Cuộc sống của Ninh Trừng ở trường trong hai ngày nay trôi qua khá thích ý. Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới chuyện mình đã tác hợp cho Long Ngọ và Thi Sơn Thanh, để tình cảm của bọn họ đạt được sự thăng hoa, thì Ninh Trừng liền cảm thấy xung quanh như có chim hót hoa nở, thế giới hài hòa, nhìn ai cũng ra đôi hết.
Bởi vì tâm tình tốt, nên cô ấy cũng khoan nhượng người ta hơn bình thường. Thái độ của Ninh Trừng đối với người khác là vừa mềm vừa nhũn.
“Cậu làm gì vào buổi chiều thế?”
Bạn tốt đến hỏi lúc tan học.
“Ở phòng thôi, không làm gì cả.”
Ninh Trừng sửa lại quai đeo cặp, dồn mái tóc dài lộn xộn lại rồi thuận miệng nói.
“Sao cậu cứ ở ký túc xá miết vậy?”
Bạn tốt thấy bất đắc dĩ.
“Cũng đâu phải ở miết, lần nào cậu muốn tớ đi ra ngoài thì tớ đều đi hết mà.”
Ninh Trừng không đồng ý với cách nói của cô bạn,
“Hơn nữa, chắc là chiều nay chị của tớ sẽ về, chị ấy còn mang đồ ăn ngon về cho tớ nữa.”
Sau khi bạn tốt do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng lấm la lấm lét giữ chặt Ninh Trừng lại rồi nhỏ giọng hỏi:
“Chị của cậu ấy mà… Thật sự đang quen với anh Thi hả?”
Lòng hiếu kỳ đã chiếm phần lớn cả câu, dù sao đâu phải ai cũng mơ ước Thi Sơn Thanh đâu. Mà dù có mơ ước thì phần nhiều cũng chỉ mang ý thần tượng mà thôi.
Đôi mắt to của Ninh Trừng xoay nhanh như chớp, liếc nhìn bạn tốt của mình rồi nghĩ thầm: Dù sao thì toàn trường cũng đều biết cả rồi, thêm một người cũng chả sao đâu.
Cuối cùng Ninh Trừng đắc ý nói:
“Còn cần phải nói hả, đương nhiên là thật rồi!”
Cô bạn tốt kia liên tục gật đầu, nghĩ thầm: Vị đàn chị khóa trên họ Long kia có lẽ là người duy nhất ở chung một chỗ với anh Thi, mà không phải nhận sự ghen ghét của phần lớn nữ sinh. Vì suy cho cùng thì đâu phải nữ sinh nào cũng bùng nổ năng lực bạn trai như thế.
Ninh Trừng thấy khuôn mặt của bạn tốt hơi ửng hồng thì kinh ngạc:
“Cậu sao vậy, mặt đỏ thế?”
“Không, không sao, tớ về trước đây.”
Bạn tốt lập tức chuồn đi như lòng bàn chân được bôi dầu vậy. Nếu bị Ninh Trừng biết cô ta mơ tưởng đến chị của cô ấy, đoán chừng hai người sẽ nghỉ chơi mất.
Lạ à nha, Ninh Trừng nhìn cái vẻ rõ ràng đang chạy trối chết của bạn tốt thì nghĩ thầm.
Lúc bọn họ tan học thì đã sắp giữa trưa, Ninh Trừng chen vào căn tin làm bát mì một cách trơn tru, giống như cá chạch xuyên qua giữa đám người vậy. Cô ấy tìm được một chỗ để ngồi rồi bắt đầu hút lấy hút để.
Cảnh tượng này nếu để cho người nhà họ Ninh đã nuôi dưỡng Ninh Trừng kiểu nâng trong lòng bàn tay mười mấy năm nay nhìn thấy, sợ là sẽ khóc chết mất: Công chúa nhỏ mà bọn họ nuông chiều, hận không thể cho con bé uống nước tiên, ăn hoa tươi để lớn lên, ngay cả cái thìa cũng chưa bao giờ cho con bé tự rửa. Hiện tại lại làm trơn tru y như phường lưu manh trong đám người vậy, còn thiếu dựng khăn trắng, cây thăm bằng trúc, sau đó hất ống quần để lên ghế nhịp chân nữa mà thôi.
Ăn xong một tô mì cay, Ninh Trừng vuốt cái bụng đã ăn no mấy phần, suy nghĩ một chút vẫn không ăn thêm tô nữa. Cô ấy còn phải chừa bụng để ăn những món chị cô ấy mang về nữa mà.
Ninh Trừng lắc lắc lư lư bước thong thả về ký túc xá. Cô ấy thường xuyên ở cùng với Long Ngọ, theo lý thì nên học một chút tính cách của Long Ngọ, nhưng không biết cô ấy lại học được cái kiểu lưu manh ấy ở đâu nữa. Bình thường có Long Ngọ bên cạnh còn có thể đè tính khí ấy lại, chứ nếu chỉ có mình cô ấy thì cái tính ấy rất dễ bị lộ. Lúc này Ninh Trừng chỉ chạy trên đường thôi đã có vẻ đắc ý rồi.
Đúng vậy, đó chính là kiểu lưu manh khoe khoang không biết từ đâu, cái kiểu đi một bước phái lắc hai bước ấy.
“Tiểu Trừng, em về rồi à, ăn cơm chưa?”
Vừa đẩy cửa ra, Triệu Chân Kỳ liền nhào tới thân thiết hỏi.
Bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt cười, huống chi tâm tình của Ninh Trừng khá tốt, nên cô ấy cười trả lời:
“Vừa ăn xong chị.”
“Thế à, chị đang muốn mời Tiểu Trừng đi ăn cơm mà.”
Triệu Chân Kỳ nói kiểu mất mát.
“Lần sau nha chị.”
Ninh Trừng đáp có lệ.
“Vậy cũng được, Tiểu Trừng này, em có thể đi với chị ra cổng trường mua vài thứ được không?”
Triệu Chân Kỳ thấy Ninh Trừng định dừng câu chuyện ở đây thì vội vàng nói.
“Bây giờ ấy ạ?”
Ninh Trừng thấy lạ.
“Ừ, lúc trước chị có mua vài thứ ở cửa hàng bên ngoài, mà dùng không tốt nên chị muốn đi đổi.”
Triệu Chân Kỳ mang vẻ mặt đau khổ nói,
“Tuy rằng không mắc nhưng lãng phí như thế thì chị cũng thấy xót.”
Dù sao cũng chỉ ngay cổng trường, Ninh Trừng lại không thật sự nghĩ nhiều, vì thế liền gật đầu đồng ý.
“Đợi một lát nha, em đi uống miếng nước đã.”
Ninh Trừng về bàn mình lấy ly bắt đầu rót nước, mì cay vừa nãy hơi mặn nên khát nước.
“Ừ.”
Một nửa khuôn mặt của Triệu Chân Kỳ đều được bóng cửa che đi, khiến người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt của cô ta.
“Đi thôi chị.”
Ninh Trừng uống xong một ly nước lớn, đặt ly xuống bàn rồi đi ra ngoài.
Ninh Trừng không phải kiểu người thích hỏi việc riêng của người khác, cho nên cô ấy hoàn toàn không nghĩ sẽ hỏi Triệu Chân Kỳ ra cổng trường trả cái gì.
Hai người đều im lặng cả đoạn đường, nhưng không giống với khi đi cùng Long Ngọ. Sự im lặng khi đó rất hài hòa, hiện tại lại đầy lúng túng.
“Chị Chân Kỳ ơi, gần đây không thấy chị gọi điện thoại với bạn trai chị nhỉ?”
Ninh Trừng thuận miệng nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng này.
Thật ra là vì từ khi các cô chuyển vào, Triệu Chân Kỳ thường hay nấu cháo điện thoại nên Ninh Trừng mới hỏi như thế.
“Chia tay rồi.”
Triệu Chân Kỳ nói rất thản nhiên.
Ninh Trừng ngạc nhiên:
“Em xin lỗi nha, chị Chân Kỳ.”
“Không sao đâu.”
Trong khi hai người đang nói thì cũng đã đến cổng trường, Triệu Chân Kỳ dẫn Ninh Trừng đi về hướng đối diện.
“Ở ngay cửa hàng kia, lát em muốn ăn kem vị gì, chị mời em.”
Triệu Chân Kỳ vừa đi vừa nói.
Vì Ninh Trừng cảm thấy mình đã chạm vào vết sẹo của người ta, lúc này đang áy náy nên sao có thể để Triệu Chân Kỳ mời khách được. Cô ấy vội vàng xua tay:
“Để em mới, lát…”
Vừa đến đầu hẻm, Triệu Chân Kỳ liền đẩy mạnh Ninh Trừng bên cạnh một cái. Ninh Trừng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một tấm vải bịt kín miệng và mũi. Trong khi ý thức mơ hồ, cô ấy đột nhiên nhớ ra Long Ngọ đã từng nói: Đừng một mình đi đâu với Triệu Chân Kỳ.
Triệu Chân Kỳ cảnh giác nhìn xung quanh, hiện tại trời đang dần nóng lên, lại là giữa trưa, xung quanh về cơ bản là không có người, mà có người thì cũng chẳng ai chú ý tới chỗ này.
Camera ở cổng trường chỉ quay tới cổng chứ không quay được đến đây, đối diện lại chỉ có mấy cửa hàng, bọn họ lười nên không lắp camera, tạo thuận lợi cho Triệu Chân Kỳ hành động.
“Mang người đến cho anh rồi, có thể đưa đồ cho tôi chưa?”
Triệu Chân Kỳ cũng theo lên xe, vừa lên liền nói với người đàn ông ngồi ghế phụ.
Người đàn ông quay mặt sang rõ ràng là gã bạn trai mới mà Triệu Chân Kỳ mới quen lúc trước:
“Đương nhiên.”
Nói xong liền ném một cái hộp cho Triệu Chân Kỳ.
“Còn nữa?”
Triệu Chân Kỳ tái mặt, run rẩy hỏi.
“Còn cái gì?”
Triệu Thạch biết rồi còn cố hỏi.
“Giấy vay nợ!”
Triệu Chân Kỳ gầm nhẹ.
“Ôi, câu này không đúng rồi, em mượn mà dựa vào cái gì lại muốn anh trả.”
“Anh!”
Triệu Chân Kỳ mềm giọng:
“Lúc trước đã nói xóa rồi mà.”
Ánh mắt như rắn độc của người đàn ông lướt qua mặt Triệu Chân Kỳ, cười nói:
“Đúng vậy mà, không phải đã đưa hết ảnh chụp cho em rồi sao, anh còn chẳng lưu lại phim, đủ nghĩa khí nhé.”
Giữa trưa, Long Ngọ bên kia vừa mới ăn cơm trưa xong.
Vừa mới lau miệng, giáo viên nam đã nói:
“Buổi chiều các em có thể hoạt động tự do, nhưng mà nhất định phải quay về khách sạn trước năm giờ nhé. Bây giờ có thể đi nghỉ trưa một lúc đấy.”
Nhóm sinh viên đã ngứa ngáy khó nhịn từ sớm, sao còn thèm đi nghỉ trưa, ai cũng đang làm nóng người đợi giáo viên lên tiếng thả người đây này.
“Mấy đứa này…”
Giáo viên nam thấy đám sinh viên chạy nhanh như nhau, thì tức đến mức đỉnh đầu bốc hơi nước.
“Thôi nào, thanh niên cả mà. Sao anh lại giống vị giáo viên già bảo thủ thế.”
Giáo viên nữ chớp hàng mi, vui vẻ nói.
Giáo viên nam hừ một tiếng, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Giáo viên nữ nhìn hai vị sinh viên năm hai luôn được khen là chững chạc, đang lấy tốc độ chẳng kém hơn những đứa khác là bao mà rời khỏi khách sạn, thì không khỏi lắc đầu: Sức mạnh tình yêu quả nhiên khó lường!
Hiển nhiên tất cả mọi người đều đã có dự tính, vừa ra tới cửa đã đi theo hướng đã định. Thi Sơn Thanh và Long Ngọ từ từ rơi lại đằng sau, nói chuyện với nhau câu được câu chăng.
“Cậu muốn tìm quán nào?”
“Tiểu Trừng chỉ nói có lẽ cùng hướng với khách sạn, tôi cũng không chắc lắm.”
Long Ngọ nhìn bốn phía. Tuy rằng cô là người địa phương, nhưng cơ bản là không ra ngoài chơi, nên thật ra cô cũng không biết rất nhiều nơi.
“Nơi này rất đẹp.”
Thi Sơn Thanh đột nhiên nói một câu.
“Ừ.”
Mặc dù Long Ngọ không rõ Thi Sơn Thanh có ý gì, nhưng trực giác của cô nói với cô rằng phải đáp lại.
Quán kia là một tiệm bánh ngọt kiểu Trung Quốc, bày rất nhiều hình ảnh bên ngoài cửa. Long Ngọ chỉ nhìn là biết chúng rất ngọt, chắc hợp khẩu vị của người thành phố Hải.
“Nhìn có vẻ ngon.”
Thi Sơn Thanh giơ tay dời vành mũ rồi nói.
“Tiểu Trừng nói em ấy muốn ăn cái này, cái này… Còn có cái này.”
Long Ngọ nhìn chữ dưới ảnh, nhớ lại rồi nói.
Tiệm này nhìn không tệ, Thi Sơn Thanh tất nhiên cũng muốn ngồi xuống nếm thử. Cậu đi vào chọn món, Long Ngọ ngồi dưới cái dù to ở bên ngoài.
“Chào bạn, bạn cần gì ạ?”
Người phục vụ nhiệt tình hỏi.
Thi Sơn Thanh chọn mấy món trên tờ thực đơn:
“Những cái này.”
“Xin hỏi bạn đi một mình hay là hai người ạ?”
Người phục vụ lật mặt sau tờ thực đơn viết tay rồi hỏi.
“Hai người.”
Thi Sơn Thanh xuyên qua cửa kính chỉ Long Ngọ đang ngồi bên ngoài.
Người phục vụ nhìn qua nhìn lại quan sát kiểu mũ trên đầu hai người, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ, vui tươi hớn hở nói:
“Xin chờ chút, có ngay đây ạ.”
Chưa đến mười phút sau, bánh ngọt nóng hổi liền ra lò. Thi Sơn Thanh nhìn những thứ trong khay, nhíu mày nói:
“Bạn đưa nhầm rồi kìa, bọn mình không gọi đồ uống.”
“Không đưa nhầm đâu ạ, đây là hoạt động của tiệm chúng tôi mà ~”
Người phục vụ vẫn đầy ý cười:
“Đây là lời chúc của tiệm chúng tôi, chúng tôi hy vọng khách hàng có thể được thật dài thật lâu ạ ~ “
Thi Sơn Thanh nhìn hai ly đồ uống màu hồng, bên trên còn được vẽ một hình trái tim thì trầm mặc.
“Cảm ơn.”
Thi Sơn Thanh cố gắng xem nhẹ cảm giác kỳ lạ đó, lễ phép nói lời cảm ơn với người phục vụ.
Bọn họ mới ăn cơm trưa lúc nãy, dù đã qua một tiếng nhưng dạ dày vẫn còn đầy, cho nên Thi Sơn Thanh chỉ chọn mấy món bánh ngọt nổi tiếng ở tiệm. Cũng may mấy cái bánh ấy đều nhỏ, cắn một miếng là giải quyết được một cái.
Long Ngọ nghĩ rằng nước trái cây cũng là Thi Sơn Thanh chọn nên không hỏi, mà cúi đầu từ từ ăn bánh.
Thật sự không hề ngọt như trong tưởng tượng, nhưng có một kiểu ngọt, ăn xong rồi trong miệng vẫn còn lưu lại rõ vị.
Hai người ngồi im đó một lúc, mới đi vào định gói mấy loại bánh mang về.
Người phục vụ thấy bọn họ tiến vào thì lập tức hỏi còn cần dùng thêm gì.
“Giúp bọn mình gói mấy cái bánh này.”
Long Ngọ chọn mấy thứ trên tờ thực đơn.
“Dạ được, nhưng tiệm chúng tôi cần hai bạn cùng kí tên ạ ~”
Người phục vụ nói xong, liền không biết lấy từ đâu ra một cuốn sổ lớn màu hồng.
Mở ra thì thấy tất cả đều là tên của từng đôi, từng đôi được đặt song song chung một chỗ, ở giữa còn vẽ trái tim hồng!
“…”
Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được một từ trong mắt đối phương: Kỳ quái!
Người phục vụ thấy bọn họ bất động cả nửa ngày, thì cười tủm tỉm giải thích:
“Viết tên sẽ được giảm nửa giá ~ còn không viết thì không thể gói mang đi đâu ạ ~ đây là lời chúc của chúng tôi cho các cặp tình nhân mà ~ “
“…”
Thi Sơn Thanh là người đầu tiên động tay viết lên cuốn sổ trước, sau đó chuyển cuốn sổ qua trước mặt Long Ngọ.
Đều đã đến mức này rồi, chỉ có thể bất chấp mà viết thôi, cũng không thể về tay không được.
Thấy hai người đã viết xong, người phục vụ lại cười tủm tỉm lấy ra một cây bút màu hồng dạ quang, vẻ một trái tim màu hồng thật to ở giữa tên của hai người.
“Xin chờ một xí ạ ~ xong ngay thôi ~ “