 tuổi cũng không có tiền cùng Chu Hải Ninh thưa kiện.

"Võ Chiêu cũng nên tự biết chừng mực chứ." Cậu từng là trợ lý của Võ Chiêu, lúc ở Thiên Ánh ký hợp đồng với Phong Hán, một mực phụ trách công việc của Phong Hán. Không ai rõ ràng 10 năm Phong Hán ở Thiên Ánh hơn cậu, đã kiếm cho Thiên Ánh bao nhiêu tiền, mang đến bao nhiêu giá trị không thể dùng tiền tài tính toán.

"Có lẽ không phải hắn không hiểu." Phong Hán nhìn mấy người thanh niên nam nữ say đến rã rời ngoài đường, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh nói: "Mà là hắn cho rằng nói chuyện với tôi không cần có chừng mực."

Yến Thanh khinh thường cười lạnh một tiếng: "Lần này hắn tính sai thật rồi." Phong Hán hiện tại sớm đã không còn là Phong Hán lúc 18 tuổi.

Trở lại khách sạn, Giang Họa cùng Mẫu Tuyển liền video call, nghe nói đêm nay Dương Dương chiếm giường của cô, lập tức bảo Mẫu Tuyển quay camera sang chỗ con trai. Nhìn viên thịt tròn ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ rực, tim đều tan thành nước: "Bên này rất thuận lợi, bọn em 2 ngày nữa liền trở về."

Mẫu Đan rửa mặt xong, lấy tablet từ vali ra, bắt đầu học tập động tác, tư thế chụp ảnh của người mẫu. Giang Họa thấy thế, dăm ba câu liền kết thúc video, ở một bên chỉ điểm: "Cằm hơi ngửa, tay phải nâng lên một chút."

"Thế này được không?" Mẫu Đan học rất nghiêm túc, đã quyết định gia nhập giới giải trí, vậy liền đặt hết tâm trí vào đi. Mặc dù không nghĩ tới kiếm nhiều tiền, chính như Họa Họa nói, tiền cũng không phải dễ kiếm.

"Cũng được lắm." Giang Họa lại đổi một tấm ảnh khác: "Cậu đừng khẩn trương quá, ngày mai người của Lạc Lai cùng Ngô Hạo khẳng định sẽ hướng dẫn chụp, chúng ta hiện tại chỉ là thêm chút dầu thôi."

"Rõ!"

Hôm sau, trời vừa sáng, hai người 7 giờ liền dậy chuẩn bị. 9 giờ, Giang Họa lái xe đưa Mẫu Đan tới trụ sở Lạc Lai. Ngô Hạo điều chỉnh thiết bị ổn thỏa, đang ngồi chờ. Nghe nói 2 cô tới, liền kéo theo một cô gái mắt thì nhỏ nhưng đeo một đôi kính gọng vàng to xuống lầu.

"Anh, người ta sẽ không ghét bỏ ngoại hình gây đau mắt này của em đi?" Ngô Thanh chỉ cao 1m57 cực kỳ khẩn trương, dù sao đây là bước đầu tiên cô vào ngành giải trí. Tay luống cuống vuốt vuốt bím tóc của chính mình: "Anh đừng nhìn chằm chằm thang máy nha, trước nhìn một cái xem em... em thế nào, mắt có quầng thâm hay không?" Cô thế nhưng lái xe trong đêm tới.

Đây nếu không phải em gái ruột, Ngô Hạo cũng không muốn nhận là quen cô: "Chỉ là một trợ lý nhỏ, em suy nghĩ ít ít một chút đi có được hay không?" Cũng không biết cha mẹ cậu năm đó nghĩ thế nào lại tình nguyện bị phạt cũng muốn sinh hạ thứ như vậy?

Mẫu Đan cùng Giang Họa ngồi trong phòng nghỉ của cao ốc Lạc Lai ở tầng 1, mỹ nữ tiếp tân rót cho 2 người 2 ly nước sôi để nguội. Ngô Hạo lúc tới hỏi qua tiếp tân, liền đi vào phòng nghỉ: "Họa tỷ, Đan tử..."

Cậu vừa lên tiếng liền bị Ngô Thanh ở phía sau lưng đẩy ra, cô nàng đi giày thể thao, chạy về phía trước: "Họa tỷ, Đan Đan tỷ, em là Ngô Thanh, về sau xin chiếu cố nhiều."

"Cô bé này tới?" Giang Họa đánh giá Ngô Thanh, đầu thân không tương xứng, sau nhìn về phía Ngô Hạo đang trưng vẻ mặt ghét bỏ: "Người, chị nhận, tiền lương tạm thời chỉ có 4000." Mức lương này trong ngành cũng đã là cao.

"Không cấp cũng không sao, em có tiền." Ngô Thanh len lén nhìn Mẫu Đan đang ngồi cạnh Giang Họa còn đang cười nhìn mình, trong lòng nhảy nhót. Chủ tử chẳng khác nào người mẫu thế này, kiểu gì cũng mê chết một đám già trẻ giới giải trí. Cô làm sao có cảm giác mình sắp nổi danh đâu?