Chương 8: Tình địch
Có khi nào, có khi nào... sẽ có một ngày, Tô Xảo Xảo mang thai, rồi sinh con, đó là đứa con của tôi và cô ta...Tôi bị suy nghĩ kinh khủng đó ám ảnh trong đầu, ngơ ngác mặc vội quần áo, bước xuống giường đi chuẩn bị hôn sự. Có ai như tôi, buổi sáng mới chuẩn bị trang phục sính lễ, buổi chiều mặt trời lặn mới được sang bên nhà gái, và rất có thể cả cuộc đời còn lại không được bước chân ra khỏi cửa nhà họ Tô không?
Mặt trời lặn, cả nhà tôi cùng vài người họ hàng mang sính lễ đi đến nhà họ Tô. Không biết có phải trùng hợp hay không, đường làng vắng vẻ không có một bóng người. Tôi khoác trên mình bộ trang phục tân lang thời xưa, trong lòng ảo não, tất cả mọi thứ đều do bên nhà họ Tô yêu cầu, mà bên nhà tôi không có cách nào dám làm trái ý họ.
"Hàn Tĩnh Dương, thằng ngốc tử này, tao bảo mày phải cưỡi ngựa cơ mà!"
Cha tôi nhìn thấy điệu bộ ngơ ngác của tôi thì bực mình lắm, vâng, lại là yêu cầu hạch sách của nhà họ Tô, tóm lại là họ muốn mọi nghi thức đều phải giống như đám cưới thời xưa, tân lang như tôi phải cưỡi ngựa đến nhà họ.
Đang vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài, mới đi được một đoạn mà màn đêm đã buông xuống tối mò mò. Cũng may không còn ai đi lại ngoài đường nữa, tôi nhìn lại mình, tự thấy cảnh tượng này thật lố bịch. Có thể người khác không biết, nhưng tôi thì lại biết rất rõ, người trong làng đều có chút e dè sợ hãi người nhà họ Tô, họ không giao du với người trong làng, chỉ sống cô lập trong tòa biệt thự của họ, cũng chẳng ai rõ nhà họ Tô này làm nghề gì để sống, chỉ biết trong vòng vài chục mét xung quanh tòa biệt thự, không ai dám sống quanh đó.
Đến cửa nhà họ Tô rồi. Tôi chợt nhận ra khoảng đất hoang vu sau nhà họ chính là nghĩa địa nơi tôi đã gặp Tô Xảo Xảo lần đầu tiên.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, tòa biệt thự sừng sững như một tòa lâu đài ma trong truyện, lác đác một vài con quạ đen liệng qua, cất tiếng "quác quác quác" làm ai nấy đều sởn gai ốc.
Bước qua cổng nhà họ Tô, tôi càng đi càng thấy đầu ong ong rất khó chịu, mí mắt luôn trĩu nặng muốn sụp xuống. Toàn cảnh tối đen như mực, tôi bất an quay lại phía sau, phát hiện cha mẹ tôi, người nhà tôi, đều bị nhốt bên ngoài, cánh cổng sắt như ranh giới ngăn cách tôi với họ, tôi tuyệt vọng chạy về phía cánh cổng. Chỉ còn vài bước chân nữa là chạm đến cánh cổng, tất cả mọi người đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.
Một con quạ từ đâu bay tới, đậu trên đầu tôi, nó mổ lêи đỉиɦ đầu tôi một nhát đau điếng. Tôi cứng đờ người đi thẳng vào bên trong tòa biệt thự, chân tay tôi không chịu sự kiểm soát của tôi nữa, tôi cứ thế đi thẳng vào trong.
Gian chính có rất nhiều người, nhưng ai cũng che mặt kín mít. Giữa phòng đặt một chiếc bàn, bên trên có một cây nến, cây nến cháy phát ra âm thanh "xèo xèo xèo", thoang thoảng đâu đó còn có mùi tanh tưởi của thịt sống.
Một cơn gió lạnh lướt qua, Tô Xảo Xảo từ đâu xẹt đến đứng bên cạnh tôi.
"Nhất bái thiên địa."
Âm thanh từ đâu phát ra vậy?
Tô Xảo Xảo không để tôi kịp phản ứng, ấn đầu tôi xuống.
"Nhị bái cao đường."
Tôi ngẩng mặt lên, ngay lập tức lại bị ấn xuống lạy tiếp, tôi hé mắt nhìn, là một cái bài vị, thấp thoáng sau bài vị có khuôn mặt mờ ảo của dì Ngô.
Tôi nghi hoặc trong lòng.
Cứ cho là tôi đang cưới Tô Xảo Xảo của ba trăm năm trước đi, nhưng cô ta đang sống trong thân xác Tô Xảo Nghi của hiện tại cơ mà? Cha mẹ của Tô Xảo Nghi đâu rồi?
Tô Xảo Xảo đứng lên trước, tôi nhìn từ dưới lên, thấy đằng sau chiếc khăn che mặt là nụ cười tàn nhẫn đắc ý. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ta, thấy một bàn tay người, thò ra từ trong gầm tủ góc phòng.
Tôi hiểu rồi.
Cô ta... đã gϊếŧ người.
Cô ta đã nói sẽ trả thù cho dì Ngô, vậy mà tôi lại không mảy may bận tâm. Nói không chừng, ngay lúc này, xung quanh tôi, không còn một ai là người sống.....
Tất cả bọn họ đều chỉ là những hồn ma!
"Phu thê giao bái."
Tôi như người gỗ bất lực giao bái với Tô Xảo Xảo, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cô ta động phòng.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô ta, máu nóng trong người tôi sôi lên. Tôi giật phắt cái khăn trên đầu cô ta xuống, không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì mà tôi đột nhiên không còn sợ gì nữa, quát vào mặt cô ta:
"Cô đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi? Cha mẹ tôi, em gái tôi, họ hàng của tôi!"
"..."
"Cô giấu họ đi đâu rồi? Cô đã làm gì họ?"
Tô Xảo Xảo ngước mặt nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp từng làm tôi u mê, bây giờ tôi chỉ thấy nó thật đáng kinh tởm!
"Người nhà chàng vẫn an toàn. Ta chỉ gϊếŧ kẻ thù của ta mà thôi."
Tô Xảo Xảo bình tĩnh nói, tay chỉ chỉ vào ba con mèo đen thùi lùi như ba cục than ở góc phòng. Hai con mèo lớn và một con mèo nhỏ.
"Nếu con mèo này chết, cha của chàng sẽ chết. Nếu con kia chết, mẹ chàng sẽ chết. Còn con mèo con này, nếu nó chết, thì em gái của chàng...."
"Đủ rồi! Cô muốn gì?"
Tô Xảo Xảo cúi đầu nở nụ cười thương tâm:
"Ta chỉ muốn chàng an phận sống cùng ta."
"..."
"Nằm xuống ngủ thôi, sáng mai ta sẽ đón họ đến đây cùng sống với chúng ta!"
"Cô..."
Tô Xảo Xảo vỗ vỗ tay, một bóng người lờ đờ bưng chậu nước từ bên ngoài đi vào, trên người mặc bộ đồ người hầu, cẩn thận rửa chân cho hai chúng tôi. Nước thì ấm nhưng bàn tay cô ta chạm vào chân tôi lại lạnh toát như băng.
Tôi không quen có người hầu hạ tận răng như vậy, vội xua xua tay nói không cần. Người hậu nọ đáp vâng, khi cô ta ngẩng mặt lên, tôi thấy hai mắt của cô ta chỉ có lòng trắng.
Thần kinh của tôi thật sự đã tê dại rồi! Xung quanh tôi toàn là những xác chết! Là những cái xác biết đi!
Tô Xảo Xảo thổi phù một cái vào mặt tôi, tôi lập tức ngất lịm mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã quá trưa.
Nếu là ở nhà thì y rằng tôi sẽ bị cha mắng "Dậy đi, thằng ngốc tử này! Mặt trời chiếu đến mông rồi có biết không?"
Nhưng hôm nay chẳng có ai quát mắng tôi cả.
Tôi giật mình chồm dậy, thấy mình đang nằm trên chiếc giường đỏ rực. Cả căn phòng cũng đỏ rực.
À phải, hôm qua là đêm tân hôn của tôi mà. Tôi nở nụ cười tự giễu, chỉnh lại quần áo, bước khỏi phòng. Cửa phòng trông ra một khoảng sân, giữa sân có bộ bàn ghế đá, cha mẹ tôi, em gái tôi, và hai người phụ nữ một già một trẻ đang ngồi đó uống trà nói chuyện phiếm.
Hai người phụ nữ kia ngoài hai mẹ con Tô Xảo Xảo thì còn ai vào đây?
Tôi lại gần, điệu bộ rón rén dè dặt, không phải vì tôi sợ cha mắng, mà vì cái trâm cắm thẳng trên đỉnh đầu dì Ngô vẫn còn đó, máu chảy ra như suối, mà không một ai có phản ứng gì. Tôi nghi ngờ liệu có phải chỉ mình tôi biết hai mẹ con Tô Xảo Xảo là ma không?
Tô Xảo Xảo thích Tiểu Hy em gái tôi lắm, cô ta liên tục vuốt tóc nựng má nó, tôi nhìn bộ móng tay dài như vuốt chim ưng của cô ta, trong lòng ái ngại. Bỗng...
"A, chị dâu, tay của chị thật đẹp, vừa thon vừa trắng!"
Cái gì? Tôi nghe nhầm không? Tay kia mà vừa thon vừa trắng cái nỗi gì?
"Con dâu, con làm sao dưỡng da đẹp vậy? Có thể chỉ cho mẹ được không?"
Mẹ tôi thì tươi cười khen lấy khen để làn da của Tô Xảo Xảo. Tôi lại được một phen đứng hình, mọi người không thấy da cô ta trắng nhợt như xác chết hay sao?
Được rồi, có lẽ cô ta đã giở trò gì đó, để che mắt người nhà tôi.
Cha mẹ, em gái, ba người cứ ở đó tâng bốc cô ta đi, nếu ba người biết được chính mình từng bị bóp cổ như thế nào, để xem còn hòa thuận vui vẻ với cô ta được không.
Tôi đứng dậy, trong lòng không thoải mái, hẹn một vài người bạn đi uống rượu. Nhà họ Tô trong mắt người làng bí hiểm thật đấy, nhưng đứa con gái Tô Xảo Nghi nhà họ thì không ai không biết. Cô ta chính là hoa khôi trong trường, đám thanh niên trai tráng trong làng luôn ngấp nghé theo đuổi. Tôi lấy được Tô Xảo Nghi, đám bạn tôi trêu chọc không ngớt miệng.
Họ ép tôi uống, uống rất nhiều, đúng lúc tâm trạng không tốt không biết trút vào đâu, tôi uống lấy uống để, uống đến quên trời quên đất. Trước khi gục xuống tôi vẫn kịp cảm nhận được một ánh mắt thù hằn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Sẽ chẳng có gì bất thường nếu như tỉnh dậy tôi không nhớ ra một chuyện.
Đám bạn của tôi, một là đi học xa, hai là đã lấy vợ trong làng hết rồi, làm gì còn thằng nào rảnh mà đi uống rượu với tôi? Nghĩ đến đây, sống lưng tôi lạnh toát. Tôi đang ở đâu đây? Một nơi tối tăm ẩm thấp, mùi chuột chết xộc vào mũi làm tôi muốn nôn mửa.
"Há há há..."
"Há há há..."
"Há há há..."
Những âm thanh cười cợt vọng vào tai, tôi căng thẳng nín thở nhìn ngó xung quanh.
Két két két.....
Âm thanh của kim loại ma sát với nền gạch chói tai vang lên. Tôi vung tay che đi ánh sáng chói lóa rọi vào mắt, không thấy ai hết. Cửa tự mở sao????
"Hàn Tĩnh Dương, thằng chó! Mày vẫn thích đối đầu với tao như xưa. Há há há...."
Giọng nói khi nãy lại vang lên. Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cái đầu bê bết máu, một con dao găm thẳng vào một bên mắt.
Ối cha mẹ ơi!!!
Tô Xảo Xảo, cô đâu rồi? Không phải cô nói thích tôi sao, mau cứu tôi, cô đâu rồi? Con quỷ này ở đâu ra vậy?
"Hàn Tĩnh Dương, đừng giả vờ giả vịt. Không nhờ phước của mày thì tao đâu phải chết thảm như vậy!"
Cái đầu lè lưỡi liếʍ lung tung máu chảy ra từ mắt, cất giọng cười khùng khục.
"Chuyện này... là sao chứ?"
Tôi không hiểu con quỷ này đang nói cái gì!
"Tô Xảo Nghi! Là mày cướp Tô Xảo Nghi của tao! Vì đến với mày nên cô ấy mới từ chối tao!"
Tôi nghĩ trong đầu "Liên quan quái gì đến tao?" nhưng miệng lại bật ra:
"Tại sao mày lại chết thảm như vậy?"